Đại Tự Tại nói:
- Thần chưa bao giờ phủ nhận tâm tư của thần ở trước mặt bệ hạ. Thần đầu nhập vào bệ hạ là vì bệ hạ hùng mạnh, mà thần làm tất cả mọi việc đều là vì suy xét cho bệ hạ, kỳ thực vẫn là suy xét cho bản thân. Nhưng…thần suy xét cho bản thân, còn không phải xuất phát từ hy vọng bệ hạ càng mạnh sao? Chỉ khi bệ hạ mạnh hơn, thần mới lấy được càng nhiều. Cho nên tư tâm của thần vì công tâm của bệ hạ, không hề mâu thuẫn.
- Ý của ngươi là, Phương Giải không đáng tin?
Dương Kiên hỏi.
Đại Tự Tại nói:
- Nếu bệ hạ tin hắn, thì không cần phải suốt ngày phòng bị. Chỉ còn điều thần luôn cảm thấy rằng Phương Giải không cần phải suy xét cho bệ hạ điều gì. Thần không tin, thế gian này lại có người làm việc mà không vì ích lợi, nhất là những người nắm quyền cao chức trọng. Thần tin tưởng, hắn mang theo hơn mười vạn quân đội tới đây, vẫn vì bản thân hắn nhiều hơn.
Dương Kiên trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói:
- Lời này cũng rất đúng trọng tâm.
Thấy Dương Kiên không phản đối, Đại Tự Tại cười hỏi:
- Vậy bệ hạ còn phiền não điều gì?
- Ngươi!
Câu trả lời của Dương Kiên rất trực tiếp:
- Trẫm nghĩ, Phương Giải là vì mình, ngươi cũng vì mình…cho nên Phương Giải có khả năng nói dối, mà ngươi sao không có khả năng nói dối được?
Đại Tự Tại hơi ngạc nhiên vì suy nghĩ của Dương Kiên lại lệch như vậy.
- Xem ra bệ hạ đã bị Phương Giải thuyết phục.
Đại Tự Tại thở dài, vẻ mặt ưu thương của y có thể làm cho bất kỳ nữ tử nào nhìn thấy phải đau lòng.
- Đúng vậy!
Dương Kiên không phủ nhận:
- Nếu ngươi nói thật, vậy thì trẫm và Phương Giải phải đấu một trận sinh tử. Nếu Phương Giải nói thật, thì có khả năng trẫm phải vứt bỏ cả Đông Cương. Cho nên bất kể ngươi nói thật hay Phương Giải nói thật, trẫm đều không cảm thấy vui vẻ gì.
- Kỳ thực, bệ hạ đang nghĩ tới hỏa khí doanh của Phương Giải.
Đại Tự Tại nói:
- Trong lòng bệ hạ rất rõ ràng, bệ hạ lo lắng hỏa khí doanh của Phương Giải còn mạnh mẽ hơn của Thắng Đồ. Nếu là vậy, thì đội quân áo giáp không hề có bất kỳ ưu thế nào. Mà Phương Giải còn có ít nhất năm vạn tinh kỵ, chiến lực kinh người. Một khi quyết chiến, năm vạn tinh kỵ này sẽ tạo uy hiếp rất lớn cho bệ hạ.
- Cho nên…
Đại Tự Tại chuyển giọng;
- Bệ hạ đang đắn đo không phải là chuyện quân vụ, mà là nên giết Phương Giải hay không. Giết Phương Giải, sẽ không còn nhiều chuyện khiến người ta khó chịu nữa rồi.
Dương Kiên nhướn mày, dường như ông ta rất không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm sự. Đúng vậy, nói ông ta lo lắng cho Đông Cương còn không bằng nói ông ta lo lắng tới hỏa khí doanh của Phương Giải. Kỳ thực ông ta vẫn đang nghĩ nên giết Phương Giải hay không. Giết, thì tiếc hơn mười vạn tinh nhuệ và hỏa khí doanh. Không giết, Phương Giải sớm muộn gì cũng là mầm tai họa, để cho hắn tùy ý phát triển lớn mạnh, tương lai lại đối diện với hắn chỉ sợ càng khó khăn.
- Kỳ thực không chỉ Phương Giải.
Dương Kiên thở dài:
- Xét đến cùng, trẫm lo lắng là hỏa khí.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Nếu người nước ngoài thực sự giống như lời Phương Giải nói, có được lực lượng gấm trăm lần Thắng Đồ, vậy thì trẫm thực sự không có nhiều phần thắng. Trẫm ngủ trong lăng mộ hai trăm năm, không ngờ rằng hai trăm năm này lại thay đổi qua lớn. Xuất hiện một vũ khí khiến người ta kinh hãi như vậy, thì đâu có thể yên tâm được?
- Vậy thì phá hủy tất cả những thứ đó!
Đại Tự Tại gằn giọng nói:
- Bệ hạ đang lo lắng về hỏa khí. Lo lắng một khi con quái vật này trang bị cho toàn bộ quân đội, vậy thì Đại Tùy vốn dựa vào hoành đao ngang dọc thiên hạ liền trôi qua rồi. Mà thứ kia không những gây sát thương lón cho binh lính, còn có thể ảnh hưởng tới toàn bộ giang hồ.
Dương Kiên hiểu ý của Đại Tự Tại, bởi vì đây là điều mà ông ta đang suy nghĩ.
- Một khi hỏa khí thay thế cho hoành đao và cung tên, vậy thì thay thế không chỉ là vũ khí lạnh, mà còn cả…người tu hành.
Đại Tự Tại nhẹ nhàng nói:
- Một người tu hành có tư chất bình thường, trải qua mười năm khổ công mới tu luyện tới Ngũ Phẩm. Cho dù là người nổi bật, mất mười năm mới tới Thất, Bát Phẩm. Chỉ có thiên tài hiếm thấy trong thiên hạ, thì mới có thể ở trong thời gian ngắn đạt được tu vị cao. Nhưng thiên tài như vậy rất ít.
- Sở dĩ dân chúng sợ hãi người tu hành, là vì người tu hành có thực lực cá nhân hùng mạnh. Người tu hành có thể giết chết người thường một cách dễ dàng, nhưng rất khó bị người thường giết chết. Mà một khi hỏa khí thay thể vũ khí lạnh, vậy thì cho dù là người thường cũng không còn sợ hãi người tu hành nữa rồi…Bởi vì với tu vị của Ngũ Phẩm, căn bản không ngăn được hỏa khí.
Đại Tự Tại nói:
- Nghĩ thôi mà trong lòng thần liền khó mà an bình.
Ánh mắt của Dương Kiên dần sáng lên, vẻ lo lắng trên khuôn mặt tán đi không ít:
- Nói như vậy…hỏa khí đúng là thứ tốt. Trẫm không cần những người tu hành khác được tôn kính, bởi vì chỉ cần một mình trẫm được tôn kính là đủ rồi. So sánh mà nói, trẫm thích mọi người dùng ngoại lực làm việc hơn, chứ không phải bản lĩnh của bản thân.
Đại Tự Tại hiểu y của Dương Kiên, cho nên có chút ưu thương.
Y thật không ngờ lời của mình lại khiến Dương Kiên nghĩ sang một hướng khác, hơn nữa là một hướng rất xa.
Cho nên y có chút thất vọng, có chút căm tức.
- Bệ hạ…uy lực của hỏa khí không phải là cố định, giống như tu vị của người tu hành không phải là cố định. Thần tin tưởng, người tu hành dựa vào cố gắng của mình rồi đấu tranh, nhất định sẽ càng ngày càng mạnh. Mà hỏa khí một khi càng ngày càng hoàn thiện, thì cách với tự nhiên sẽ càng xa. Mọi người sẽ không còn muốn trở thành một người tu hành nữa, mà dành nhiều thời gian hơn cho phát triển hỏa khí. Tới một lúc nào đó…hỏa khí phát triển tới mức có thể giết được cả người đại tu hành.
Đại Tự Tại vừa nói hết lời, sự vui sướng của Dương Kiên liền phai nhạt.
Đại Tự Tại thở dài:
- Hỏa khí mang tới sự thay đổi lớn nhất, chính là khiến người thường mất đi sự kính sợ với người mạnh.
Dương Kiên nhíu mày:
- Ngươi thấy thế nào?
- Hủy diệt!
Đại Tự Tại nghiêm túc nói:
- Bệ hạ không cần những dân chúng có thể sử dụng được hỏa khí, mà cần những dân chúng ngu muội! Chỉ khi dân chúng vẫn ngu muội, vẫn kính sợ người tu hành như lúc trước, vậy thì dân chúng khắp bầu trời này, sẽ vẫn ngoan ngoãn thuận theo. Mà một khi dân chúng bình thường có được vũ khí giết được người tu hành…vậy thì không khác nào mở ra một cánh cửa đầy máu cho thế giới này.
…
…
- Tiểu Phương Phương, ngươi đang nghĩ gì vậy.
Hạng Thanh Ngưu chui vào cánh cửa mới mở một nửa, lười tới mức không mở hết ra. Mà sau khi đi vào, khuôn mặt y lộ vẻ vui sướng, thậm chí có chút ngốc…Phương Giải vừa nhìn liền hiểu ra vì sao y vui như vậy. Nhất định là y phát hiện mình có thể đi vào mà không cần mở cả cánh cửa ra.
- Ta gầy!
Hạng Thanh Ngưu nói.
Quả nhiên…
Phương Giải thở dài:
- Trên thế giới này có một loại người, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp. Nói theo cách khác, chỉ nhìn thấy mặt tốt đẹp của chính mình…đừng nhìn xung quanh, ta đang nói ngươi đấy.
Hạng Thanh Ngưu nhún vai, ngồi đối diện với Phương Giải:
- Con người ấy, sống trên thế giới này vốn đã khó khăn rồi, vì sao lại còn phải khinh thường chính bản thân mình? Nếu cả ngày ghét bỏ chính mình, vậy thì chỉ tổ sống thêm khổ mà thôi. Cho nên cứ yêu chính bản thân mình, có thể tăng thêm tự tin.
Phương Giải bị Hạng Thanh Ngưu chọc cười, phiền não trong lòng nhạt bớt.
- Ngươi tới tìm ta, chắc không chỉ là muốn thể hiện tài ăn nói đấy chứ?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Đúng vậy, ta tới không chỉ thể hiện tài ăn nói của mình, còn muốn thể hiện ra trí tuệ của ta…trí tuệ không gì sánh kịp! Có một vị Thánh Hiền từng nói, trí tuệ của người béo hơn xa người gầy, hơn nữa kéo dài hơn…người gầy tới tuổi năm mươi liền trở nên ngốc ngếch, mà người mập thì không.
Phương Giải nói:
- Đúng vậy a, người mập chưa tới năm mươi tuổi đã ăn tới ngốc ngếch rồi.
Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống, nghiêm túc nói:
- Ta tới là muốn hỏi ngươi, ngươi có nhận ra Đại Tự Tại có chỗ không giống không?
- Có gì mà không giống?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu à một tiếng:
- Quên mất, lúc trước ngươi chưa từng giao đấu với y…ta từng đánh với y, đến giờ ta vẫn không rõ có chỗ nào khác. Chỉ là ta cảm thấy, Đại Tự Tại này có chỗ khác với Đại Tự Tại đánh với ta ở Đại Luân Tự. Còn khác chỗ nào, ta không thể nói cụ thể được.
- Sau đó thì sao?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu dựa ra đằng sau, nói:
- Sau đó là chuyện của ngươi. Người thông minh không thể chỉ điểm cho người ngu ngốc quá nhiều, bằng không người ngu ngốc vĩnh viễn không tiến bộ được. Ngươi nghĩ đi, nghĩ ra thì nói với ta một tiếng.
- Ngươi tận mắt nhìn thấy Đại Tự Tại bị Đại Luân Minh Vương giết?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Chẳng lẽ ngươi không tin đôi mắt sáng như thần này sao?
Phương Giải cười cười:
- Làm phiền người kéo lông mi lên để ta nhìn mắt ngươi ở chỗ nào…Có lẽ đây đúng là điều mà mà ngươi cảm thấy Đại Tự Tại không giống lúc trước. Ngươi biết Đại Tự Tại đã chết rồi, nhưng y vẫn sông êm đẹp. Đại Tự Tại đã từng nói y lừa được Đại Luân Minh Vương…đúng không?
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Đúng, y từng nói như vậy.
- Y cần gì giải thích với chúng ta rõ ràng như vậy?
Phương Giải hỏi, Hạng Thanh Ngưu giật mình.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nghĩ ra gì đó.