Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1195: Hàng Thông Thiên Hạ




- Cha, chúng ta đi đâu vậy?

Cô bé đã ba tuổi nằm trong ngực phụ thân, dùng ngữ khí non nớt hỏi. Đây là một cô bé xinh như ngọc, cực kỳ đáng yêu. Bộ dáng nhu thuận của cô bé khiến người ta không nhịn được muốn nựng. Không khóc không náo, hơn nữa cô bé đã ở trong ngực phụ thân như vậy suốt hai canh giờ.

Cô bé bình thường ở tuổi này, đều sẽ không chịu được buồn tẻ.

Nhưng cô bé này thì không như vậy. Cô bé giống như thiên sứ được ông trời ban cho phụ thân, mới tí tuổi đã biết không gầy phiền cho phụ thân.

- Cha muốn đi ra ngoài buôn bán.

Ngô Nhất Đạo mỉm cười đáp.

Y cảm nhận được nhiệt độ từ hai cánh tay nho nhỏ kia, rồi cẩn thận cảm thụ. Với y, con gái là quan trọng nhất, hơn cả tính mạng của mình. Cho dù là Hoàng Đế, ở trong lòng y địa vị cũng không bằng một nửa con gái.

Cũng không bằng thê tử đã mất.

Ngô Nhất Đạo cho rằng mình là thương nhân có điểm mấu chốt. Kiếm tiền là mục đích duy nhất, nhưng y sẽ không vì kiếm tiền mà bất chấp tất cả. Dùng lời của Ngô Nhất Đạo để nói, thì phải có quy củ để mà kính sợ. Quy củ là gì? Đơn giản là điểm mấu chốt trong lòng.

Luật pháp chỉ có thể hạn chế con người.

Quy củ đương nhiên ở trong lòng người.

- Lần này chúng ta đi đâu?

Cô bé hỏi, ngữ khí không có một chút oán giận và tò mò nào. Ngữ khí bình tĩnh ít khi xuất hiện ở một cô gái nhỏ, thậm chí không hề chờ mong với nơi sắp tới. Bởi vì trong lòng cô bé, chỉ cần mình ở trong ngực phụ thân, thì tới nơi nào cũng không quan trọng.

Có lẽ, nàng chỉ là thích nói chuyện phiếm với phụ thân.

- Đi Giang Nam.

Ngô Nhất Đạo đáp:

- Giang Nam là nơi có phong cảnh rất đẹp, con sẽ thấy rất nhiều thứ đẹp đẽ mà trước kia con chưa từng thấy, cũng ăn rất nhiều món ăn ngon mà trước kia con chưa từng ăn.

- Vâng!

Cô bé cười:

- Cha, cha có mệt không?

- Cha không mệt!

- Con ngồi xe ngựa cũng được mà.

- Ở trong xe ngựa thì không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

- Chỉ cần thấy cha là được.

- Vậy thì ta ngồi xe với con.

Hai cha con xuống lưng ngựa, một nam tử trẻ tuổi khá béo lướt tới, nhẹ nhàng giống như sợi tơ. Y giữ chặt dây cương, giúp đỡ Ngô Nhất Đạo xuống lưng ngựa. Tên mập này khá đáng yêu, cho dù trẻ con gặp phải cũng không ghét.

- Gia và tiểu thư mệt rồi à?

Mập mạp hỏi.

- Ừ!

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Chốc nữa ngươi phái người an bài chỗ ăn chỗ ngủ. Hành trinh tới Giang Nam này phải mất ít nhất một tháng, trên đường ta còn phải gặp mấy vị khách thương. Chu gia ở Giang Bắc Đạo đang chờ. Đội thuyền buôn trên Trường Giang, có một phần năm là thuộc về Chu gia. Nếu muốn kinh doanh tới Đông Sở bên kia, thì không thể thiếu thuyền buôn.

- Đáng tiếc…thế hệ này của Chu gia không có người tài nào trông coi sản nghiệp tổ tiên. Một đội thuyền tốt như vậy, bị những gia tộc Giang Nam kia xa lánh, sắp không còn đường trên Trường Giang nữa rồi.

Mập mạp cười nói:

- Nếu không phải người của Chu gia vô năng, thì chúng ta cũng không dễ gì tìm được cơ hội.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Dù ngươi mới theo ta được nửa năm, nhưng bản lĩnh của ngươi ta đã biết. Về sau chuyện ở cửa hàng sẽ càng ngày càng nhiều, qua thời gian nữa ta cho ngươi làm chưởng quỹ.

- Không cần.

Mập mạp lắc đầu:

- Làm chưởng quỹ không được tự do, hơn nữa còn phải lo lắng đề phòng, phải quyết định mọi việc còn không thoải mái bằng nghe lời làm việc. Tính ta vốn lười nhác, chỉ sợ làm hỏng chuyện kinh doanh của Gia. Tuy nhiên, việc kinh doanh với bên ngoài, ta có thể giúp Gia một tay.

Ngô Nhất Đạo liếc nhìn tên mập, không nhịn được cười:

- Ngươi vẫn không quên được xuất thân của ngươi.

- Không quên được.

Mập mạp có chút cảm thán nói:

- Năm đó Nhị hoàng tử nuôi dưỡng người như bọn ta nhiều năm, nuôi dưỡng chính là sát khí. Đáng tiếc, còn chưa dùng tới bọn ta thì Nhị hoàng tử đã gục rồi. Tuy nhiên ta may mắn hơn những người khác vì gặp được ngài.

- Không phải là ngươi gặp được ta, mà là ta tìm tới ngươi.

Ngô Nhất Đạo nói:

- Lúc ta mang ngươi ra từ trong lao, ngươi rất gầy. Trong số những người kia, ngươi là gầy nhất, nhưng bọn họ đều tránh xa ngươi, cho nên ta mới chú ý tới ngươi.

Mập mạp không nhịn được cười rộ lên:

- Gầy là vì trong lao không được ăn, những người đó cách xa xa ta là vì bọn họ không đánh lại ta. Sau khi bệ hạ lên ngôi, điều một số lượng lớn cao thủ của Đại Nội Thị Vệ Xử bắt bọn ta, sau đó liền giam lại chẳng thèm quan tâm, ngay cả thẩm vấn cũng không. Kỳ thực bọn ta đều biết rằng bọn ta chỉ đang đợi ngày chết tới. Chính vì thế, đám người Đại Nội Thị Vệ Xử kia không cho bọn ta ăn cơm, bởi vì bọn họ biết kết cục của bọn ta chính là chờ bị chém, cho ăn chỉ lãng phí lương thực. Hơn nữa đám biến thái kia, cố ý buộc bọn ta đói bụng tới không chịu nổi rồi bắt đầu ăn thịt người, còn bọn họ ở bên ngoài như xem kịch vui.

Y cười nói những lời này, nhưng sự âm hàn trong đó khiến người ta lạnh buốt.

- Người ăn thịt người…ta không muốn ăn, bọn họ cũng không ăn được ta, cho nên đành phải tránh ta.

Mập mạp thản nhiên nói, lộ ra một sự thê lương bất đắc dĩ.

- Đúng rồi, Gia, lúc ngài mang ta ra ngoài, nói rằng đi theo ngài làm việc cho thật tốt, không còn liên quan tới những đồng đội kia, vậy bọn họ…

- Đã chết!

Ngô Nhất Đạo thản nhiên đáp:

- Ta đã giết hết bọn họ!

Mập mạp hơi sửng sốt, sau đó hiểu ý của Ngô Nhất Đạo, trong mắt lập tức hiện lên sợ hãi.

- Ngươi có biết lý do không?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Mập mạp gật đầu:

- Biết!

Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:

- Ta muốn dùng ngươi, nhưng không biết ngươi có dùng tốt hay không. Cho nên ta phải khống chế được ngươi. Mà biện pháp tốt nhất để hiểu ngươi, chính là giết từng kẻ đã từng huấn luyện cùng ngươi, như vậy có thể tìm được nhược điểm của ngươi.

Lời này rất trực tiếp, không hề giấu diếm. Mà mập mạp không hề có câu oán giận nào, bởi vì y biết một ông chủ thẳng thắn tốt hơn là một ông chủ thâm trầm.

- Ngươi mập, nhưng nhìn thuận mắt hơn lúc trước.

Ngô Nhất Đạo nói.

Mập mạp mỉm cười gật đầu:

- Bởi vì được ăn uống thoải mái.

Ngô Nhất Đạo chậm rãi nói:

- Sói không nuôi mập được, nuôi mập được thì không phải là sói.





Xe ngựa dừng lại, mập mạp Tửu Sắc Tài cũng dừng lại.

Quan đạo phía trước đứng một người, mặc áo trắng, nhìn không giống khách giang hồ, giống như một vị công tử phú quý nào đó đi du lịch hơn. Quần áo trên người y trắng tinh, trắng khiến cho người ta cảm thấy đó không phải là vải của nhân gian dệt lên. Mà trên người người này cũng không có khí chất giang hồ, cũng không có khí chất của người tri thức, chỉ có một sự tự nhiên.

Cho nên Tửu Sắc Tài sợ hãi.

Y quay đầu nhìn về phía xe ngựa, phát hiện Ngô Nhất Đạo đã ôm con gái xuống xe.

- Có thể nói chuyện không?

Ngô Nhất Đạo hỏi nam tử áo trắng đứng ở quan đạo kia một câu, khiến mọi người không hiểu ra sao, không rõ vì sao Ngô Nhất Đạo lại hỏi vậy. Nhưng Tửu Sắc Tài thì hiểu, Ngô Nhất Đạo hỏi câu này kỳ thực đã là yếu thế rồi. Tửu Sắc Tài không biết tu vị của Ngô Nhất Đạo cao bao nhiêu, nhưng y biết nếu ngay cả một người như Ngô Nhất Đạo chỉ có thể sử dụng nói chuyện để giải quyết vấn đề, vậy thì y càng không có biện pháp nào khác.

- Vốn tới đây để nói chuyện.

Nam tử áo trắng đối diện nói một câu, rồi xoay người đi vào trong rừng.

Ngô Nhất Đạo vốn định giao con gái cho Tửu Sắc Tài, nhưng cuối cùng lựa chọn bế con gái theo.

- Nếu ta không đi ra, ngươi liền đi thôi, chớ trở lại Trường An. Ta không thể quay về, ngươi càng không thể quay về.

Y nói.

Tửu Sắc Tài gật đầu, sau đó cắn răng đi theo.

- Ngươi không cần đi theo.

Ngô Nhất Đạo nói.

Tửu Sắc Tài có chút bất đắc dĩ nói:

- Đi theo ta có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện không nên nhìn, nghe thấy rất nhiều chuyện không nên nghe, nhưng nếu ta không đi theo, thủy chung sẽ cách hai chữ ‘tâm phúc’ rất xa. Nếu đi cùng, vậy về sau mạng của ta liền cùng một chỗ với ngài.

Ngô Nhất Đạo không nói gì nữa, tiến vào khu rừng.

Nam tử áo trắng chỉ đứng ở đó, nhưng Ngô Nhất Đạo và Tửu Sắc Tài cảm thấy cả người căng cứng. Thế nên cô bé đang ngủ say trong ngực Ngô Nhất Đạo dường như cảm nhận được cái ôm của phụ thân không được thoải mái, cho nên lông mày nhỏ hơi nhíu.

- Ngươi là ai?

Ngô Nhất Đạo nuốt nước bọt rồi hỏi, bởi vì nam tử áo trắng kia gây ra áp lực quá lớn cho y.

- Ta tới tìm ngươi, ta là ai không quan trọng.

Nam tử áo trắng xoay người, sau đó hai mắt lóe lên.

- Con gái của ngươi có tư chất không tầm thường.

Y nói.

- Cảm ơn.

Ngô Nhất Đạo nghiêm túc nói cảm ơn.

- Tìm ta có việc gì?

Y hỏi.

Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua Tửu Sắc Tài đứng sau Ngô Nhất Đạo:

- Chúc mừng ngươi, ngươi nuôi dưỡng không phải là một con sói. Tuy nhiên những lời ta muốn nói với ngươi hôm nay, ta không muốn người thứ ba nghe thấy. Bởi vì dù y đi theo ngươi, ngươi sẽ càng thêm tin tưởng y, nhưng ta sẽ giết y, rất nhanh.

Thân thể của Tửu Sắc Tài run lên, sau đó đập một chưởng vào trán của mình. Cú đập này không nhỏ, nhưng đánh rất chuẩn, thân thể của y lung lay ngã xuống.

- Ngươi muốn cái gì? Hay là muốn ta làm cái gì?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Điều sau.

Nam tử áo trắng đáp:

- Ta tới tìm ngươi, là vì ta biết ngươi đang làm việc cho Hoàng Đế Đại Tùy, hơn nữa làm một chuyện rất lớn. Ta muốn ngươi kinh doanh lớn hơn chút, lớn tới mức hàng hóa có thể thông hành thiên hạ. Nhưng, sẽ có một ngày ngươi gặp phải lựa chọn, lựa chọn khó khăn.

- Chưa hẳn là khó khăn.

Ngô Nhất Đạo vuốt ve lưng của con gái, bởi vì chỉ có y biết làm vậy con bé mới ngủ ngon.

- Chỉ cần không liên lụy tới con gái của ta, với ta mà nói bất kỳ cái gì đều không khó khăn.

- Tốt!

Nam tử áo trắng gật đầu:

- Xem ra ta không chọn nhầm người. Ta cần một người thức thời, nhưng không cần một kẻ thiếu kiên định. Trong lòng ngươi có con gái, ta rất hài lòng, cho nên…ta cho ngươi một cơ duyên.





- Về sau người của thư viện Thông Cổ sẽ chiếu cố ngươi một ít, cho dù chỉ là một ít, thì cũng giúp ngươi làm mọi việc hanh thông ở Giang Nam. Mục tiêu của ngươi cũng không khó, khiến cho hàng hóa thông hành khắp thiên hạ.

Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua mồ hôi trên trán Ngô Nhất Đạo:

- Công pháp này lúc mới học có chút khó chịu, vượt qua được thì tốt rồi.

- Công pháp này gọi là gì?

Ngô Nhất Đạo cắn răng hỏi.

- Thôn Thiên Công!

Nam tử áo trắng đáp, sau đó tiếp tục nói:

- Ta đưa ngươi cơ duyên, trợ giúp ngươi, giúp ngươi kinh doanh thật lớn, không phải vì Hoàng Đế Đại Tùy, cũng không phải vì bản thân. Ta cần ngươi đợi một người xuất hiện, lúc người này cần ngươi trợ giúp, ngươi phải dốc hết sức trợ giúp.

- Ai?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Hiện tại hắn mới chỉ là một đứa nhỏ…một đứa nhỏ thú vị.

Nam tử áo trắng nhìn về phía nam, dường như trông thấy gì đó:

- Thậm chí không cần ta nói cho ngươi biết hắn là ai. Lúc hắn xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy chính là hắn. Ta cũng không cần ngươi trợ giúp hắn quá sớm, mà là đợi thời cơ thích hợp.

- Thời cơ lúc nào?

Ngô Nhất Đạo lại hỏi.

- Sau khi hắn lớn lên.

Nam tử áo trắng chậm rãi nói:

- Thiên hạ tất loạn.

- Đại Tùy vững chắc như núi, sao có thể loạn được?

Ngô Nhất Đạo không tin hỏi.

- Bởi vì ta nói thiên hạ loạn, thiên hạ sẽ loạn.

Nam tử áo trắng thản nhiên đáp, sau đó chợt biến mất.

- Hàng Thông Thiên Hạ…

Nhìn chỗ nam tử áo trắng biến mất, Ngô Nhất Đạo thì thào nói một câu. Bốn chữ này, dường như mang theo ma lực cực lớn hấp dẫn y.