Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1260: Bảy cái cây




Trên bán cầu màu đen lộ ra một cái đầu.

Trên cái đầu là khuôn mặt dữ tợn của Thất tiên sinh.

- Giết nữ nhân…giết nữ nhân của Phương Giải…giết tất cả nữ nhân.

Lời nói âm trầm khiến người ta không rét mà run. Lúc này y trông không giống người, mà giống quỷ hơn. Một người có khuôn mặt đen như vậy nếu nhìn xa sẽ không thấy rõ. Nhưng ba nàn đều nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt khủng bố của y.

Giống như dã thú.

Tóc đen xõa tung rồi bay tới, tốc độ cực nhanh khiến cho ba nàng cơ hồ không kịp phản ứng. Ở giữa không trung, nó chia ra làm ba nhánh, giống như rắn ba đầu xông về phía trước, nhanh chóng cuốn lấy ba nàng lại. Nếu mãng xà cuốn được con mồi, động tác đầu tiên là ghìm chặt con mồi lại.

Khói đen này cũng như vậy.

Môt khói đen cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của Trầm Khuynh Phiến, sau đó cuộn chặt lại. Trầm Khuynh Phiến lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn. Lực cuốn vô cùng lớn, kiếm khí của nàng không thể chắt đứt được. Không chỉ là nàng, Mạt Ngưng Chi và Mộc Tiểu Yêu cũng gần như đồng thời bị khói đen cuối lấy, kéo mạnh tới bán cầu màu đen bên kia.

- Lòng dạ đủ độc…đúng vậy…đủ độc.

Thất tiên sinh cười dự tợn:

- Cửu Gia nói trong ta có một con yêu thú, lúc yêu thú thức tỉnh thì ta mới là ta. Có lẽ hắn nói đúng, thế giới này căn bản không cần nữ nhân. Nếu không phải có nữ nhân thì ta đã không đưa ra lựa chọn như vậy…Ta mất đi một ít gì đó, ai tới bồi thường cho ta?

Kim quang

Thất tiên sinh chợt thấy một đạo kim quang

Cực kỳ chói mắt

Kim quang tới từ phía chân trời, dường như có thể xua đuổi mọi bóng đêm, khiến con mắt của y đau đớn. Lúc này y vô cùng chán ghét ánh sáng chói mắt như vậy, cho nên y gầm lên, vung một luồng khói đen tới. Khói đen như sương, như yêu xà, rườn tới nghênh đón kim quang kia, dường như muốn hấp thu kim quang.

Nhưng lần này, khói đen thất bại.

Lúc đầu kim quang bị khói đen nuốt chửng, nhưng sau một lát, kim quang ló đầu ra ngoài, nhiệt độ cực nóng đốt sạch khói đen.

Kim quang làm con mắt của Thất tiên sinh đâu đớn, khiến y không thể mở hai mắt ra, mơ hồ nhìn thấy có một thiên thần cưỡi một con thần thú từ đằng xa bay tới.





Trực Lộ đao từ chân trời bay tới, tốc độ nhanh như điện. Do tốc độ quá nhanh, nên ngọn lửa trên thân đao khiến Trực Lộ đao nhìn giống như một sao chổi. Những nơi sao chổi đi qua, ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt.

Thanh đao xuyên thủng khói đen, sau đó bay thẳng tới chặt đứt khói đen đang cuốn Trầm Khuynh Phiến. Kim hỏa trên thân đao tách ra làm hai luồng, giống như hai con kim long trừ trên trời bay xuống, cắn đứt yêu xà màu đen. Ba nàng sau khi được cởi trói buộc, vô thức nhìn về hướng chân trời.

Bạch sư

Chở theo người nam nhân kia trở lại.

Sắc mặt của Phương Giải rất âm trầm, bởi vì lần này hắn thực sự phẫn nộ. Sở dĩ hắn làm mọi việc tới hiện tại, không chỉ vì mình, mà còn vì nữ nhân của mình. Hắn luôn cẩn thân bảo vệ phần tình cảm ấm áp này, thứ tình cảm mà hắn không thể thiếu.

Ai chạm tới nó, sẽ phải chết.

- Mọi người không sao chứ?

Phương Giải nhảy xuống bạch sư, tới trước mặt các nàng.

- Không sao.

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:

- Sao huynh lại trở về.

Tuy ngữ khí không quá kích động, nhưng là do nàng áp chế sự vui sướng trong lòng. Không có gì khiến người ta yên tâm hơn khi gặp phải nguy hiểm thì nam nhân trong lòng của mình tới. Trong khoảnh khắc nàng bị làn khói đen kia cuốn lấy, điều đầu tiên nàng nghĩ, nếu Phương Giải ở đây thì tốt biết mấy.

Nàng vừa nghĩ tới, hắn liền tới.

- Nghỉ ngơi một lát đi.

Phương Giải mỉm cười nhìn các nàng:

- Giao cho ta là được.

Hắn quay đầu lại, nhìn cái đầu lộ ra từ bán cầu màu đen.

- Phương Giải?

Thất tiên sinh chưa từng gặp Phương Giải, nhưng y biết nam nhân này nhất định là Phương Giải.

Phương Giải không đáp, trực tiếp tung một quyền. Hắn chỉ nhún chân một cái, nhưng đã lập tức xuất hiện bên cạnh bán cầu màu đen. Một quyền này mang theo màu vàng rực rỡ đánh vào bán cầu. Ầm một tiếng, giống như ngay cả đại địa cũng không chịu nổi lửa giận của hắn.





- Cửu Gia, lần xuôi nam này của Lão Thất có thành công hay không?

- Hơn nửa sẽ không.

Ngồi trên xe ngựa lung la lung lay, Cửu tiên sinh giống như đang ngủ. Nam tử ngồi đối diện với y tuổi chừng năm mươi, nhưng trên thực tế, tuổi của y đã cao hơn. Cửu tiên sinh thoạt nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng sự kính ý của lão già kia không phải là giả vờ.

Hai người đều mặc nho sam màu xanh giống nhau, cổ áo đều thêu hình bán nguyệt màu đỏ.

Lúc lên tiếng hỏi, lão già vuốt vuốt chiếc nhẫn đeo trên ngón tay. Chiếc nhẫn được làm tử phỉ thủy tốt nhất. Trên chiếc nhẫn phỉ thủy này chỉ có một chữ, không phải là khắc lên, mà là dùng phương pháp nào đó đặc biệt chạm trổ lên. Trên chiếc nhẫn màu xanh rực, chữ Bát màu đen nhìn rất có khí thế.

- Vì sao?

Bát tiên sinh hỏi.

- Bởi vì…dù sao y vẫn chỉ là một đứa trẻ ranh.

Cửu tiên sinh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ:

- Lúc trước sở dĩ ta không cho ngươi giết y, là vì y là một hung khí. Y lớn lên trong hoàn cảnh gian khổ, nhưng tâm trí lại chưa trưởng thành. Y là đứa trẻ, cho dù thành thục nhưng nhiều thứ vẫn không thể kháng cự được. Chẳng hạn như nữ nhân…lúc đầu ta tặng cho y một thị nữ, y mười ngày không tu hành, sau đó vào ngày thứ mười một bỗng nhiên tỉnh ngộ giết nàng. Sau đó ta hỏi y, nếu ta lại cho ngươi thêm một nữ nhân thì thế nào…y sợ hãi.

Cửu tiên sinh liếc nhìn Bát tiên sinh:

- Một nam nhân thành thục, liệu có như vậy không?

Bát tiên sinh lắc đầu:

- Sẽ không.

Cửu tiên sinh gật đầu:

- Y thực sự sợ hãi, sau đó làm ra một chuyện mà ta không ngờ tới. Qua chuyện này, ta mới phát hiện, lúc đối mặt với sợ hãi, y lại làm ra một chuyện khiến lòng người bàng hoàng. Đúng vậy, trong lòng y cất giấu một con mãnh thú, nếu con mãnh thú đó tỉnh lại…Có lẽ lần này y sẽ thành công.

- Y đã làm gì?

Bát tiên sinh tò mò hỏi.

- Y…

Cửu tiên sinh dường như không muốn đề cập tới nó, nhưng cuối cùng vẫn nói:

- Tự thiến mình.

Bát tiên sinh sững sờ, sau đó nhếch miệng cười. Y cố gắng cười theo kiểu châm chọc, nhưng không thể giấu được chút sợ hãi trong lòng.

- Đây là sự khác nhau giữa nam nhân trưởng thành và chưa trưởng thành. Nếu lúc ấy ta khảo nghiệm ngươi như vậy, ngươi nhất định sẽ tránh xa sắc giới. Nhưng y biết mình không kháng cự được sự hấp dẫn đó, cho nên y tự thiến mình.

Cửu tiên sinh khẽ thở dài:

- Lần này Nguyệt Ảnh Đường đi ra, trừ ta và ngươi ra, bảy người khác có khả năng sẽ chết. Lão Thất cũng sẽ chết, bởi vì y quá trẻ tuổi. Nhưng dù y chết, cũng phải chết ở thời điểm chính xác nhất.

- Phương Giải quay về rồi?

Bát tiên sinh hỏi.

- Ừ!

Cửu tiên sinh gật đầu:

- Trở về rồi…Nếu dùng một Lão Thất đổi được cái chết của Phương Giải, thì lần kinh doanh này thật có lời. Cho nên có thời điểm, muốn có được cái gì đó, thì không nên để ý tới tổn thất.

Bát tiên sinh cười hắc hắc nói:

- Chia cho chín người, dù sao không bằng chia cho hai người.

Cửu tiên sinh thản nhiên nhìn y, mỉm cười không nói.

Bát tiên sinh sợ tới mức run lên, ngồi bệt đằng sau:

- Ý của ta là, nhiều người còn sống thì ngài còn phải hao tâm tổn trí nhiều. Bớt đi vài người, thì ngài cũng đỡ vất vả hơn.

Sau đó y phát hiện, mình lại càng nói sai.

- Đi thôi!

Cửu tiên sinh dường như không mốn nói thêm về vấn đề này, lấy ra một thứ gì đó hình tứ giác to bằng nắm tay đưa cho Bát tiên sinh:

- Nếu Lão Thất không thể giết được Phương Giải, thì ngươi giúp một tay. Đây là cái cuối cùng, cho nên ngươi dùng cẩn thận. Tu vị của Lão Tứ, Lão Ngũ quá yếu, cho nên ta chỉ cho mỗi người một cái. Nếu lúc trước có nhiều hơn thì tốt biết mấy…

- Đây là cái gì?

Bát tiên sinh nhận lấy vật này, nhìn một lúc rồi hỏi.

- Ta không biết!

Cửu tiên sinh lắc đầu:

- Có lẽ thứ này phải rất lâu nữa mới xuất hiện, hoặc đó là di vật mà thần linh lưu lại nhân gian. Lúc ta phát hiện ra thứ này, đã đau đầu suy nghĩ rất lâu, vì sao thế gian lại tồn tại thứ kỳ diệu như vậy. Nghĩ tới đau đầu cũng không nghĩ ra được, cho nên chỉ có thể quy kết cho tương lại hoặc là thần linh.

Bát tiên sinh gật đầu không hỏi nữa. Ngay cả Cửu tiên sinh còn không biết nó là cái gì, thì dù y nghĩ ngợi cũng vô dụng.

- Cửu Gia, ta đi đây.

Bát tiên sinh cúi đầu nói.

- Đi thôi…

Cửu tiên sinh dừng một lát rồi lại nói thêm một câu:

- Nghe nói mấy nữ nhân của Phương Giải đều là nhân gian tuyệt sắc. Lúc ngươi tới mà các nàng còn sống, thì mang về, ta muốn nhìn xem.

Bát tiên sinh cười hắc hắc, xoay người nhảy xuống xe ngựa.

Cửu tiên sinh chống cằm, dựa vào cửa sổ.

- Vẫn không rõ, vì sao thế giới này lại có thứ thần kỳ có thể khiến người ta vượt qua không gian như vậy. Nếu quả thực là di vật do thần linh lưu lại nhân gian, vậy thì ta có phải là người được thần linh lựa chọn không? Thế giới này là thế giới duy nhất, hay là có vô số luân hồi, vòng đi vòng lại?

Y day day hàng lông mày, lắc đầu khó hiểu.

….

….

Oành!

Dưới lực va chạm thật lớn, đất đai trong phạm vi mấy trăm mét liền nứt vỡ giống như động đất, bụi đất bay mù mịt.

Hai quả cầu màu đen và màu xanh va chạm vào nhau, uy thế cực lớn, nếu người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ quỳ xuống cúng bái.

Kết giới của Thất tiên sinh và Phương Giải giống như hai con mãnh thú hồng hoang, đều muốn nuốt chửng đối phương. Hai kết giới bất phân thắng bại, đã giằng co thật lâu. Mỗi một lần va chạm, đại địa đều chịu một lần đau đớn. Xung quanh chỉ còn một đống bừa bộn.

- Vì sao ngươi cũng có?

Trong mắt Thất tiên sinh hiện lên một tia sợ hãi, khuôn mặt cũng hơi biến hình.

Trong mắt Phương Giải chỉ có lạnh lẽo, lạnh như băng.

- Quy Giới!

Hắn thì thào hai chữ, hai tay giương mạnh ra. Kết giới màu xanh biến thành sương mù dày đặc, rồi chui vào bụng của hắn. Từng dòng khí màu xanh giống như có tư tưởng, không ngừng tiến vào Khí Hải của Phương Giải.

Cùng lúc đó, bảy cành khí mạch trong thân thể của Phương Giải đều biến thành màu xanh, sau đó lớn lên giống như cây, trong nháy mắt biến thành bảy cây đại thụ. Bảy cây đại thụ giao vào một chỗ, bao bọc cơ thể của Phương Giải.

Phương Giải mở mạnh hai mắt.

Hai mắt đỏ thẫm.