Cái Xá lui về phía sau một bước, vẻ mặt đầy khó tin.
- Nửa đời của ta chỉ tu một đao này, mất 33 năm mới luyện thành bá đao. Cũng không biết giết bao nhiêu người mới nuôi dưỡng được khí phách của đao này, hôm nay khí phách đó lại bị một đao của ngươi ngăn cản…Thế giới này quả nhiên không có công bằng. 33 năm khổ tu của ta, lại không bằng một thoáng suy nghĩ của ngươi.
Y nhìn Phương Giải, khóe miệng run rẩy.
Phốc!
Cuối cùng vẫn không nhịn được, y phun ra một bụm máu.
Phương Giải bước tới một bước, một tay cầm Trực Lộ đao, một tay tùy ý chắp đằng sau:
- 33 dài đằng đẵng của ngươi là khí phách, một ý niệm của ta cũng là khí phách. Ngươi mất 33 năm biến đao thành kết giới, ta mất một ý niệm biến kết giới thành đao…ta và ngươi đều dốc toàn lực, có gì mà không công bằng? Chẳng lẽ chỉ mình ngươi tạo ra được khí phách, còn người khác thì không làm được?
Không ai chú ý tới, bàn tay đặt sau lưng của Phương Giải có máu chảy xuống.
Một đao của Cái Xá, quá mạnh mẽ.
- Thôi…
Cái Xá nhìn về phía Phương Giải:
- Ngươi nói cũng có lý. Ta và ngươi đều tập trung vào một đao. Nếu đều là tập trung, vậy thì thắng bại liền không còn quan trọng.
- Ngươi chưa bại, ta chưa thắng, lại tới lần nữa.
Phương Giải bước thêm một bước.
Cái Xá vô thức lùi lại, trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu:
- Ta không thể tung ra một đao như vậy nữa vào hôm nay, cho nên không thể tái chiến.
Nói xong câu đó, y xoay người chạy đi.
Đúng vậy…là chạy trốn.
Phương Giải nhìn sang Mông Ca và Đại Tự Tại. Lúc ánh mắt của Mông Ca chạm vào Phương Giải, Mông Ca cơ hồ không do dự thúc ngựa rời đi. Đại Tự Tại cũng không chần chừ, đi theo sau Mông Ca. Mấy vạn lang kỵ thấy Đại Hãn lui, cũng quay đầu ngựa trở về.
Phương Giải một người một đao, kinh sợ đại quân Mông Nguyên phải rời đi.
Đợi bọn họ đi hết, thân thể của Phương Giải mói run lên.
Một đao kia, hắn đã cố hết sức rồi.
Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Đó gọi là không thể thua về mặt khí phách.
…
…
Phương Giải nhìn cái thứ bị gió thổi trên mặt đất, hít sâu một hơi, cố gắng biểu hiện bình thường trước mặt các thuộc hạ, chậm rãi đi tới cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một cuốn sách, bị gió thổi lật qua lật lại.
Y nhặt cuốn sách lên, thấy trên sách viết vài chữ.
Bách niên ký mật
…
…
Trận chiến tưởng như phải diễn ra, lại tiêu trừ trong vô hình.
Viện binh của Hắc Kỳ Quân còn chưa kịp tới bờ bên này, một thuyền lớn chở binh lính cho dù có tinh nhuệ hơn nữa cũng không ngăn cản được mấy vạn lang kỵ. Nhưng một đao của Phương Giải khiến cho Mông Ca cảm thấy vô lực. Có lẽ một đao kia khiến lang kỵ sợ hãi, cho nên lang kỵ không tấn công tới. Điều này làm cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đi theo Phương Giải đều thở phào.
Phương Giải nhặt cuốn Bách Niên Ký Mật lên, cất vào ống tay áo.
Hắn xoay người khẽ cười với các thuộc hạ, sau đó khoát tay nói trở về. Trong lòng mọi người đều có chút không bình tĩnh, đi theo Phương Giải lên thuyền lớn chuẩn bị quay về.
Ngay lúc thuyền lớn rời khỏi bờ sông, một bóng dáng lung la lung lay đứng dậy từ phía sườn núi. Người này nhìn nam tử mặc áo bào đen đứng trên thuyền lớn kia, trong mắt đầy sợ hãi.
Y tên là Huyết Nha.
Y từng cho rằng mình sẽ trở thành truyền kỳ của thảo nguyên.
Nhưng hôm nay, y chứng kiến một truyền kỳ.
Lời của Phương Giải giống như búa tạ đập vào trong lòng y, đập nát toàn bộ cảm giác tự hào kia của y. Mà khiến y rung động hơn, chính là Phương Giải còn hiểu về gia tộc Khoát Khắc Đài Mông hơn cả y. Lúc đầu y tưởng những lời Phương Giải nói là lừa dối, nhưng hiện tại y hoàn toàn tin tưởng.
- Tương lai ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.
Nhìn thuyền lớn đi xa, Huyết Nha nắm tay thật chặt.
Trên đường trở về, Phương Giải vẫn không trở về phòng nghỉ ngơi, một mực đứng ở boong thuyền ngắm nhìn cảnh sông. Tướng lĩnh của hắn lúc đầu còn lo lắng hắn bị thương trong trận chiến kia, nhưng thấy Phương Giải chuyện trò vui vẻ, nên mọi người đều yên tâm.
Mà trước khi lên thuyền, Phương Giải đã lặng lẽ lau đi vết máu ở tay.
Trở lại đại doanh, Phương Giải bố trí qua quân vụ mới trở lại phòng nghỉ ngơi. Sau khi tiến vào phòng, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch.
- Có thể chống đỡ được một đao của Cái Xá, tu vị của ngươi đã đủ đạt tới hạng nhất rồi.
Thanh âm truyền tới từ trong phòng, nhưng Phương Giải không kinh hãi chút nào. Hắn đóng cửa phòng lại, bước chân nặng nề đi tới cái ghế.
- Không sao.
Tiêu Nhất Cửu ngồi ở ghế thưởng thức trà, trà do ông ta tự pha.
- Ngươi cưỡng ép kết giới vào đao, lần đầu tiên vận dụng uy lực mạnh mẽ như vậy nên mới cảm thấy khó thích ứng. Ta vốn lo lắng khí phách của Cái Xá sẽ khiến kinh mạch cuản gươi bị thương, nhưng hiện tại xem ra nên lo lắng cho kỳ tài của Hắc Sơn Quân kia mới đúng. Tuy nhiên lại nói tiếp, người ta khổ tu 33 năm mới tạo thành khí phách, mà ngươi chỉ suy nghĩ một lúc liền biết dùng khí phách phá khí phách. Ngươi nói có đáng giận hay không?
Phương Giải lắc đầu cười:
- Lúc trước ta đã nói với Cái Xá, 33 năm và một khoảnh khắc, khác nhau không lớn.
- Phì!
Tiêu Nhất Cửu lườm Phương Giải một cái:
- Ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi cố ý chọc giận y sao? Người Mông Nguyên có lòng nghi ngờ rất nặng, nếu không phải ngươi giả bộ mạnh mẽ, thì nói không chừng tay Cái Xá kia có thể tung thêm một đao. Khi đó cho dù y không giết được ngươi, thì cũng là lưỡng bại câu thương. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi phá khí phách của y, kiểu tu hành theo hướng cực đoan kia, một khi bị áp chế, muốn lấy lại vẻ ngạo mạn như lúc trước liền khó khăn. Nếu may mắn thì y có thể vượt qua được chướng ngại vật trong lòng này, còn nếu không may, chỉ sợ y không thể tung ra một đao như vậy nữa.
- Giao chiến, vốn không chỉ là tu vị.
Phương Giải tùy ý đáp.
- Nói rất đúng.
Tiêu Nhất Cửu nắm lấy cổ tay của Phương Giải bắt mạch cho hắn:
- Không bị thương, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn khó chịu nổi áp lực lớn như vậy. Mà công nhận lá gan của ngươi cũng lớn thật. Cái Xá mất 33 năm mới biến đao thành kết giới, 33 năm rèn luyện, thân thể của y chắc cũng không thừa nhận được mấy đao. Ngươi không cần suy nghĩ liền dám dùng. Nếu chẳng may vì thế mà hủy căn cơ, mất nhiều hơn được.
- Có những lúc không thể lùi bước, cũng không thể yếu sĩ khí hơn.
Phương Giải đáp.
Tiêu Nhất Cửu thu tay lại, lấy một viên thuốc đen như mực, mùi thuốc rất nồng. Ông ta vốn định đưa cho Phương Giải, nhưng nghĩ một lúc lại thu về:
- Thôi, hơn nửa thứ tốt trong Nhất Khí Quan của ta đã bị tay Hạng Thanh Ngưu ngu ngốc kia mang đi hết rồi. Tặng ngươi ngươi cũng không ăn, lại còn gánh thêm ân tình của ngươi, vụ mua bán này liền lỗ vốn.
- Thật bẩn.
Phương Giải nhìn viên thuốc:
- Tầng bụi bên ngoài chắc có lâu lắm rồi?
Tiêu Nhất Cửu cười nói:
- Đan dược của Nhất Khí Quan ta, cho dù phủ một tầng bụi cũng là thượng phẩm. Nếu ngươi lấy viên thuốc này cho một thương nhân hiểu giá trị của nó, thì mỗi ngày liếm tầng bụi y cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Ông ta nhìn Phương Giải:
- Vì sao ngươi không hỏi ta, sao không ra tay?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi lại:
- Vì sao ta lại muốn lão ra tay?
Tiêu Nhất Cửu sững sờ, gật đầu nói:
- Cũng đúng, trông cậy vào người khác còn không bằng tự mình làm.
Ông ta cất lại viên thuốc vào ống tay áo:
- Ta tới là muốn hỏi ngươi một việc…Ngươi mở đại hội võ lâm ở Trường An, vị sư đệ không nên thân kia của ta liệu có giữ được danh hiệu Đạo tôn không? Tuy đạo tâm của hắn đã khai ngộ, nhưng về mặt tu hành hắn lại không chịu khổ luyện. Nếu hắn chịu khó chút, thì đã phá được tầng cửa sổ kia rồi.
- Nếu Trương Dịch Dương ra tay, liệu ai có thể dành được danh hiệu Đạo tôn?
Phương Giải hỏi ngược lại.
- Trương Dịch Dương sẽ không ra tay.
Tiêu Nhất Cửu khẳng định nói:
- Ông ta còn phải trông coi núi Võ Đang. Bảo ông ta lộ diện tranh đoạt Đạo tôn, tranh đoạt minh chủ võ lâm, thì chẳng khác nào đặt ông ta ở đầu sóng ngọn gió. Lão hồ ly kia, khôn khéo hơn bất kỳ ai.
Nói xong câu này, ông ta bỗng nhiên lại hỏi:
- Nhặt được bảo bối gì à?