Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1245: Chí hướng không thay đổi




Từ đêm qua tới sáng hôm nay, hơn bảy canh giờ, Trịnh Tử Vực suất lĩnh Cao gia quân tấn công với khí thế chưa từng có. Nhưng lúc tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân đột kích đằng sau Cao gia quân, công thủ song phương liền thay đổi. Hạ Hầu Bách Xuyên một mực quan sát chiến cuộc biết cơ hội đã tới, lập tức hạ lệnh đánh trống. Hắc Kỳ Quân từ phòng ngự trong khoảnh khắc biến thành toàn lực phản kích.

Tinh kỵ giống như hai con dao găm, một trái một phải đâm vào xương sườn của Trịnh Tử Vực.

Nỗi đau này, còn kịch liệt hơn thực sự bị dao găm đâm vào xương sườn.

Trịnh Tử Vực biết Hắc Kỳ Quân có một đội kỵ binh hùng mạnh. Làm một vị tướng lĩnh lãnh binh nhiều năm, nếu không hiểu gì về kẻ địch thì chính là tướng lĩnh thất bại. Chỉ là y không ngờ tới, khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân lại sắc bén như vậy. Trận hình phòng ngự mà y bày ở hai cánh và hậu đội lại bị phá vỡ giống như bị bầy sói cắn xé.

Trịnh Tử Vực trơ mắt nhìn một đội tinh kỵ Hắc Kỳ Quân theo hai cánh nhào tới, cung tiễn thủ kết trận chuẩn bị dùng cung tên nghênh đón kỵ binh tấn công. Nhưng lúc kỵ binh tiến vào tầm bắn, bỗng nhiên chuyển hướng, tạo thành một đường cong đẹp đẽ lướt qua người bộ binh.

Điều này khiến cho lực sát thương từ cung tên của Cao gia quân đối với kỵ binh giảm đi nhiều.

Sau khi chuyển hướng, tinh kỵ dùng liên nỏ đánh trả. Cung tiễn thủ có lực phòng ngự thấp lập tức thương vong thảm thiết. Hai hàng cung tiễn thủ ở phía trước cơ hồ chưa kịp lùi lại đã đổ xuống với tốc độ nhanh chóng.

Kỵ binh đi lướt qua trận hình khiến cho tướng lĩnh chỉ huy Cao gia quân không biết phải ra lệnh như thế nào. Dựa theo thói quen đối phó với kỵ binh của chiến binh Đại Tùy, kỵ binh tấn công tới, đầu tiên do cung tiễn thủ tạo đả kích, sau đó cung tiễn thủ nhanh chóng lùi lại đằng sau, trường thương thủ tiến lên, dùng trường thương dày đặc như rừng ngăn cản kỵ binh. Một khi bị rơi vào thương trận, khinh kỵ binh liền biến thành mục tiêu sống.

Nhưng tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân không làm như vậy. Bọn họ căn bản không xông lên. Nếu thay đổi trận hình thì không khác nào khiến trường thương thủ chịu chết. Kẻ địch lướt qua trận hình, trường thương thủ không có lực đánh trả, còn không bằng tiễn trận.

Chỉ trong khoảnh khắc bối rối, phòng ngự của Cao gia quân lập tức bị công phá.

Không ai ngờ rằng sau khi đội tinh kỵ kia chạy lướt qua, còn có một đội kỵ binh khác. Đội kỵ binh đầu tiên là nghi binh mê hoặc Cao gia quân. Khoảnh khắc mà bọn họ lướt qua, một đội kỵ binh khác từ bụi mù lao tới, đánh mạnh vào tiễn trận của Cao gia quân.

Cung tiễn thủ, gần như là binh chủng không có lực phòng ngự.

Không có vũ khí cận chiến, không có áo giáp phòng ngự.

Lúc kỵ binh xông tới, bọn họ ngoại trừ xoay người chạy trốn ra không có biện pháp nào khác. Nhưng tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân chính là đợi bọn họ xoay người bỏ chạy. Cao gia quân có mấy vạn binh mã, trận hình đã đủ dày. Nếu như là trọng giáp kỵ binh xung phong thì có thể loại bỏ độ dày này, nhưng khinh kỵ binh không làm được.

Bọn họ nhất định phải bức bách cung tiễn thủ của Cao gia quân chạy trốn đằng sau, dựa vào chính kẻ địch làm loạn trận hình.

- Thổi sừng trâu, tốc độ không cần quá nhanh, chỉ cần chạy theo sau cung tiễn thủ của kẻ địch.

Tướng lĩnh kỵ binh lớn tiếng ra lệnh, lính liên lạc lập tức thổi kèn. Sau khi nghe thấy tiếng kèn, khinh kỵ binh bắt đầu thay đổi trận hình. Lúc đầu là tập trung, sau đó chia ra, cứ một trăm kỵ binh tạo thành một tiểu đội. Những tiểu đội này sau khi phân tán liền mở rộng chiến tuyến, xua đuổi cung tiễn thủ của kẻ địch chạy về đằng sau.

Trong mắt Trịnh Tử Vực đều là tơ máu.

Tới thời khắc này, kỳ thực y đã biết mình thua. Nếu y còn có thể triệu tập được một ít cung tiễn thủ, dùng cung tên ngăn cản cung tiễn thủ đang chạy về, tạo ra một khoảng đất trống, thì có thể cho trường thương thủ thời gian để bày trận. Một khi thương trận thành hình, thì đám khinh kỵ binh kia sẽ không dám xông lên.

Nhưng không có.

Liên tục tấn công, y đã dùng hết các binh lực rồi.

Hiện tại, y rốt cuộc hiểu ra vì sao chủ tướng của đối phương là Hạ Hầu Bách Xuyên mãi tới lúc này mới dùng tới khinh kỵ binh. Hạ Hầu Bách Xuyên chính là đang đợi y, đợi y điều động hết các binh lực rồi mới phản kích, như vậy uy lực của khinh kỵ binh sẽ phát huy tới tận cùng. Y đã chia một nửa đội ngũ tấn công phía trước, các binh mã ở hậu đội đều có nhiệm vụ của mình, điều động bất kỳ đội nào để bù vào thì tương đương cho kẻ địch một lỗ hổng.

- Hạ Hầu Bách Xuyên!

Trịnh Tử Vực gầm lên một tiếng, phun ra một bụm máu.

Không hề nghi ngờ rằng, y đã thua ở trận chiến này. Thoạt nhìn, y dồn Hạ Hầu Bách Xuyên tới tình trạng không thể dùng được kế sách gì, chỉ phải đấu trực tiếp. Trên chiến trường, Trịnh Tử Vực biết quân của mình khá tinh nhuệ, không e ngại bất kỳ đối thủ nào.

Nhưng Hạ Hầu Bách Xuyên lại lợi dụng được điều này.

Hạ Hầu Bách Xuyên một mực để cho y tấn công, thậm chí tạo ra biểu hiện giả dối là phòng tuyến đã sụp đổ để cho Trịnh Tử Vực tăng binh lực tấn công. Đây là đang mạo hiểm. Một khi trận hình co rút lại rồi không khống chế nổi, thì có thể thực sự bị kẻ địch đột phá.

Hạ Hầu Bách Xuyên dừng tư thế tựa vào vách núi để đánh bại y.

Thân hình Trịnh Tử Vực lắc lư vài cái, trước mặt tối sầm.

Từ khi lãnh binh tới nay, y chưa từng trải qua thảm bại như vậy.

Hậu đội bị công phá, đội ngũ tấn công phía trước bị Hắc Kỳ Quân phản kích trở về, không bao lâu nữa, Hắc Kỳ Quân có thể hình thành bao vây. Trận chiến này Trịnh Tử Vực thua một cách thảm hại. Tới thời khắc cuối cùng, Trịnh Tử Vực mới biết được đòn sát thủ của Hạ Hầu Bách Xuyên. Y thua ở chỗ, ngay từ lúc đầu Hạ Hầu Bách Xuyên đã biết đòn sát thủ của y ở chỗ nào.





Lúc dọn dẹp chiến trường, binh sĩ rất nghiêm túc kiểm tra, không buông tha bất kỳ người bị thương nào. Bọn họ mở to mắt, cố gắng tìm kiếm đồng đội còn sống sót. Ngay từ những lúc đầu gia nhập Hắc Kỳ Quân, binh lính đều học được một tinh thần, đó là không buông bỏ đồng đội.

Người bị thương rất nhiều, hầu như tất cả quân y đều đưa tới.

Độ thảm thiết của trận chiến này còn hơn cả trận chiến thành Lê Âm. Trận chiến đó cũng khá gian nan, nhưng đó là công thành chiến, ngay từ lúc đầu mọi người đã biết là khó khăn. Trận này là chiến đấu trên bình nguyên, những năm gần đây Hắc Kỳ Quân nam chinh bắc chiến, đây là lần đầu tiên đánh thành như vậy trên bình nguyên.

Ý chí chiến đấu của đối phương không hề kém cạnh. Cho dù Hắc Kỳ Quân có pháo và kỵ binh, thì quân địch vẫn liều chết tấn công. Nhất là lúc trọng giáp bộ binh được đưa tới trận tuyến của Hắc Kỳ Quân, có ít nhất năm, sáu nghìn bộ binh Cao gia quân chết trận. Dùng thi thể của bọn họ làm lá chắn, ngăn cản pháo cho trọng giáp bộ binh.

Kỳ thực, cho dù đánh tiếp, thua vẫn là Trịnh Tử Vực.

Hạ Hầu Bách Xuyên gỡ mũ sắt dính đầy máu đưa cho thân binh, rồi đi tới các nơi thăm hỏi binh lính bị thương. Đối thủ của trận chiến này không phải là bình thường. Tới hiện tại Hạ Hầu Bách Xuyên vẫn chưa thể giải thích được vì sao Trịnh Tử Vực lại liều mạng chiến đấu như vậy.

Cao gia quân lạc hậu hơn về vũ khí, tố chất binh lính ngang ngửa nhau, nhưng bọn họ vẫn liều mạng. Thương vong cũng nhiều hơn Hắc Kỳ Quân, nhưng một người lãnh binh nhiều năm như Trịnh Tử Vực, y vẫn không có ý dừng lại. Là chính y đẩy binh lính của mình vào chỗ chết. Cho dù kỵ binh của Hắc Kỳ Quân không đánh bất ngờ thì y vẫn sẽ bại. Chẳng qua tổn thất của Hắc Kỳ Quân sẽ lớn hơn nữa.

- Trịnh Tử Vực đúng là tên điên.

Hạ Hầu Bách Xuyên mắng một câu, y chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.

Nếu còn lý trí, thì sẽ không dụng binh như vậy.

- Đại tướng quân!

Một thân binh bước nhanh tới, thở hổn hển nói:

- Kỵ binh đang vây khốn Trịnh Tử Vực trong một thôn nhỏ. Bên cạnh Trịnh Tử Vực lúc này không hơn 400 người.

- Tốt!

Hạ Hầu Bách Xuyên nghe vậy liền hưng phấn, lại đội mũ sắt lên, đi theo thân binh tới chỗ Trịnh Tử Vực bị vây. Đây là một thôn nhỏ cách chiến trường bốn, năm dặm, dân chúng trong thôn đã chạy trốn từ lâu. Nhiều năm chinh chiến, ở phương bắc, thôn trấn như vậy đâu đâu cũng có.

Trong thôn, Trịnh Tử Vực cùng số lượng binh lính không nhiều đang chống cự lần cuối cùng.

Lúc Hạ Hầu Bách Xuyên tới, Hắc Kỳ Quân đã tấn công vào thôn, khắp nơi là thi thể. Đám thân binh hung hãn không sợ chết của Trịnh Tử Vực, dùng máu thịt của mình bảo vệ cho chủ soái, cho dù là tính mạng của mình. Đồng thời là bảo vệ tôn nghiêm của một quân nhân.

Trịnh Tử Vực và mấy chục thân binh bị nhốt trong một tòa nhà, bên ngoài Hắc Kỳ Quân đã vây chật như nêm cối.

Hạ Hầu Bách Xuyên xuống ngựa, nhìn binh lính trên tường viện lộ ra cái đầu mệt mỏi nhưng không sợ hãi chút nào, trong lòng không thể không sinh ra vài lòng kính phục.

Đối thủ như vậy, quả thực khiến cho người ta tôn kính.

- Trịnh tướng quân ở trong đó không, ta là Hạ Hầu Bách Xuyên, liệu có thể nói vài lời?

Hạ Hầu Bách Xuyên đứng bên ngoài hô.

Két một tiếng, cửa sân được mở. Trịnh Tử Vực mặc áo giáp dính đầy máu, tay cầm hoành đao thủng lỗ chỗ chậm rãi đi ra, đứng ở cửa nhìn Hạ Hầu Bách Xuyên.

- Hạ Hầu tướng quân, tới thời khắc này rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn chiêu hàng?

Trịnh Tử Vực nhếch cằm lên hỏi.

- Tướng quân khí phách, Hạ Hầu không dám chiêu hàng.

Hạ Hầu Bách Xuyên chắp tay nói.

Trịnh Tử Vực khẽ biến sắc, bỗng nhiên đặt hoành đao sang một bên, cũng chắp tay nói:

- Đa tạ Hạ Hầu tướng quân, nhân sinh có một đối thủ như ngươi, dù chết cũng không đáng tiếc.

Hạ Hầu Bách Xuyên nói:

- Ta chỉ không hiểu, vì sao tướng quân lại quyết tuyệt như vậy? Nếu cẩn trọng hơn, ta liền không dễ gì chiến thắng.

Trịnh Tử Vực cười ha hả, nụ cười lộ vẻ thê lương.

- Chủ Công nhà ngươi đưa cho Cao Khai Thái không ít thư từ, đều là tướng lĩnh trong quân Cao gia viết. Trong đó có một bức thư ghi là của ta, lời nói hèn mọn khiến người ta khinh thường. Thư này không phải do ta viết. Cao Khai Thái vì muốn cho ta thấy lòng tin, đã phái người đưa bức thư đó cho ta…Chủ nghi mà thần tử, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra trên người ta…ta theo y nhiều năm, lại không bằng một chiêu ly gián của Chủ Công nhà ngươi.

- Ta sẽ không đầu hàng, sẽ không phản bội Cao Khai Thái. Cho dù y nghi ngờ ta, nhưng ta vẫn luôn coi y là Chủ Công. Nhưng ta sống có ý nghĩa gì? Nếu ta phải chết, thì liền chết sảng khoái chút. Để cho vị Chủ Công hồ đồ kia của ta thấy rằng, Trịnh Tử Vực ta là ai.

Hạ Hầu Bách Xuyên thở dài:

- Tướng quân…trên chiến trường, âm mưu dương mưu nhiều không kể xiết, vì sao lại lẩn quẩn trong lòng, còn muốn kéo theo mấy vạn đại quân chết cùng?

- Bọn họ đều là lính của ta, ta chết cũng phải mang theo bọn họ.

Trịnh Tử Vực lắc đầu:

- Ngươi có thể nói là ta ích kỷ, nhưng đây vốn không phải là chí khí của một mình ta, mà là chí khí của mấy vạn tướng sĩ dưới trướng Trịnh Tử Vực ta. Ta có thể chết, tướng sĩ của ta có thể chết, nhưng không thể đánh mất sĩ khí đó.

Nói xong câu này, Trịnh Tử Vực nhặt hoành đao lên.

- Hạ Hầu tướng quân, ngươi may mắn hơn ta, ngươi đi theo đúng người…mà ta thì không.

Y ngửa mặt lên trời cười to, đâm hoành đao vào bụng mình rồi rạch một cái.

Trong viện, mấy chục thân binh còn lại cũng đều tự sát.