Người của Tinh Bộ doanh và Kiêu Kỵ Giáo chầm chậm áp chế về phía trước, hình thành nên một vòng tròn dày lớn, ở giữa vòng tròn là một đám thi thể. Ba mươi mấy tên thích khách kia đã bị tiêu diệt gần hết và không thể phủ nhận rằng tu vi của những tên thích khách này rất cừ. Trường tiên trong tay chúng đủ sắc bén nhưng khi chúng đối diện với Hắc Kỳ quân được trang bị hỏa khí, phạm vi khống chế trường tiên lớn đến mức nào cũng không lớn bằng phạm vi áp chế của hỏa khí.
Sau khi mất đi mười mấy người, binh sĩ của Kiêu Kỵ Giáo và Tinh Bộ doanh hợp vây giết hết đám thích khách kia.
Thiên hộ Từ Kế vác một cây súng ngắn đi qua một thi thể trong số đó. Khi phát hiện người đã chết thì lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm. Y quay đầu lại dặn dò một câu:
- Áp giải mấy tên bị thương kia về đợi thẩm tra, những người khác canh gác ở trong đại doanh, có lẽ sẽ có thích khách vào đó.
- Tuân lệnh!
Các binh sĩ đáp lại một tiếng, sau khi thu dọn xong thi thể thì lập tức lùi ra.
Trong đám thích khách có bốn, năm người bị bắt sống. Những người này là những người ban đầu xông ra với ý đồ thoát vòng vây nhưng đã bị người của Kiêu Kỵ Giáo vây lại bắt luôn, những người khác thì đã ‘không còn lý do’được sống nữa.
Từ Kế đích thân áp giải những tù binh kia về. Vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy ở một nơi khác của đại doanh vang lên tiếng kèn. Y lập tức dặn dò thuộc hạ đưa tù binh về, sau đó y đuổi về hướng có tiếng kèn đó. Vừa mới chạy ra được vài bước thì bóng dáng của Ngô Nhất Đạo từ bên cạnh y vượt qua rồi chạy trực tiếp đến nơi có tiếng kèn.
Ngô Nhất Đạo từ trên núi chạy về, vừa mới vào đại doanh thì nghe thấy tiếng kèn nên trong lòng thấy sốt sắng. Hắn có chút căm giận sự sơ suất của bản thân mình, sao lại có thể dễ dàng trúng kế ‘Điệu hổ ly sơn” của người khác như vậy?
Lúc mà hắn đến chỗ đó thì nhìn thấy bóng dáng của Hạng Thanh Ngưu chạy vượt qua giống như đang đuổi theo một ai đó.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngô Nhất Đạo lớn tiếng hỏi một câu.
- Lý Thái…Lý Thái tướng quân bị ám sát rồi!
Đây là nơi ở của Lý Thái tướng quân, thân binh của y trả lời với vẻ hoảng sợ. Ngô Nhất Đạo nhìn về hướng thuận theo hướng tay thân binh kia chỉ thì thấy thi thể của Lý Thái đã nằm trước cửa lều lớn rồi. Trên cổ bị người ta dùng binh khí sắc nhọn nào đó cắt ngang, máu vẫn đang phun đầy đất.
Ngô Nhất Đạo phẫn nộ, chân giậm một cái như muốn đuổi ra ngoài nhưng đột nhiên lại đứng lại.
Nghĩ tới lúc trước hắn bị kẻ khác dụ đến trên núi này thì Lý Thái ngay lập tức bị hại. Nếu như hắn cũng cùng Hạng Thanh Ngưu đuổi theo thì trong đại doanh sẽ không còn ai cố thủ, chỉ e sẽ loạn hết cả. Nghĩ đến đây, hắn lập tức quay người lại, sau đó đuổi về, đến khi đến bên ngoài lều lớn của Độc Cô Văn Tú.
Vừa mới tới đây thì đột nhiên nhìn thấy phía xa xuất hiện một hắc động. Sau khi có cái gì lóe sáng một cái thì người tự xưng là Lục tiên sinh mà trước đó hắn đã từng nhìn thấy trên núi này giờ đây từ động chui ra. Sau khi người đó chui ra thì hiển nhiên là không thể ngờ Ngô Nhất Đạo lại quay về nên gã ngây người ra một lúc.
Ngô Nhất Đạo vốn đang trong cơn phẫn nộ, nhìn thấy kẻ này xuất hiện lập tức dùng một quyền lại để đánh. Quyền này quả là không còn gì để nói, khoảng cách chưa đầy bốn, năm mét đã đánh ra. Người có tên là Lục tiên sinh kia vừa mới từ động chui ra không có đề phòng gì, lúc quyền đánh đến thì mới kịp triển khai tu vi bày trận phòng ngự.
Nhưng quyền của Ngô Nhất Đạo ở trước mặt, phòng ngự của gã không kiên trì được bao lâu.
Bùm một tiếng! Trước ngực của Lục tiên sinh như bị trọng chùy đập phải, gã bay người ra sau. Ngô Nhất Đạo đâu chịu buông tha cho gã. Thân hình hắn chớp nhoáng, sau tiến trước đánh, vượt qua rồi nắm lấy cổ áo của Lục tiên sinh ấn mạnh xuống.
- Bùm!
Lục tiên sinh bị Ngô Nhất Đạo đang trong lúc tức giận trực tiếp ấn xuống đất, bụi bay mù mịt. Toàn thân gã bị ấn xuống, sức lớn trực tiếp ấn gã xuống thành một cái hố lớn.
Vèo vèo! Một thứ gì đó bay ra từ nắm tay của Lục tiên sinh, rơi ở bên cạnh.
Ngô Nhất Đạo không hề chú ý đến thứ đó mà nhấc chân lên đá vào ngực của Lục tiên sinh. Lực này lớn vô cùng khiến cho Lục tiên sinh phát ra tiếng kêu đau đớn rồi máu tuôn ra ào ào. Thật ra tu vi của gã rất cao, chỉ có điều vốn tưởng rằng Ngô Nhất Đạo một lần nữa trúng kế bị điều đi chỗ khác nhưng thật không ngờ Ngô Nhất Đạo lại quay về.
Có thể nói, hơn ba mươi tên thích khách trước đó không có gì có lợi với gã cả, chẳng qua cũng chỉ là con rối mà thôi. Gã vốn định hy sinh mấy người đó để gã hoàn thành việc ám sát kia.
Ngô Nhất Đạo quay người nắm lấy tóc của gã Lục rồi trực tiếp nhấc gã từ trong đất ra.
- Tưởng rằng mình diệu toán vô song lắm sao?
Ngô Nhất Đạo nửa đời người đều tính kế cho người khác, nhưng lần này lại bị trúng kế của người này nên trong lòng tức giận vô cùng. Nhìn thấy Lý Thái tướng quân chết thảm nên lửa giận trong lòng hắn lại lên cao hơn.
Lúc Lục tiên sinh bị nhấc ra thì vẫn còn muốn giãy dụa nhưng tay của Ngô Nhất Đạo có lực mạnh bao trùm lên giống như gã đang bị nhốt trong lồng chim vậy. Bất luận ‘cánh’ của gã có cứng đến đâu thì đều không thể bay ra ngoài chiếc lồng này được. Ngô Nhất Đạo nắm tóc gã, nện một quyền xuống bụng gã. Quyền này như đánh vào trong thân thể của Lục tiên sinh, xương cốt và khí mạch lập tức bị đánh nát.
Róc…Róc…Róc! Những âm thanh đó không ngừng kêu bên tai!
Chỉ trong chốc lát, Lục tiên sinh đã bị tê liệt toàn thân.
Toàn bộ khí mạch trên người gã đều bị lực quyền của Ngô Nhất Đạo đánh nát. Quyền đó như ‘trà trộn’ vào trong cơ thể Lục tiên sinh, dường như tất cả xương cốt của gã đều bị bẻ gãy. Nếu như hai người đều có sự chuẩn bị để đánh thì Lục tiên sinh chắc chắn cũng sẽ vẫn thua, nhưng ít nhất vẫn còn khả năng trả đòn. Nhưng lúc này gã bị Ngô Nhất Đạo đánh như thế thì còn đâu lực mà đáp trả.
Quyền của Ngô Nhất Đạo đã biến Lục tiên sinh thành một phế nhân, nhưng vẫn chưa xong. Ngô Nhất Đạo dùng tay trái ấn gã xuống, tay phái ấn xuống bụng gã, sau đó hút nội kình từ trong người gã. Nội lực của Lục tiên sinh bị Ngô Nhất Đạo hút ra giống như thủy triều.
Mặc dù xương cốt trong người Lục tiên sinh bị bẻ gãy nhưng nỗi đau này chưa dừng lại ở đó. Có thể nhìn được dưới da thịt gã hình như có một con côn trùng gì đó đang chui vào và ở lại đó, giống như trong bụng của gã có một thức ăn gì rất thơm đang ngự trị. Những con côn trùng kia điên cuồng xông vào bụng của gã.
Đó tất nhiên không phải là côn trùng mà là nội lực trong xương cốt tứ chi giúp gã Lục sinh tồn. Lực hút ra của Ngô Nhất Đạo quá lớn, lớn đến mức đã rút hết những thứ đó ra.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, Lục tiên sinh đã thành một phế nhân. Đối với một người tu hành mà nói, tu vi bị phế thì cho dù người vẫn còn sống nhưng cũng chỉ là một bộ xương mà thôi.
Đúng lúc này, Tửu Sắc Tài sắc mặt có chút nhợt nhạt từ đằng xa chạy lại, đứng cách Ngô Nhất Đạo không xa. Vết thương của y vẫn chưa lành hẳn, lúc này máu trên ngực vẫn còn chảy xuống. Ngô Nhất Đạo thấy Tửu Sắc Tài nhìn mình, hai quyền nắm chặt, lập tức lắc đầu, nói:
- Ngươi quay về nghỉ ngơi đi! Không cần tới ngươi thì chạy đến đây làm gì.
Tửu Sắc Tài nhìn Lục tiên sinh một cái. Lục tiên sinh muốn ngẩng đầu nhìn nhưng đã không còn sức nữa rồi.
- …
- …
Trước khi Ngô Nhất Đạo xoay người đi tìm gã Lục thì từ trong tay có một vật gì đó rơi xuống đất, quay một vòng mới phát hiện ra nó đã bị dính đất một nửa rồi. Hắn bước lại nhặt vật đó lên thổi vài cái thì phát hiện đây là thứ gì đó có màu đen tròn, bên trên có hai vết đỏ xanh, bên trên đó có một chiếc gương bé trơn bóng. Chiếc gương đó chỉ tầm nắm tay, thoạt nhìn giống như khảm trai, cũng không giống hoàn toàn mà giống hạt ngọc hay hạt kim cương hơn.
- Hầu gia! Đó là thứ gì vậy?
Tửu Sắc Tài chạy lại nhìn, dường như rất tò mò về vật đó.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết đó là cái gì nhưng thứ này có công hiệu vô cùng lớn! Nếu như ta đoán không nhầm thì những kẻ này dựa vào thứ này để cho thích khách vào trong đại doanh. Trước đó khi còn ở trên núi, y đã dùng thứ này trốn thoát khỏi tay ta, nhưng cuối cùng vẫn gặp phải ta!
Tửu Sắc Tài muốn giơ tay lấy thứ đó để xem nhưng Ngô Nhất Đạo không đưa cho y.
Tửu Sắc Tài ngượng ngùng, cười nói:
- Không nhìn ra được nó có gì đặc biệt, lại thần kỳ đến mức có thể đưa người ta vào trong đại doanh.
- Ta không hiểu cái này, quay về ta sẽ tìm thợ thủ công giỏi nhất ra để mở nó xem!
- Xin đừng!
Tửu Sắc tài vội lắc đầu, nói:
- Nếu như thứ này thật sự thần kỳ như vậy, thợ thủ công mở nó ra nói không chừng sẽ làm hỏng nó. Chi bằng Hầu Gia để nó lại xem xét thật kỹ, khi nào thật sự không thể hiểu nổi thì hãy tìm thợ thủ công.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, nhìn Tửu Sắc Tài một cái nói:
- Ngươi cứ quay về dưỡng thương trước đi. Mặc dù trong đại doanh có thích khách nhưng cũng không đến mức để ngươi ra ngoài! Những thích khách này không quen với tướng lĩnh trong Hắc Kỳ quân của chúng ta, vì vậy đành phải tìm lều lớn để vào ám sát. Nếu như bọn chúng mà quen thì sẽ không giết Lý tướng quân trước, mà là chủ tướng trước.
Tửu Sắc Tài vâng một tiếng rồi lại nhìn thứ ở trong tay Ngô Nhất Đạo, nói:
- Nếu đã như vậy thì thuộc hạ quay về trước vậy!
Ngô Nhất Đạo gật đầu, Tửu Sắc Tài lập tức rời đi!
Sau khi Tửu Sắc Tài rời đi, Ngô Nhất Đạo gọi tướng của Kiêu Kỵ Giáo Thiên Hộ Từ Kế đến dặn dò:
- Lập tức phái người đi thông báo cho chủ tướng các quân! Trong những ngày này không mặc thiết giáp tướng quân mà thay sang y phục của binh sĩ thông thường và ở cùng với các binh sĩ. Trước hết hãy đi tìm Độc Cô tiên sinh, bảo hắn thay y phục đi đã.
- Hầu Gia? Thế còn Người thì sao?
Từ Kế hỏi.
- Ta sẽ đến bên quân tiên phong xem thế nào!
Nói xong câu này, Ngô Nhất Đạo xoay người đi.
- …
- …
Lúc Hạng Thanh Ngưu chạy đến, Lý Thái tướng quân vẫn còn chút hơi thở. Trên cổ hắn có rất nhiều máu, muốn nói gì đó nhưng căn bản không nói được. Cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, vô cùng bi thương. Hạng Thanh Ngưu và Lý Thái rất thân nhau nên khi nhìn thấy người quen của mình chết thảm như vậy, trong lòng y như dấy lên một luồng lửa căm giận.
Y giơ tay ra vuốt mắt cho Lý Thái, sau đó triển khai thân hình một cái thì hai con cá đen trắng ngay lập tức từ trong người y bơi ra, bơi cùng về một hướng. Hạng Thanh Ngưu xông về trước cùng với nó, quay lại dặn dò hai người đi theo mình đến:
- Đừng đi theo ta nữa! Trong đại doanh có thể vẫn còn thích khách nên chia nhau ra bảo vệ các tướng lĩnh khác đi!
Hai người đó gật đầu rồi xoay người đi về hai phía khác nhau.
Hai con cá, một đen, một trắng nhanh chóng bơi trong không trung. Lông mày Hạng Thanh Ngưu nhau lại không ngớt. Nhìn thấy thi thể của Lý Thái vừa nằm gục trên đất mà thích khách đã biến mất luôn. Với thân pháp khinh công của y thì một người tu hành bình thường căn bản không phải là đối thủ của y. Nhưng giờ đây đã đuổi ra ít nhất hai dặm đường rồi mà vẫn không thấy bóng dáng tên thích khách nào.
Trong lúc y nghĩ đến những điều này thì trước mặt không xa đột nhiên có hắc động xuất hiện ở không trung giống như dòng nước xoáy trong biển lớn. Bên trong hình như còn có thứ gì đang xoay tròn, sau một lát thì một nam nhân mặc áo nho sam màu trắng xuất hiện từ trong hắc động đó rồi rơi xuống đất.
Trong tay nắm một trường kiếm, trên kiếm sắc nhọn có rất nhiều máu chầm chậm chảy xuống.
Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này xuất hiện thì trong lòng thấy căng thẳng. Hắc động đó xuất hiện không báo trước và người từ hắc động đó chui ra lại càng vượt ra khỏi trí tưởng tượng của Hạng Thanh Ngưu. Vì vậy ngay lúc đầu y có chút đờ đẫn, không kìm nổi mà mắng lên một câu.
- “Mẹ nó! Đó là cái gì vậy?”