Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1239: Nhất định phải thắng (2)




- Đại Gia, nhục nhã họ Trịnh như vậy hình như không tốt lắm.

Một đao khách áo đen vừa đi vừa hỏi thủ lĩnh:

- Cửu gia từng nói, lần trợ giúp Cao Khai Thái này chính là cơ hội với tông môn của chúng ta. Nếu làm xong chuyện này, chúng ta có thể mượn Cao Khai Thái để quật khởi, khôi phục lại địa vị vốn có của chúng ta trên giang hồ, thậm chí còn tiến thêm một bước. Cửu gia nói, thiên hạ càng loạn càng có lợi cho chúng ta. Những lão gia hỏa kia đã chết gần hết rồi, không mấy người có thể ngăn cản được chúng ta…

Bốp!

Thủ lĩnh đao khách tát y một cái.

- Ngươi đã biết suy nghĩ như vậy cho tông môn, vậy mà lại quên quy củ của tông môn sao?

Đao khách bị đánh vội vàng quỳ một gối xuống:

- Đại Gia bớt giận, thuộc hạ biết sai rồi.

- Ta không cần các ngươi nhắc nhở Cửu gia từng nói gì, ta tự biết nên làm thế nào. Lúc này là do ta phụ trách, nếu còn ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta, ta liền làm theo quy củ của tông môn. Các ngươi phải nhớ kỹ, Cửu gia làm mọi việc để khôi phục lại vinh quang cho tông môn, ta cũng như vậy. Đi theo ta làm việc thì đừng nói mấy lời vô nghĩa, ta không cần kẻ nhiều lời.

- Tuân lệnh!

Các đao khách áo đen khác chỉnh tề trả lời:

- Nguyện nghe theo lệnh của Đại Gia.

- Đứng lên đi!

Thủ lĩnh đao khách khoát tay nói:

- Lần này các ngươi theo ta ra ngoài, chẳng những muốn cho người giang hồ nhớ lại chúng ta, còn phải khiến cho mỗi người khi nhắc tới cái tên này liền kính sợ. Phương Giải cũng tốt, Hạng Thanh Ngưu cũng tốt, hai người kia chắc chắn phải chết. Chỉ cần Phương Giải chết, Hắc Kỳ Quân tất nhiên nội loạn. Tới lúc đó Cao Khai Thái thừa cơ phát triển, Cửu gia bên kia có thể nắm được đại cục lớn, tông môn chúng ta quật khởi cũng sắp tới. mà Hạng Thanh Ngưu, thân là Đạo tôn, nếu bị chúng ta giết, vậy thì thanh danh của chúng ta liền vượt qua Đạo tông.

Y nhìn đám thủ hạ:

- Năm đó, tông môn bị Vạn Kiếm Đường áp chế không gượng dậy nổi. Tuy tông môn vẫn kéo dài hương khói, nhưng từ đầu tới cuối đều không dám rêu rao trên giang hồ. Chỉ cần Vạn Tinh Thần còn sống một ngày, chúng ta liền chịu nhục một ngày. Hiện tại tuy Vạn Tinh Thần đã chết, nhưng nếu chỉ dựa vào lực lượng của tông môn thì không dễ để quật khởi. Cửu gia suy tính thật lâu mới quyết định liên lạc với Cao Khai Thái, chúng ta và Cao Khai Thái chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Cho nên, vừa rồi ta mới có thể giáo huấn tay họ Trịnh kia. Để cho đám thủ hạ của Cao Khai Thái phải hiểu một điều rằng, không có chúng ta, Cao Khai Thái muốn ngồi lên long ỷ chỉ là nằm mơ.

- Đại Gia!

Một đao khách không nhịn được hỏi:

- Hiện tại trong số các thế lực Trung Nguyên, thế lực của Cao Khai Thái không tính là lớn nhất. Ngược lại, Hắc Kỳ Quân mà chúng ta đang nhằm vào mới là lớn nhất. Vậy vì sao lúc đầu chúng ta không lựa chọn Hắc Kỳ Quân, mà là Cao Khai Thái?

- Cửu gia nói…

Thủ lĩnh đao khách mặc dù bất mãn với việc thủ hạ của mình kính trọng Cửu gia, ngày thường y cũng không thoải mái gì khi bị Cửu gia ra lệnh, nhưng trong lúc vô ý vẫn mở miệng trích lời của Cửu gia. Chính y chắc cũng không phát hiện ra rằng, dù y không phục Cửu gia kia, nhưng trong lòng tràn đầy sợ hãi.

- Thực lực của Hắc Kỳ Quân quá hùng mạnh, bản thân Phương Giải có tu vị cao cường, còn là đệ tử của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Hơn nữa còn có Hạng Thanh Ngưu, vừa là Đạo tôn vừa là đệ tử của Vạn Tinh Thần giúp đỡ. Cho dù chúng ta tới đầu nhập vào cũng không được trọng dụng. Không bằng lựa chọn người có thực lực kém hơn, như vậy địa vị của chúng ta mới cao lên được. Cao Khai Thái không thể thiếu chúng ta, tất nhiên sẽ coi trọng chúng ta. Nếu đổi thành Phương Giải…dù hắn không có chúng ta, thì hắn vẫn là thế lực mạnh nhất Trung Nguyên, cho nên hắn chưa chắn đối xử tốt với chúng ta.

- Tuy Vạn Kiếm Đường đã không còn…

Thủ lĩnh đao khách cắn chặt răng nói:

- Nhưng Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc vẫn là tông môn lãnh tụ. Nhất Khí Quan do đại đệ tử Tiêu Nhất Cửu của Vạn Tinh Thần lập ra, coi như là một nhánh của Vạn Kiếm Đường. Diệt Nhất Khí Quan, diệt Đạo tông, coi như chúng ta báo thù họa diệt môn năm đó.

- Phải ghi nhớ!

Y nhìn lướt qua đám thủ hạ:

- Lần này, chúng ta nhất định phải thắng.

Ngô Nhất Đạo vén mành tiến vào, thấy Phương Giải đang đi qua đi lại trong lều lớn:

- Giác Hiểu, có phải chuyện đao khách ở trong quân của Trịnh Tử Vực không dễ giải quyết?

Phương Giải lắc đầu:

- Không phải là không dễ giải quyết, mà là không biết. Thanh Nghưu cũng chỉ đoán được đó có lẽ là tông môn mà năm đó Vạn lão gia tử tiêu diệt. Nhưng đã nhiều năm rồi, cho dù là người của tông môn kia, chúng ta cũng không hiểu gì nhiều. Những năm qua cũng không nghe nói có chuyện gì liên quan tới tông môn kia, bọn họ làm việc như thế nào, thực lực như thế nào, chúng ta đều không biết. Muốn giải quyết đám đao khách trong doanh của Trịnh Tử Vực không khó, nhưng khó là liệu sẽ dẫn theo bao nhiêu kẻ tới.

- Quả thực chưa từng nghe nói giang hồ có tông môn như vậy.

Ngô Nhất Đạo tìm một chỗ ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ta biết một môn phái hắc đạo, đã nhiều năm vẫn chưa suy sụp, dựa vào làm thích khách để duy trì kế sinh nhai. Tông môn này không lớn, cũng không có cao thủ, nhưng nắm rõ chuyện của hắc đạo như lòng bàn tay. Bởi vì bọn họ phải tìm hiểu mọi thông tin, bằng không rất khó sinh tồn. Tí nữa ta sẽ ra ngoài một chuyến, nhìn xem có thể lưu lại ám hiệu liên lạc với bọn họ hay không. Nếu có thể, thì hỏi thăm tin tức từ bọn họ.

- Làm phiền Hầu gia rồi.

Phương Giải nói:

- Ta suy nghĩ, một tông môn bị Vạn lão gia tử tiêu diệt hơn hai trăm năm trước, lặng lẽ phát triển rồi đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ toan tính không nhỏ.

- Thế đạo này, ai cũng cảm thấy mình có cơ hội.

Ngô Nhất Đạo không lo lắng cho lắm:

- Hiện tại tu vị của ngươi đã rất mạnh, cộng thêm Hạng Thanh Ngưu và ta, cho dù là người tu hành tuyệt đỉnh tới đây chúng ta cũng đối phó được, cho nên không cần quá bận tâm. Một hai ngày này ta sẽ tìm hiểu tin tức, rồi nhân cơ hội giết chết đám đao khách kia. Đại quân vượt sông mới là chính sự.

Phương Giải gật đầu:

- Cũng tốt, vậy thì chờ tin của Hầu gia.

Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, đứng dậy cáo từ:

- Ẩn Ngọc và mấy náng kia tính toán tới đây, đã khởi hành rồi. Táp Táp mang theo đứa nhỏ, tí nữa ta sẽ phái người tới tiếp ứng.

Phương Giải nao nao, sau đó lắc đầu:

- Đi đường bộ vào thời tiết này sẽ không thuận lợi cho nắm, Tây Nam bên kia đã vào mùa mưa. Tí nữa ta sẽ nhờ Tạ Phù Diêu dẫn theo người trở về, bảo Trịnh Thu chia ra mấy khoái thuyền.

- Cũng được.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Ngồi thuyền lớn của thủy sư đi về phía bắc ổn thỏa hơn.

Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó:

- Tin tức Ẩn Ngọc và các nàng tới chỗ này không thể lộ ra ngoài. Cẩn tắc vô áy náy…

- Ta biết.

Ngô Nhất Đạo cười cười:

- Sẽ không có chuyện gì đâu. Mấy người đó xuất phát từ đại doanh núi Chu Tước, đi theo đường thành Tín Dương, dọc theo đường đi sẽ không có việc gì. Đợi bọn họ tới thành Tín Dương rồi, thuyền lớn thủy sư mà ngươi an bài chắc cũng vừa lúc tới. Từ thành Tín Dương đi đường thủy liền an toàn. Tuy nhiên Ninh nhi còn nhỏ, sợ không chịu được xóc nảy.

- Với lại tu vị của Táp Táp khá cao, càng khó xảy ra chuyện.

Phương Giải nói:

- Mấy nàng kia cũng như vậy. Mà sao bọn họ không đợi ở núi Chu Tước bên kia, cứ phải tới đây làm gì?

- Nam nhân lúc đi ra ngoài làm việc, thường sẽ quên việc trong nhà.

Ngô Nhất Đạo nhắc nhở:

- Nhưng nữ nhân ở trong nhà, ngoài nhớ tới nam nhân của mình ra, chẳng biết phải làm gì.

Trong lòng Phương Giải chấn động, có chút áy náy.

- Đến cũng tốt, đằng nào công phá được thành Trường An cũng phải đi đón các nàng.