Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1257: Thanh niên trai tráng và đứa trẻ




Nếu như lúc này có người xuất hiện ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Vì người đó sẽ tưởng rằng mình đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh thiên động địa.

Hình tròn…

Vẫn chưa thành hình.

Dường như Thất tiên sinh có chút chưa hài lòng với lực khống chế của mình vì y vẫn không thể làm cho hình tròn này được hoàn chỉnh. Đối với phương pháp tu hành mà bản thân lĩnh ngộ được, đến y cũng không hiểu nổi. Khi còn trẻ cũng không có ai dạy bảo y, tất cả những chuyện về tu hành đều dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân y. Nếu như y biết mình đã chạm đến độ cao mà khiến rất nhiều nhà tu hành mơ ước, nếu như để các nhà tu hành khác biết y đã có được khả năng đó, thì…Y nhất định sẽ chết rất nhanh.

Thất tiên sinh xuất thân từ tổ chức thấp nhất của Nguyệt Ảnh đường. Cứ cách ba năm, Nguyệt Ảnh đường lại chọn ra một vài những thiếu niên có tài năng xuất chúng từ những tiểu tông bị khống chế đưa đi huấn luyện. Những người này sẽ được huấn luyện thành những sát thủ chuyên nghiệp. Không thể không nói, rất nhiều những thiếu niên có tài năng xuất chúng khi còn ở trong tiểu tông môn với thực lực yếu ớt, cả đời cũng không có được danh tiếng gì và cuối cùng cũng được thành danh.

Con cháu quý tộc, nếu trời cho tốt thì sẽ được các vị trưởng giả trong gia tộc quan tâm chú ý đến, mời đến những vị giỏi để dạy cho tu hành. Sau khi được dạy dỗ cẩn thận, chắc chắn rồi thì cảnh giới tu vi mà những người tiến tới sẽ càng nhanh hơn. Nhưng những con cháu hàn môn thì lại khác, những người có thể tu hành trong số họ có lẽ suốt đời sẽ bị lãng phí tài năng.

Có người có lẽ cảm giác mình trời sinh khí lực rất lớn, một người có thể làm được việc của ba người, được mọi người khen ngợi, nhưng thành tựu cả đời của họ cũng chỉ có vậy. Họ cũng sẽ bận rộn việc đồng áng qua ngày, trước lúc chết có lẽ chưa từng nghĩ đến tại sao mình lại không giống bình thường.

Có một số người có thể tu hành, thời còn trẻ đã được tông môn đưa đi thay đổi cuộc đời mình, nhưng những thiếu niên như này phần lớn vào được đều là những tông môn có thực lực rất yếu. Đại tông môn thật sự gần như là không cần phái người đi tìm kiếm những đứa trẻ có thể tu hành trong dân gian, vì những người có quyền thế sớm đã đưa con cháu của gia tộc mình đến rồi.

Chỉ có những tiểu tông môn thấp kém mới phái người tìm kiếm trong dân gian nhân tài nhưng họ lại không có thực lực để đào tạo.

Đây là sự thật.

Thất tiên sinh khi còn rất nhỏ bị một người chỉ có tu vi Tam phẩm đưa rời khỏi gia môn. Lúc y rời đi, mẫu thân khóc nước mắt lưng tròng, nhưng phụ thân của y lại vô cùng tự hào. Ông ấy nói với vợ mình rằng con trai sẽ trở thành kỳ tài, đợi khi công thành danh toại rồi trở về giúp họ sống những ngày an nhàn hạnh phúc.

Có lẽ, hiện giờ phụ mẫu vẫn đang đợi ngày đó đến thì Thất tiên sinh căn bản không biết cha mẹ mình là ai và mình đến từ đâu.

Người đưa y đi chẳng qua cũng chỉ là người của tiểu tông môn hắc đạo, tu vi Tam phẩm cũng chỉ có thể lừa dân chúng ngu muội thôi. Cha mẹ của Thất tiên sinh tuyệt đối không thể tưởng được, cao nhân thế ngoại trong mắt mình chẳng qua cũng chỉ là thích khách hắc đạo không tên tuổi mà thôi.

Thất tiên sinh và những đứa trẻ khác bị đưa đi cùng nhau tập luyện, sau đó được người của Nguyệt Ảnh đường phát hiện ra và mang về. Điều này chứng tỏ vận mệnh của y lại có sự thay đổi. Những đứa trẻ được đưa về cùng với y cũng không người hỏi thăm, những người đó chỉ dạy bọn họ giết người như nào, tàng hình như nào chứ không ai dạy họ làm thế nào để nâng cao tu vi.

Vận mệnh của Thất tiên sinh được thay đổi là lúc y mười hai tuổi, khi ám sát thành công một môn chủ của một tông môn và kiếm về cho Nguyệt Ảnh đường một vạn lạng bạc. Lúc đó người bị giết là sư phụ của y, cũng chính là người tiếp theo đó đã dạy bọn họ kỹ thuật giết người và đêm hôm đó Thất tiên sinh đã ám sát ‘thành công’ sư phụ mình, sau đó hoàn thành được nhiệm vụ mà Nguyệt Ảnh đường đã sắp xếp cho gã.

Y đã thay đổi được cuộc đời của mình.

Sau khi làm xong chuyện này, y một lần nữa bị người ta đưa đi.

Y nhìn thấy người mà thường ngày vẫn huấn luyện cho y. Lúc đối diện với người đã đưa mình đi thì làm ra bộ dạng rất cung kính, sau đó y nghe một số người gọi người đó là Nhị gia.

Nhị gia!

Lúc ấy Thất tiên sinh liền nghĩ “Lẽ nào đây chính là người đứng ở vị trí cao nhất trong tông môn sao? Trên hắn chỉ có một người mạnh hơn, nếu không sao mọi người lại gọi là Nhị gia?” Đợi sau khi đến tổng đàn của Nguyệt Ảnh đường thì y mới phát hiện ra là mình đã sai. Hóa ra Nhị gia không phải người mạnh nhất mà là người gần như yếu nhất.

Bởi vì trong buổi mà y bị đưa về kia, y đã có may mắn nhìn thấy cảnh tượng rất ghê gớm. Đó là khi Nhị gia đưa y về, vừa mới đến tổng đàn đã bị người ta chặn lại khiêu chiến, sau đó Nhị gia đem hết sức lực ra mà vẫn thua, cuối cùng…Ông đã biến thành Đại gia.

Cái này vẫn phải cảm ơn ân huệ không giết của vị Nhị gia mới.

Ở trong tổng đàn của Nguyệt Ảnh đường, Thất tiên sinh vẫn tự nói với mình phải liều mạng leo lên trên. Bởi vì ngày đầu tiên đến đây, y đã biết được phương thức sinh tồn nơi đây. Nếu như ‘bạn’ không trèo lên trên, cũng không ở lại trên mặt đất được, sẽ có người khác kéo bạn xuống và giẫm mạnh lên chân bạn.

Mặc dù đến tổng đàn của Nguyệt Ảnh đường rồi, y vẫn nghĩ rằng mình sẽ có được những chỉ bảo tốt hơn nhưng căn bản là không có. Vì thiên tôn, đáng sợ nhất chính là sự khiêu chiến của người khác, thậm chí y còn không dám bộc lộ ra tài năng tu vi thật sự của mình, nếu không y cũng không chắc là mình sẽ chết ở trong tay ai.

Y vẫn làm bộ như mình chỉ có tư chất bình thường, chỉ mạnh hơn những nhà tu hành thông thường một chút thôi nhưng tuyệt đối không có quan hệ gì với bốn chữ “Kinh thái tuyệt diễm”. Vị Nhị gia đó, à không, phải là vị Đại gia đó sau khi quan sát y một thời gian thì cảm thấy thất vọng và rồi vứt y đến tổ chức thích khách tùy y tự sinh tự diệt.

Mãi đến khi y mười lăm tuổi, y đột nhiên khiêu chiến với Ngũ tiên sinh.

Về lý mà nói, y phải khiêu chiến với Đại gia, sau đó là Nhị tiên sinh, Tam tiên sinh...Nhưng y đã không làm thế, y đã lựa chọn khiêu chiến vượt cấp. Hôm đó, vừa may là ngày Cửu Thiên Quân của Nguyệt Ảnh đường tụ hội thảo luận chuyện gì đó, lúc ấy Cửu Thiên Quân cũng ở đó. Ngũ tiên sinh trách cứ y không hiểu quy tắc nên không chấp nhận sự khiêu chiến của y. Nhưng Cửu tiên sinh lại cười lắc đầu, nói một câu…Tông môn lần đầu tiên có người có gan khiêu chiến vượt cấp, mặc dù đây là phá bỏ quy tắc nhưng không thể thiêu rụi lòng cầu tiến muốn leo lên trên của người trẻ tuổi.

Sau đó, y đã thắng.

Tiếp đó, y lại thắng.

Và lại thắng…

Y thắng liền ba trặn, đầu tiên là thắng Ngũ tiên sinh, sau đó là Lục tiên sinh, sau đó là Thất tiên sinh...Y quyết định tiếp tục khiêu chiến và bị Bát tiên sinh đánh gãy hai xương sườn, nếu như không phải là y gọi “Bát tiên sinh thì nói không chừng đã bị Bát tiên sinh xé thành hai mảnh rồi. Bởi vì Bát tiên sinh thấy được uy lực của y, sợ sẽ có một ngày y thật sự vượt qua mình, vì vậy muốn giết y. Theo quy tắc, Bát tiên sinh thắng thì sẽ có quyền xử lý y.

Là Cửu gia, Cửu gia lại một lần nữa phá quy tắc.

Người phá hủy quy tắc ở Nguyệt Ảnh đường bị yêu cầu phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc, chỉ có Cửu gia mới có quyền này, có thể tùy ý phá bỏ quy tắc, có thể tùy ý thay đổi quy tắc. Bởi vì những quy tắc này….Đều là do gã đặt ra.

Mặc dù hắn thua nhưng hắn ngồi trên vị trí so với Thất tiên sinh.

Sau đó, y giết hết ba người y đã khiêu chiến.

Kinh nghiệm mấy năm ở Nguyệt Ảnh đường đã nói cho y biết, nếu như mình nương tay thì ngày mai sẽ là mình chết. Y nhìn thấy ánh mắt của Bát tiên sinh là biết mình phải đối mặt với cái gì rồi? Làm sao có thể để lại ba tai hoạ ngầm như vậy được? Y không chết là vì Cửu tiên sinh coi trọng y. Vì ở độ tuổi mười lăm mà có thể thắng liền được ba vị Thiên Quân, khả năng này tuyệt đối khiến người ta kinh ngạc.

Cửu tiên sinh dường như không hề lo lắng có một ngày y sẽ chiếm mất vị trí của mình. Không chỉ có y mà gần như là từ khi y đến Nguyệt Ảnh đường, chưa từng nghe nói là có người dám khiêu chiến với Cửu tiên sinh. Sau đó, sau khi y trở thành Thất tiên sinh mới biết được, Cửu tiên sinh không những tu vi cao siêu, hơn nữa còn nắm trong tay rất nhiều bí mật của Nguyệt Ảnh đường, có một số thứ chỉ có Cửu tiên sinh mới có thể làm được.

Nhìn thấy tốc độ thủ lĩnh của Kiêu Kỵ Giáo bị mình vây khốn kia càng ngày càng chậm, Thất tiên sinh thở phào một cái. Y tự nói với mình, khi mình có thể biến hình tròn kia tròn vành vạnh thì y có thể đi khiêu chiến với Bát tiên sinh rồi- Người mà dưới một người trên vạn người trong Nguyệt Ảnh đường.

- …

- …

- ‘Khả năng trời cho!’ thứ này thật khiến người ta ngưỡng mộ nhưng cũng có điều tai hại!

Thất tiên sinh nhìn thấy Hắc Trạch đang chậm dần, y đã nói một câu mà câu nói này trước đây Cửu tiên sinh đã từng nói với y.

- Các ngươi có tài năng thiên bẩm mà khiến bao người đố kỵ nhưng chính vì có cái này nên tu vi của các ngươi không cao được, các ngươi đều khai phá tinh lực trên tài năng đó. Hiện giờ tài năng đó của ngươi đã rất giỏi nhưng không có tu vi thâm hậu hỗ trợ thì thân thể ngươi sẽ rất mệt. Nếu như sử dụng quá mức tài năng của mình sẽ khiến các ngươi không thể khôi phục được trong thời gian dài…Ta nghĩ, ngươi không kiên trì được trong chốc lát và ngươi sẽ chết.

Hắc Trạch thở hổn hển, trên người ít nhất đã có mười mấy vết thương.

Đường đen dày đặc đáng chết này không thể biết trước được, hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ của mình để né tránh nhưng những đường đen đó với ưu thế lớn khiến y muốn tránh cũng không được.

Y rõ hơn ai hết, mình không kiên trì được bao lâu nữa.

- Thua cũng không có gì đáng xấu hổ, chết cũng không có gì đáng sợ.

Hắc Trạch vừa né tránh vừa trả lời:

- Đối diện với một người mạnh hơn mình không phải trốn tránh mà phải chiến đấu, thật ra ở mặt nào đó ta đã thắng rồi. Còn ngươi! Tự cho rằng mình đang đùa giỡn với người không bằng mình để tìm khoái cảm…Ta đang rất thỏa mãn, ngươi cũng đang thỏa nãm nhưng ngươi không thấy rằng mình rất nực cười sao?

Tất cả những đường đen bắn ra kia chợt dừng lại.

- Ngươi nói... Ta nực cười?

Thất tiên sinh từ từ đứng lên, vẻ âm u lạnh lẽo trong ánh mắt càng phát ra rõ ràng.

- Đúng vậy!

Hắc Trạch mượn hơi thở khó khăn hít thở vội để thể lực của mình được khôi phục.

- Trên thế giới này vốn là như vậy! Ngươi khiêu chiến với một người đứng ở vị trí cao, kể cả ngươi thua thì cũng sẽ được người đời kính sợ. Nhưng nếu ngươi đấu với người kém xa ngươi, thứ ngươi nhận được tuyệt đối không phải là sự tôn kính của người khác mà là cười nhạo. Mèo vờn chuột, mọi người sẽ cảm thấy thú vị, nhưng một thanh niên trai tráng trêu chọc một đứa trẻ thì mọi người sẽ cười nhạo hắn.

Thất tiên sinh cẩn thận ngẫm nghĩ một chút những lời này, sau đó bắt đầu bực tức.

- Người mạnh thì thắng, tại sao không được tôn kính mà lại bị cười nhạo?

- Bởi vì ngươi không công bằng!

- Một đấu một, không công bằng ở chỗ nào?

- Ban nãy ta nói rồi, một thanh niên trai tráng và một đứa bé giao đấu cũng là một đấu một, có công bằng không?

- Vậy phải xem ai khiêu chiến với ai nữa! Nếu như là đứa trẻ khiêu chiến với thanh niên trai tráng thì thanh niên trai tráng cho dù thắng cũng không bị cười nhạo.

- Nhưng nếu đứa bé đó là thiên tài tu vi còn tráng sĩ chỉ là người bình thường thì sao?

Hắc Trạch hỏi.

Thất tiên sinh ngơ ngẩn, nhau mày lâm vào trầm tư.

- Cái này không liên quan gì đến việc ta muốn giết ngươi!

Thất tiên sinh mạnh mẽ khoát tay áo:

- Ngươi nói những lời này là cố ý kéo dài thời gian phải không? Nếu như vậy thì ngươi thôi đi!

Trong lòng Hắc Trạch có chút kích động, y phát hiện mình dường như đã tìm đúng phương hướng. Từ ban nãy, y đã nhìn thấy người trẻ tuổi hùng mạnh đáng sợ này rất thích lẩm bẩm một mình, y đột nhiên nghĩ đến việc người này có vấn đề gì không? Thông thường những người thích lẩm bẩm một mình đều có vấn đề, vấn đề về tâm lý. Có người là vì họ thông minh, cũng có khi vì họ ngu dốt. Nhưng bất luận là thông minh hay là người ngu dốt thì cũng không dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt.

- Ta không khiêu chiến với ngươi, là ngươi ra tay muốn giết ta trước!

Hắc Trạch vừa thở dốc vừa nói:

- Nói cách khác là ngươi chủ động khiêu chiến với ta! Vậy thì nếu như ngươi là đứa bé chủ động khiêu chiến với thanh niên trai tráng là ta, lúc đó ngươi thắng cũng đáng tôn kính. Nhưng tiếc rằng ngươi không phải là đứa bé kia mà là một thanh niên trai tráng. Nếu như ngươi là đứa bé có tu hành trời cho, ngươi chủ động khiêu chiến ta, thắng cũng không được kính trọng. Trừ phi ngươi là đứa trẻ bình thường khiêu chiến với thanh niên trai tráng bình thường thì thắng ngươi mới được tôn kính.

- Nhưng… Ngươi nói ngươi mới là đứa bé kia.

Thất tiên sinh chỉ vào Hắc Trạch nói.

- Đúng!

Hắc Trạch rất nghiêm túc nói:

- Ta là đứa bé kia, còn ngươi là thanh niên trai tráng kia!

Thất tiên sinh sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên cả giận nói:

- Mặc kệ ta là cái gì ngươi là cái gì, cái đó cũng không liên quan gì đến việc ta giết ngươi!

- Đúng vậy!

Xa xa truyền đến một âm thanh rất êm tai:

- Bất luận ngươi là gì thì cũng liên quan đến việc ngươi muốn giết hắn nhưng ngươi là kẻ ngốc thì có liên quan đến việc giết hắn rồi. Vì hắn đã thành công…Hắn không chết, hắn đã đợi được viện binh đến rồi, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Thất tiên sinh quay đầu lại và y nhìn thấy một người con gái rất đẹp, rất đẹp.