Trận chiến Tần Hà
Toàn bộ đội quân của Trịnh Tử Vực đều chết trận. Mấy vạn binh mã, số lượng tù binh chỉ có ba tới năm ngàn. Phần lớn trong đó còn là bị thương, người không bị thương mà đầu hàng chỉ có 1500 người. Chiến dịch với quy mô như vậy, số người bị thương chưa bằng một phần mười số người bị chết, đủ thấy trận chiến này thảm thiết cỡ nào.
Phương Giải ra nghiêm lệnh, thương binh thuộc đội của Trịnh Tử Vực phải được cứu chữa giống như thương binh của Hắc Kỳ Quân. Đợi thương thế của bọn họ tốt lên liền để bọn họ tự quyết định. Còn hàng binh không bị thương, cũng xử lý như vậy.
Yến Tăng và Lý Thái ở Linh Môn Quan bên kia đã rút quân về. Binh mã mà Trịnh Tử Vực bố trí ở Linh Môn Quan đã bị vây khốn. Ý đồ lúc đầu đúng là ngăn sông, nhưng bị quân của Yến Tăng đánh tan, đành phải lui về Linh Môn Quan. Binh mã của Lý Thái tuần tra đường sông, vây khốn Cao gia quân ở Linh Môn Quan, khiến bọn họ không làm được gì.
Chiến sự Tần Hà bên này vừa kết thúc, Yến Tăng và Lý Thái phụng mệnh lui về, không cần phải tấn công Linh Môn Quan nữa. Chỗ đó núi cao nước hiểm, dễ thủ khó công, không cần hao phí binh lực ở một chỗ như vậy. Binh mã của Trịnh Tử Vực hầu như đã chết trận, Cao gia quân ở Linh Môn Quan liền biến thành đơn độc. Đội quân chỉ có mấy nghìn người này sẽ không gây nên sóng gió gì. Có lẽ đợi Hắc Kỳ Quân rời đi, mấy ngàn người này sẽ thành sơn tặc.
Phương Giải phái người chiêu hàng, nhưng thủ quân đóng cửa không gặp, Phương Giải liền chẳng để ý nữa.
Theo chiến trường bên kia trở về, Phương Giải triệu tập các tướng lĩnh nghiên cứu phương án tiến binh tiếp theo, mãi tới đêm mới xong. Hạng Thanh Ngưu tới vài lần thì Phương Giải đều đang bận rộn quân vụ, nên không tiện quấy rầy. Đợi cho hội nghị tan thì y mới đi vào, ngáp một cái dường như có chút nhàm chán.
- Có việc gì à?
Phương Giải hỏi.
- Không phải chuyện lớn gì.
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống ghế, duỗi lưng một cái, nói:
- Vẫn là chuyện của Nguyệt Ảnh Đường. Mấy ngày qua ta một mực suy nghĩ, cảm thấy trong lòng có chút bất an.
- Nghĩ đến cái gì à?
Phương Giải bỏ tập tài liệu trong tay xuống, đó là trình báo từ đại doanh núi Chu Tước bên kia gửi tới. Cứ cách bảy ngày, núi Chu Tước bên kia lại gởi trình báo.
- Nếu như nói Nguyệt Ảnh Đường còn tồn tại, còn tiến vào được cả Diễn Võ Viện, vậy thì vì sao lúc sư phụ ta còn sống không phát hiện ra? Với trí tuệ và tu vị của ông cụ, cho dù đám Thiên Quân của Nguyệt Ảnh Đường kia có tu vị không tầm thường, thì cũng không giấu được ông ấy. Còn có…năm đó Đại Nội Thị Vệ Xử không có chuyện gì là không biết ở thành Trường An. Tất cả tông môn lớn nhỏ chính tà trong thành Trường An đều có trong hồ sơ của Đại Nội Thị Vệ Xử. Với tâm cơ của La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực, Nguyệt Ảnh Đường muốn giấu diếm trong thành Trường An, căn bản là không có khả năng. Dù sao ở dưới chân thiên tử, không dễ dấu diếm.
Phương Giải gật đầu:
- Theo như lời của đao khách bị bắt kia, tu vị của Thiên Quân càng lên cao càng mạnh. Vậy thì Cửu Thiên Quân có tu vị mạnh nhất kia sẽ kinh động tới Vạn lão gia tử. Nói sau, lúc đó Trác tiên sinh cũng ở Đại Nội Thị Vệ Xử. Với loại hình tu hành như ông ta, nếu trong thành có nhiều người đại tu hành như vậy, ông ta không thể không biết.
- Nếu tổng bộ của Nguyệt Ảnh Đường không ở Trường An, vậy thì ở nơi nào?
Hạng Thanh Ngưu cau mày nói:
- Nguyệt Ảnh Đường sinh tồn ở một chỗ bí mật nào đó hơn hai trăm năm. Nếu như là Giang Nam, với mánh khéo thông thiên của thư viện Thông Cổ, không thể nào không biết. Cũng không phải là Tây Nam, bởi vì ngươi đã lật cả Tây Nam lên rồi. Cũng không thể là Tây Bắc, bởi vì lúc Tây Bắc loạn lạc không thấy bóng của bọn chúng…chẳng lẽ là ở Đông Bắc?
Phương Giải hỏi:
- Ngươi quan tâm tới tổng đàn của Nguyệt Ảnh Đường làm gì?
Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng nói:
- Mẹ nó chứ, đám người này ức hiếp tới đỉnh đầu của Đạo gia ta. Cho dù bọn chúng không coi việc giết hai chúng ta là mục đích quan trọng nhất, thì hai chúng ta nhất định phải diệt trừ. Bọn chúng đã bắt nạt tới cửa, chẳng lẽ Đạo gia ta lại không thể bắt nạt lại? Nếu như Đạo gia ta tra được tổng đàn của bọn chúng ở nơi nào, Đạo gia ta liền tới đó giẫm vài cước.
- Ta giết một Thiên Quân, cho dù là Thiên Quân yếu nhất, thì cũng là một việc mất mặt với Nguyệt Ảnh Đường. Không có bất ngờ gì xảy ra, không bao lâu nữa sẽ có người tìm tới cửa. Ngươi chờ một chút, tới lúc đó bắt vài tên có thân phận cao làm tù binh, tra hỏi liền biết thôi. Nói sau, Tán Kim Hầu đã đi gặp môn chủ của tông môn kia rồi. Phỏng chừng sắp trở về, có lẽ sẽ có tin tức hữu dụng.
- Ta bỗng nhiên nghĩ…
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải:
- Năm đó sư phụ ta khiêu chiến Nguyệt Ảnh Đường, sau đó bị các tông môn vây công. Dù vậy Nguyệt Ảnh Đường cũng không bị sụp đổ, mà âm thầm phát triển hơn hai trăm năm, hiện tại thực lực đã khá mạnh…Sư phụ ta lập nên Vạn Kiếm Đường, cũng là người giải tán Vạn Kiếm Đường…nếu Nguyệt Ảnh Đường đều có hậu nhân kéo dài, liệu Vạn Kiếm Đường có hay không…
Lời này của y làm Phương Giải giật mình.
- Ý của ngươi là, bốn người các ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn của Vạn lão gia tử? Còn truyền thừa chân chính, căn bản không lộ diện?
- Phì!
Hạng Thanh Ngưu lườm Phương Giải một cái:
- Bốn người bọn ta mới là đích truyền…Tuy nhiên, cả đời sư phụ chỉ có bốn người đệ tử bọn ta thôi sao? Không thể chứ?
Y nhìn Phương Giải, hai người đều cảm thấy việc này hơi vô lý.
…
…
Đại doanh núi Chu Tước
Sau khi Phương Giải xuất lĩnh đại quân rời đi, binh mã đóng ở núi Chu Tước mỗi ngày ngoại trừ tập luyện ra không còn việc gì khác, ngày qua ngày khá bình tĩnh. Phụ cận đại doanh đã tạo thành một thôn xóm lớn. Các dân chúng Hoàng Dương Đạo đều biết rằng dựa vào núi Chu Tước khẳng định an toàn, cho nên dần dần chuyển tới đây.
Những dân chúng này là lúc trước được hưởng lương thực từ Hắc Kỳ Quân, thôn xóm cũng là do các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân giúp đỡ xây dựng, cho nên các dân chúng này đều cảm thấy thân thiết với Hắc Kỳ Quân. Đất đai chia cho dân chúng, bọn họ giao một nửa lương thực trồng trọt được cho Hắc Kỳ Quân, một nửa lưu lại cho mình. So với cuộc sống trước kia đã giàu có hơn không biết bao nhiêu lần. Nhà nhà có thừa lương thực, hộ hộ thừa tiền. Nếu như nói Hoàng Dương Đạo là nơi an cư lập nghiệp nhất Trung Nguyên, thì không phải nói ngoa.
Lúc nông nhàn, đám dân chúng này thường tới núi Chu Tước tìm việc để làm. Đại doanh vẫn đang không ngừng hoàn thiện, bến tàu thủy sư bên kia cũng đang cải tạo. Vì đảm bảo cho nhiều chuyến thuyền đi vào hồ Huyền Vũ hơn, đường sông cũng được mở rộng. Hắc Kỳ Quân chưa bao giờ cắt xén tiền công của dân chúng, hơn nữa đồ ăn cũng không tệ.
Không chỉ là phụ cận núi Chu Tước, mà toàn bộ Hoàng Dương Đạo đều như vậy.
Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo Vưu Ân Chí dẫn theo mười mấy Kiêu Kỵ Giáo đi ra đại doanh núi Chu Tước, dựa theo lẽ thường tới mấy huyện thành phụ cận quan sát một chút. Dựa theo quy củ mà Phương Giải định ra, dân chúng Hoàng Dương Đạo có thể tới thẳng chỗ của Kiêu Kỵ Giáo để kêu oan. Kiêu Kỵ Giáo định kỳ tuần tra ở các huyện thành, điều này đã tạo thành lệ thường.
Tuy nhiên, ở Hoàng Dương Đạo bây giờ, bất kể là lại trị hay là dân trị, đều vô cùng tốt. Giờ đang là thời kỳ gây dựng sự nghiệp, bất kể quan văn hay quan võ dưới trướng của Phương Giải đều rất an phận.
Vưu Ân Chí cũng biết, lần tuần tra này cũng như mọi lần, không có chuyện gì xảy ra.
Đội ngũ xuất phát từ núi Chu Tước, mười mấy con ngựa đi trên quan đạo. Lúc trước Hoàng Dương Đạo vốn không gặp nạn chiến tranh gì, nên quan đạo vẫn còn tốt. Sau khi Phương Giải bắt đầu thống trị, lại phái người tu sửa qua.
- Bách hộ, chúng ta tới chỗ nào đầu tiên?
Một Kiêu Kỵ Giáo hỏi.
Lộ trình tuần tra của Kiêu Kỵ Giáo không cố định, chính là phòng ngừa có quan viên nào làm xằng làm bậy, biết được lộ trình tuần tra của Kiêu Kỵ Giáo thì sẽ chuẩn bị trước.
- Đi huyện Đổng Hiền. Vẫn quy củ cũ, không kinh động quan phủ địa phương, trực tiếp bày án chờ dân chúng tới kêu oan. Nếu như không có vụ án gì, chúng ta liền dừng lại ở huyện Đổng Hiền một ngày, sáng sớm ngày thứ hai liền chạy tới huyện Tây Lai.
Vưu Ân Chí nghĩ một lát rồi có chút thất thần nói:
- Đô thống dẫn theo phần lớn huynh đệ đi theo Chủ Công kiến công lập nghiệp ở phương bắc, đám người chúng ta giữ nhà nếu còn buông thả, thì càng không bằng. Phải biết rằng trên chiến trường quân công rất nhiều, còn chúng ta thì sao, chỉ cần cam đoan không gây ra sai lầm gì là được. Nếu buông thả, sau khi trở về chỉ sợ các huynh đệ có công kia sẽ dành mất vị trí của chúng ta.
- Bách hộ nói có lý.
Kiêu Kỵ Giáo kia nói:
- Chỉ cần chúng ta cẩn thận làm việc, Đô thống sẽ không vô duyên vô cứ bỏ quên chúng ta.
- Cho nên lần xuất hành này tuy biết sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không nên buông lỏng, nên làm gì thì cứ làm. Đợi đi một vòng rồi về nghỉ ngơi.
- Tuân lệnh!
Mười mấy Kiêu Kỵ Giáo đồng thời lên tiếng, lập tức giục ngựa chạy về phía trước. Lúc đi qua đồng ruộng, nông dân nhìn thấy Kiêu Kỵ Giáo xuất hành đều đứng lên chào hỏi. Tuy Kiêu Kỵ Giáo không đáp lễ, nhưng dân chúng sẽ không trách cứ gì. Bởi vì bọn họ hiểu được, Kiêu Kỵ Giáo phải duy trì uy nghiêm.Nói sau, nếu gặp ai cũng đáp lễ, thì liền chậm trễ hành trình của bọn họ.
Tới ngày thứ chín lúc trời tối, đám người Vưu Ân Chí nghỉ trong một thôn tên là Sơn Đình. Nơi này cách huyện Đổng Hiền đã không xa. Nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai vào thành làm việc. Vưu Ân Chí tìm một phòng trọ, nói với lão bản rằng không cần rêu rao Kiêu Kỵ Giáo đang ở đây.
Lão bản của nhà trọ là một người hay nói, tuổi chừng năm mươi, da ngăm đen, khá thật thà chất phát.
Sau khi an bài chỗ ngủ cho đám người Vưu Ân Chí, lão bản liền cáo từ rời đi. Dựa theo lẽ thường, Vưu Ân Chí bảo lão bản chớ lộ hành tung tới huyện Đổng Hiền của bọn họ. Lão bản cười nói yên tâm, các vị làm việc vì dân chúng, ta sẽ không làm hỏng chuyện của các vị.
Lúc ra khỏi cửa, lão bản chợt nhớ tới một việc.
- Đúng rồi Bách hộ đại nhân.
Lão bản xoay người lại, nhìn nhìn ra ngoài rồi thấp giọng nói:
- Trong nhà trọ của ta có một hậu sinh trẻ tuổi, mới tới trọ cách đây một canh giờ, thoạt nhìn chỉ 17, 18 tuổi, da hơn đen, vừa nhìn là biết đã đi quãng đường khá xa. Y đi một mình, chỉ mang theo một bọc hành lý, bên trong chỉ có ít bạc…người đi xa nhà, sao lại không mang theo mấy bộ quần áo để đổi?
- Điều này không phải là quan trọng nhất.
Lão bản tới gần, thấp giọng nói:
- Lúc hậu sinh này ăn cơm, có hỏi không ít chuyện về đại doanh núi Chu Tước, hỏi rằng đại doanh núi Chu Tước cách đây còn xa lắm không, hỏi chủ nhân bây giờ trên núi là ai. Còn hỏi có phải gia quyến của Quốc công gia đều ở chân núi đúng không.
Điều này khiến Vưu Ân Chí biến sắc. Y bật dậy nắm lấy tay của lão bản:
- Lão trả lời như thế nào?
Lão bản hoảng sợ, vội vàng đáp:
- Ta chỉ nói không biết. Bởi vì ta thấy kẻ này không có ý tốt gì. Chúng ta đều nhận được ơn lớn từ Quốc công gia, sau có thể nói lung tung. Vốn định chờ y ngủ, ta thừa dịp ban đêm tới huyện thành Đổng Hiền báo quan.
Vưu Ân Chí buông tay ra, gật đầu nói:
- Làm rất tốt, người kia vẫn còn ở trong phòng à? Có mang theo binh khí không?
- Không thấy mang theo binh khí, cái bọc kia rất nhỏ…
Lão bản nghĩ một lúc rồi nói:
- Đúng rồi, y cưỡi một con ngựa kỳ quái mà ta chưa từng thấy qua, đang ở hậu viện. Trên lưng ngựa dường như có một cái bọc, y không lấy xuống.
Vưu Ân Chí nhìn thủ hạ của mình rồi cười nói với lão bản:
- Ừ, lão không cần tới huyện Đổng Hiền báo quan nữa rồi, tí nữa bọn ta sẽ điều tra y. Yên tâm, có bọn ta ở đây, không phải lo lắng gì.
Lão bản vội vàng gật đầu:
- Dân chúng như ta vừa kính vừa sợ Kiêu Kỵ Giáo, ngài tới đây tất nhiên là yên tâm. Ai chẳng biết danh hiệu của Kiêu Kỵ Giáo. Ở Hoàng Dương Đạo này, không ai dám gây rối.
- Ha hả!
Vưu Ân Chí cười nói:
- Chớ sợ, chỉ cần an phận thủ thường, bọn ta sẽ không bắt người vô tội vạ.
Y khoát tay ra lệnh:
- Tới hậu viện trước nhìn xem con ngựa kia, xem nó kỳ quái thế nào.