- Chuyện ở lúc chiến tranh là chuyện ở lúc chiến tranh, sau trận chiến là chuyện của sau trận chiến.
Dương Kiên quay đầu nhin Đại Tự Tại:
- Trẫm sẽ nghĩ ra một biện pháp giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta không tin lời hứa suông.
Hắn cũng đứng dậy, đi tới bờ sông:
- Càng là nguyện vọng đẹp đẽ, thì càng hư vô phiêu miểu. Bệ hạ cảm thấy ngài có thể dựa theo biện pháp của ta chiếu cố dân chúng, bởi vì hiện tại bệ hạ hy vọng hơn mười vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta phục vụ cho bệ hạ. Dù bệ hạ có tu vị cao tới đâu, cũng không có khả năng dùng sức một mình giết hết phản nghịch. Chiến lực của Hắc Kỳ Quân như thế nào, mọi người đều biết…Hiện tại bệ hạ cần ta, cho nên mới nói những lời lẽ xinh đẹp như vậy.
- Nhưng về sau thì sao?
Phương Giải nhìn về tướng sĩ Hắc Kỳ Quân:
- Trong tay ta có mấy chục vạn tướng sĩ, có sáu đạo giang sơn, có trăm triệu dân chúng, chỉ dựa vào một buổi nói chuyện này với bệ hạ liền giao ra hết? Đợi ngày sau bệ hạ bình thiên hạ, tướng sĩ Hắc Kỳ Quân của ta sẽ được đãi ngộ như thế nào? Ta sẽ được đãi ngộ gì? Con của bệ hạ…Thái Tông Hoàng Đế là người khoan dung độ lượng, nhưng cuối cùng vẫn giáng chức Lý Khiếu tới vùng Tây Bắc cằn cỗi thủ biên cương đó sao?
- Lúc ta thi vào Diễn Võ Viện, mọi người đều nói ta là Lý Khiếu thứ hai của Đại Tùy.
Phương Giải cười cười, nhìn Dương Kiên nói:
- Nhưng ta luôn cho rằng đó không phải là một lời khen may mắn.
Dương Kiên lại lâm vào trầm mặc, thật lâu sau mới hỏi:
- Ngươi cho rằng Hắc Kỳ Quân có thể thắng được trẫm? Ngươi có thể thắng được trẫm sao? Ngươi nói ngươi suy xét cho Hắc Kỳ Quân, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không…một khi khai chiến, đội quân tinh nhuệ kia của ngươi còn sống được bao nhiêu? Sẽ có bao nhiêu thi thể nằm trên đất, bao nhiêu người đau khổ vì mất đi thân nhân? Ngươi không nghĩ cho ngươi, không nghĩ cho người nhà của ngươi, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho mấy chục vạn binh mã kia?
- Ta đương nhiên là nghĩ.
Phương Giải cười cười:
- Bệ hạ cũng đang nghĩ.
Hắn nhìn Dương Kiên, nói:
- Vì sao bệ hạ tới tìm ta? Bởi vì bệ hạ không muốn đánh trận này. Ta không nắm chắc chiến thắng, nhưng bệ hạ có nắm chắc không?
- Nhưng trẫm có thể giết ngươi.
Dương Kiên gằn giọng nói.
Phương Giải cười càng rạng rỡ:
- Bệ hạ chắc không biết về ta rồi…Từ lúc có trí nhớ tới Nam Yến, chuyện mà ta gặp nhiều nhất là bị người giết…Có một số người không đáng nhắc tới, nhưng có một số người không thể không nhắc tới…Đại Luân Minh Vương muốn giết ta, La Diệu muốn giết ta, về sau Đại Tự Tại cũng muốn giết ta…nhưng ta vẫn sống.
Phương Giải nhếch cằm nói:
- Đại Luân Minh Vương chết rồi, La Diệu chết rồi, tuy không phải do ta giết chết, nhưng ít nhất chứng minh một điều rằng.
Dương Kiên hỏi:
- Điều gì?
Phương Giải chân thành nói:
- Phương Giác Hiểu…hắn không dễ giết.
…
…
Phương Giải trở lại ngồi xuống ghế:
- Bệ hạ có Đạo của bệ hạ, ta cũng có Đạo của mình. Phật tông nói Thiên Đạo, Đạo tông cũng nói Thiên Đạo, Hoàng Đế nói Thiên Đạo, dân chúng cũng nói Thiên Đạo. Nhưng Thiên Đạo là gì? Trong mắt ta, nó là hai chữ ‘Công chính’. Bệ hạ có làm được hai chữ công chính này không?
Không đợi Dương Kiên trả lời, Phương Giải lắc đầu nói:
- Bệ hạ không làm được.
- Đông Cương có giặc ngoại xâm, tướng sĩ Mộc phủ đẫm máu mà chiến. Vì bảo vệ một hòn đảo, mà năm nghìn tướng sĩ thà chết không chịu khuất phục, bao gồm con của Mộc Quảng Lăng, tất cả đều chết trận…Đây vốn là chuyện nên do bệ hạ xử lý, nhưng vì sao bệ hạ lại đứng ở trước mặt ta, còn hứa hẹn cho ta một tiền đồ tươi sáng?
Dương Kiên hỏi:
- Thực sự có người nước ngoài xâm lược Đông Cương?
- Đúng vậy!
Phương Giải nói:
- Chắc bệ hạ đã từng chứng kiến uy lực hỏa khí của người tây dương rồi phải không? Trong tay của Thắng Đồ có nhiều hỏa khí, tuy binh lính không biết cách sử dụng, nhưng vẫn khiến cho áo giáp quân tổn thất nghiêm trọng. Nếu Đông Cương tứ cố vô thân, đợi cho người nước ngoài xâm lấn với quy mô lớn, bệ hạ cho rằng với số áo giáp quân chưa tới một nửa trong tay bệ hạ, có thể đánh đuổi người nước ngoài sao?
- Sau khi Đại Tùy lập quốc, chinh chiến xung quanh, mở mang bờ cõi.
Phương Giải chân thành hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì Đại Tùy cường thịnh, nước láng giềng không bằng. Cho nên Đại Tùy có thể bất chấp không kiêng kỵ xuất binh, giành được hết thảy. Đại Tùy không dám động binh với Mông Nguyên, là vì Mông Nguyên không hề kém cạnh Đại Tùy. Hiện tại, Đại Tùy trong mắt người nước ngoài, giống như Thương Quốc, Nam Trần, Đông Sở trong mắt Đại Tùy, có thể bắt nạt!
Phương Giải chợt đề cao thanh âm:
- Bệ hạ luôn miệng nói thiên hạ này là thiên hạ của Dương gia, những thần tử của bệ hạ đều luôn mồm nói khắp nơi thiên hạ là vương thổ, người trong thiên hạ là vương thần, nhưng có thực sự như vậy không? Nếu bệ hạ cảm thấy thiên hạ này đều là của ngài, vậy thì người tây dương đã tới phá cửa, bệ hạ lại đang ở trong nhà mơ mộng giấc mơ thiên thu…Điều này, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười.
Phương Giải chỉ về phía đông:
- Bệ hạ có thể mang binh nhanh chóng tới tiếp viện cho Mộc Quảng Lăng sao? Nếu bệ hạ không có tâm tư này, xin tránh một con đường cho ta mang binh mã tới đó.
Sắc mặt của Dương Kiên lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên thực sự nổi giận. Nhưng ông ta không tìm thấy lời nào phản bác Phương Giải.
- Bệ hạ nhất định nghĩ rằng, đây là quỷ kế của ta. Làm như vậy là để bệ hạ điều động binh mã đi, ta có thể nuốt cả Giang Nam vào bụng. Hoặc bệ hạ cảm thấy rằng ta sợ áo giáp quân của ngài, sợ tu vị của ngài, cho nên mới lấy cái cớ này lừa bệ hạ..
Phương Giải khoát tay một cái, Hạ Hầu Bách Xuyên lập tức lệnh cho người vung cờ. Năm nghìn tinh kỵ chậm rãi tách sang hai bên, nhường một lối đi. Qua lối đi này, có thể thấy không dưới một trăm ổ pháo ở đằng sau.
Phương Giải nhìn về phía Dương Kiên:
- Bệ hạ không tin ta lại biết chuyện ở Đông Cương, vậy thì ta liền nói cho bệ hạ vì sao ta lại biết. Ngay từ lúc mới tới Tây Nam, ta đã chuẩn bị xây dựng hỏa khí doanh. Tới hiện tại, mười hỏa khí doanh của Thắng Đồ cũng không bằng được một hỏa khí doanh của ta. Nếu thực sự quyết chiến, áo giáp quân của bệ hạ chưa chắc có thể thắng. Chính vì ta biết uy lực của hỏa khí, cho nên ta rất chú ý tới hướng đi của người nước ngoài. Ta có mấy trăm thám báo đang ở Đông Cương tìm hiểu tin tức…
- Những điều ta biết, còn hơn xa như vậy.
Ngữ khí của Phương Giải có chút lạnh lẽo:
- Lúc bệ hạ giao chiến với Thắng Đồ, ta không ở đó…nhưng ta biết rõ ràng hai người giao chiến như thế nào. Nếu không có Đại Tự Tại mượn địa thế, liệu bệ hạ có đánh thắng được Thắng Đồ không?
- Chớ hoài nghi những chuyện mà ta biết.
Phương Giải ngạo nghễ nói:
- Ta biết nhiều hơn bệ hạ biết rất nhiều, đó là vì bệ hạ sống ở thiên hạ cách đây hai trăm năm, chứ không phải là thiên hạ bây giờ.
Lúc Dương Kiên nhìn thấy một hàng pháo phía sau tinh kỵ của Phương Giải, ngực của ông ta như bị một cây chùy đập vào. Mà khiến cho ông ta đả kích hơn nữa, không phải là pháo, mà là câu nói sau cùng của Phương Giải.
“Đó là vì bệ hạ sống ở thiên hạ cách đây hai trăm năm, chứ không phải là thiên hạ bây giờ.”
Lời này giống như sắc bén đâm thủng trái tim kiên đình như bằn sắt của Dương Kiên.
Mình thực sự đã không hiểu về thiên hạ này rồi?
Dương Kiên không tự chủ được nghĩ.
Sau khi hỏi qua, trong lòng ông ta càng đau đớn.
- Sở dĩ ta đàm phán với bệ hạ, không phải là đàm phán chuyện mà bệ hạ nghĩ, mà là chuyện ở Đông Cương.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Hỏa khí của người tây dương có uy lực hơn ta gấp trăm, gấp nghìn lần. Nếu bệ hạ tưởng rằng dùng hoành đao, trường sóc là có thể bình định thiên hạ, vậy thì sai rồi. Nếu không thừa dịp người nước ngoài còn chưa bước lên giang sơn này, ngăn bọn chúng ở bên ngoài, vậy thì giang sơn mà bệ hạ tưởng rằng mình có được, chỉ sợ là một đống hoang tàn. Bệ hạ cảm thấy mình rất mạnh, có thể dề dàng dùng một ngón tay đập vỡ gương đồng…nhưng bệ hạ có thể khiến cái gương đó hồi phục như lúc đầu không?
Phương Giải đứng dậy, xoay người đi về:
- Bệ hạ có thể chuẩn bị quyết chiến với Hắc Kỳ Quân của ta, hơn mười vạn binh sĩ từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân không sợ chém giết. Bệ hạ cũng có thể thả ra một con đường cho ta mang người của ta tới Đông Cương tiếp viện. Nếu bệ hạ chém giết ở nửa đường…vậy thì giữa ta và bệ hạ sẽ không chết không ngừng.
- Trở về Trường An đi thôi.
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Nếu ta là bệ hạ, ta sẽ trở về Trường An. Sau đó chiêu cáo thiên hạ, lấy danh nghĩa của Hoàng Đế Đại Tùy, triệu tập các thế lực thiên hạ chống chọi cường địch.
- Trẫm…
Dương Kiên nhìn bóng lưng của Phương Giải, há miệng thở dốc, lại không biết phải nói cái gì.
Xa xa, câu nói cuối cùng của Phương Giải truyền tới, nhẹ nhàng nhưng trầm trọng:
- Hắc Kỳ Quân không sợ chiến, bệ hạ cũng không sợ chiến. Nhưng có những trận đánh không thể đánh, có những trận đánh lại không thể không đánh! Còn đánh như thế nào, đánh với ai, ta chờ bệ hạ cho ta một câu trả lời!
Năm nghìn tinh kỵ Hắc Kỳ Quân bảo vệ hỏa khí doanh chậm rãi lùi lại phía sau.
Lưu lại vị Hoàng Đế đã sống hai trăm năm đứng đờ người ở đó, giống như một đứa trẻ con, không biết phải làm sao.