Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1253: Điệu hổ ly sơn




Ngô Nhất Đạo đánh giá những người đứng trước mặt này. Đang là ban ngày nhưng mặc tuyền một màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng che lại chỉ lộ đôi mắt. Không giống với mấy đao khách mà Phương Giải tiêu diệt lần trước, đám hắc y nhân này đều mang theo một cây roi dài chừng 7 mét, giống như một con rắn quỷ dị.

Những người này bị Kiêu Kỵ Giáo ngăn lại, song phương đang rơi vào thế giằng co.

Ngô Nhất Đạo có chút kinh ngạc. Đây là đại doanh mấy chục vạn tinh nhuệ, đám người này lại có lá gan xuất hiện trực tiếp như vậy. Cho dù bọn chúng ỷ vào tu vị cao cường, nhưng nếu bị đại quân bao vây, dù muốn chạy cũng khó khăn. Tuy nhiên, từ đó có thể thấy đám người này không biết gì về Hắc Kỳ Quân.

Xa xa, binh mã của tinh bộ binh đã được điều động tới, bao vây đám người này lại.

Đám hắc y nhân này có chừng ba mươi mấy người, tạo thành một trận hình kỳ quái. Chỗ này cách lều của Độc Cô Văn Tú đã không xa, bọn chúng tới được đây mới bị ngăn cản, chứng tỏ tu vị đều không tầm thường. Tuy nhiên Ngô Nhất Đạo nghĩ mãi không rõ, bằng đám người này mà muốn ám sát chủ tướng trong quân, nhìn kiểu gì cũng thấy như trò đùa.

Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Từ Kế bước nhanh tới, chắp tay nói với Ngô Nhất Đạo:

- Hầu gia, những người này đột nhiên xuất hiện, không phải từ bên ngoài đại doanh xông tới, giống như là từ không khí chui ra vậy. Hiển nhiên bọn chúng còn chưa quen thuộc với địa hình trong doanh, cho nên không tới thẳng lều của Độc Cô đại nhân.

- Từ không khí chui ra?

Ngô Nhất Đạo nao nao, bỗng nhiên nghĩ tới công pháp hoa sen của Phật tông. Trong Phật tông, dường như cũng không phải chỉ một người biết dùng hoa sen. Hoa sen này, chẳng những có lực phòng ngự rất mạnh, còn có thể trợ giúp người thi triển chạy trốn. Lúc đầu ở thành Trường An, Thiên Tôn Trí Tuệ của Phật tông bị nhiều cường giả bao vậy, dựa vào chính là hoa sen màu trắng để chạy trốn. Tới hiện tại bí thuật này tu hành như thế nào, Ngô Nhất Đạo vẫn chưa thể hiểu hết được.

Nhưng hoa sen chỉ đảm bảo cho người thi triển rời đi trong nháy mắt, dường như không có tác dụng mang theo cả người bên cạnh. Đám thích khách áo đen này chừng ba mươi mấy người, bọn chúng làm sao đột nhiên xuất hiện được?

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Nhất Đạo liền trầm xuống.

Người tu hành, kỳ thực vẫn luôn đang theo đuổi cảnh giới cao hơn. Với tầm hiểu biết của Ngô Nhất Đạo về giang hồ, ông ta biết kỳ thực đã có người đạt tới độ cao mà người bình thường khó mà lý giải được. Còn ông ta, hiểu sâu về cảnh giới này hơn nhiều người khác, bởi vì ông ta từng tiếp xúc với Tang Loạn.

Trên giang hồ luôn tồn tại những thần thoại như kiểu có người có thể vượt qua nghìn dặm trong nháy mắt. Ngô Nhất Đạo biết điều này đương nhiên không có khả năng, nhưng lúc cảnh giới của người tu hành đạt tới một trình độ nào đó, có lẽ thực sự thay đổi được không gian. Chẳng hạn như Vạn Tinh Thần, trước khi chết một kiếm vượt bảy trăm dặm đánh bại La Diệu, thần tích đó chẳng lẽ là thanh kiếm đó thực sự đã bay bảy trăm dặm sao? Điều đó tuyệt đối không có khả năng. Ngô Nhất Đạo không tin tưởng ném một cái, thanh kiếm liền bay đi bảy trăm dặm.

Ông ta cho rằng, Vạn Tinh Thần nắm giữ một công pháp rất mạnh, có thể rút ngắn cự ly trong nháy mắt. Ông ta còn chưa hiểu nhiều về không gian. Nếu Phương Giải ở đây, có lẽ sẽ hiểu được nhiều hơn. Trong suy nghĩ của Ngô Nhất Đạo, Vạn Tinh Thần không phải là ném thanh kiếm đi được bảy trăm dặm, mà là rút ngắn khoảng cách bảy trăm dặm này.

Xuất kiếm từ một chỗ nào đó, kiếm biến mất.

Lúc xuất hiện, đã cách đó bảy trăm dặm.

Chẳng hạn như Tang Loạn, Tang Loạn đi về phía tây, thoạt nhìn ông ta chỉ bước một bước, nhưng một bước này không biết đã đi được xa bao nhiêu. Ngô Nhất Đạo không cho rằng đó là tốc độ nhanh tới cực hạn, mà là một thuật tu hành hiện tại còn chưa thể lý giải được. Xuyên qua không gian, một bước hơn mười dặm.

Những người này đột nhiên xuất hiện từ không khí, chẳng lẽ bọn chúng cũng có cảnh giới như vậy?

Không có khả năng!

Ngô Nhất Đạo lắc đầu. Nếu trên đời này có nhiều cường giả như vậy, thì đã rối loạn từ sớm rồi. Nếu bọn họ dựa vào không phải là tu vị cá nhân, vậy thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhân, có một cường giả đưa bọn họ tới, giống như Vạn Tinh Thần đưa thanh kiếm của mình tới bảy trăm dặm. Thứ hai, bọn họ mượn thứ gì đó thần bí mà tới được đây. Thứ đó có lực lượng như vậy.

Tuy nhiên, bất kể là người hay là vật gì, hiển nhiên còn chưa đạt tới độ chính xác. Bằng không đám người này không xuất hiện ở đây, mà đã ở trong lều của Độc Cô Văn Tú rồi.

Kẻ địch không biết nơi ở chính xác của Độc Cô Văn Tú, mà chỉ là suy đoán.

Bất kể là do con người hay là vật gì đưa đám thích khách này vào, thì người thi triển thuật pháp chỉ đoán được vị trí đại khái chỗ của Độc Cô Văn Tú. Nói như vậy, người thi triển nhất định phải nhìn thấy chỗ này mới được.

Nghĩ ra điều này, Ngô Nhất Đạo liền biến sắc. Ông ta xoay người, nhìn về phía ngọn núi thấp cách đây xa xa. Đó là chỗ cao gần đây nhất. Đứng ở chỗ đó có thể nhìn xuống đại doanh Hắc Kỳ Quân. Tuy nhiên nơi đó cũng đã bị Hắc Kỳ Quân khống chế. Có một đội tinh nhuệ đang ở trên đó.

- Những kẻ này không đáng sợ, tốt nhất là bắt giữ vài tên.

Ngô Nhất Đạo ra lệnh, tay áo vung lên liền bay đi, giống như một con chim ưng lướt trên trời, trong chốc lát chỉ còn điểm đen nho nhỏ.

Thoạt nhìn, đám thích khách này hiển nhiên cũng có chút loạn. Bọn chúng không ngờ Hắc Kỳ Quân lại phản ứng nhanh như vậy. Bọn chúng mới xuất hiện ở trong đại doanh đã bị những kẻ mặc áo gấm màu xanh bao vây lại, sau đó là tinh bộ binh điều động tới, bao vây bọn chúng lại.

- Làm sao bây giờ?

Một thích khách hạ giọng hỏi người cầm đầu.

- Làm sao bây giờ?

Thích khách cầm đầu giống như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt hiện lên một tia bi phẫn:

- Tới lúc này còn có thể làm gì. Các ngươi đều đã nhìn bức tranh rồi, tìm được người kia rồi giết y. Giờ chúng ta đã bị hãm sâu vào trong đại doanh, ngoại trừ liều mạng ra không còn con đường thứ hai để đi.

- Giết!

Y vung mạnh roi lên, cây roi vung ra ngoài rồi biến thành đường thẳng, cây roi mang theo kình khí sắc bén, giống như phần đầu roi buộc một con dao găm sắc bén vậy. Một Kiêu Kỵ Giáo gần đó bị chém thành hai nửa, dễ dàng như cắt một tờ giấy.

- Giết!

Thích khách này nổi cơn độc ác, không ngừng vung roi lên.

Tiếng lốp bốp vang lên không dứt, cây roi dài chừng 6,7 mét giống như con rắn điện, uy lực cực lớn. Mỗi một tên thích khách đều có phạm vi khống chế khá lớn, cho nên trong nháy mắt Kiêu Kỵ Giáo vây xung quanh bị trở tay không kịp.





Ngô Nhất Đạo vận dụng khinh công, tốc độ còn nhanh hơn gió. Mỗi một lần ông ta hạ xuống đất, đều đã cách đó mấy trăm mét. Tốc độ này, đủ để người khác kinh hãi. Ngọn núi thấp kia đại doanh cũng không phải quá xa, chỉ khoảng hai, ba dặm. Với tốc độ của ông ta, không bao lâu liền tới.

Lúc mới lập doanh trại ở đây, ngọn núi kia đã được Phương Giải phái người trông coi. Trạm canh gác được thiết lập ở chân núi, nhằm quan sát tình hình địch. Trên núi có khoàng một trăm tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân đóng giữ, cứ cách ba ngày lại thay phiên một lần.

Ngô Nhất Đạo tới chân núi rồi ngửa đầu nhìn, hít một hơi thật dài rồi lên núi với tốc độ cực nhanh. Ông ta giẫm lên cây cỏ lướt về phía trước như bay.

Lúc ông ta lên núi, nhìn thấy toàn là thi thể.

Binh lính của Hắc Kỳ Quân đã bị giết hết, có thể thấy tu vị của thích khách không tầm thường. Trăm người chưa kịp cảnh báo đã bị giết hết, tốc độ nhanh khiến lòng người kinh hãi.

Một nam tử mặc nho sam màu xanh dường như đang đợi Ngô Nhất Đạo, nhìn thấy Ngô Nhất Đạo tới không nhịn được cười.

- Nhanh như vậy đã phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào, không hổ là Tán Kim Hầu nổi danh khắp thiên hạ.

Y chắp tay đằng sau, nhìn Ngô Nhất Đạo, chậm rãi nói.

- Ngươi là người của Nguyệt Ảnh Đường?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Đúng vậy!

Người nọ tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt vuông vắn, để chòm râu. Nếu mặc thêm áo giáp thì nhất định là một vị Đại tướng quân uy phong lẫm lẫm. Nhưng y lại mặc nho sam, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị. Không phải người nào cũng đều thích hợp với bộ áo này. Trên người y không có một chút xíu nào của người có học thức.

Thân hình của y tuy không phải là khôi ngô, nhưng khá cường tráng. Lưng rộng eo nhỏ, hình thể nhìn kiểu gì cũng không giống văn nhân.

- Mọi người trong tông môn đều gọi ta là Lục Gia, bên ngoài thì gọi là Lục tiên sinh.

Y nhìn Ngô Nhất Đạo, nói:

- Ta vốn tưởng không ai nhìn thấu được thủ đoạn của ta, thật khó mà ngờ rằng Hầu gia lại nhìn ra được trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Vốn định xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu không được gặp Hầu gia một lần thì thật tiếc nuối. Cho nên lưu lại đây, chờ ngươi tới.

- Đây không phải là công pháp của ngươi.

Ngô Nhất Đạo lấy lại bình tĩnh, bởi vì ông ta đã xác định được tu vị của người này không bằng mình, cho nên việc đưa đám thích khách tới đại doanh tuyệt đối không phải do người này tạo nên.

- Không sai.

Lục tiên sinh có chút tiếc nuối nói:

- Nếu lực lượng này thuộc về tu vị cá nhân, thì ta đã làm tới Bát tiên sinh rồi.

Ngô Nhất Đạo ngẩn ra, trong lòng cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Sau giây lát mới hiểu được, người đối diện này ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ làm Cửu tiên sinh, bởi vậy có thể thấy bọn họ kính sợ Cửu tiên sinh kia như thế nào.

- Hầu gia

Lục tiên sinh nhìn Ngô Nhất Đạo, trịnh trọng nói:

- Mọi người đều biết thực lực Hàng Thông Thiên Hạ của ngươi như thế nào, nhưng ngươi lại đưa ra một lựa chọn sai lầm. Con người luôn có nhiều lựa chọn, trước kia ngươi đã đi nhầm đường, bây giờ ngươi đang đứng trước con đường thứ hai. Nếu Nguyệt Ảnh Đường bọn ta đã tái xuất giang hồ, tất nhiên có thực lực đủ để khiến mọi người sợ hãi. Nếu có thể liên thủ với Hàng Thông Thiên Hạ của Hầu gia, thế gian này không có chuyện gì là không làm được. Cửu Gia bọn ta không có tâm tư làm Hoàng Đế. Nếu Hầu gia có tâm tư này, tới lức đó Cửu Gia sẽ toàn lực ủng hộ.

- Cảm ơn ý tốt của ngươi, tuy nhiên hiện tại ta muốn bắt ngươi hơn, xem ngươi dùng thủ đoạn gì đưa đám người đó tới đại doanh.

- Kỳ thực ta rất muốn giải thích cho ngươi nghe.

Lục tiên sinh lắc đầu:

- Nhưng ta cũng không biết đó là vật gì. Vật này là Cửu Gia cơ duyên xảo hợp có được. Hắn nói hẳn là không thuộc về thế giới này, hoặc là…mà thôi, nói quá nhiều lại sợ Cửu Gia biết mà trách phạt.

Hai mắt Ngô Nhất Đạo lóe lên, một bàn tay vô hình bỗng nhiên xuất hiện trong không khí hướng về Lục tiên sinh kia. Lục tiên sinh dường như phòng bị từ trước, bàn tay lục lọi gì đó, chỗ y đứng xuất hiện một hắc động hút y vào, nháy mắt biến mất.

Bàn tay của Ngô Nhất Đạo rơi vào khoảng không, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.

- Không tốt!

Ông ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, xoay người chạy về đại doanh.

Người này cố ý ở lại đây, lại còn nói nhiều như vậy, chính là muốn cầm chân mình. Ngô Nhất Đạo ảo não vì bây giờ mình mới phát hiện. Ba mươi mấy thích khách lúc trước, cộng thêm Lục tiên sinh vừa nãy trên núi, cũng chỉ là thu hút sự chú ý của ông ta mà thôi. Chỉ sợ lúc này đã có cao thủ tiến vào đại doanh…

Trong lòng Ngô Nhất Đạo căng thẳng, tăng tốc độ tới cực hạn.