Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1124: Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu (2)




Kim Thế Hùng vốn tưởng rằng Đại Tự Tại dùng tà thuật của Phật tông gì đó, khống chế tinh thần của Giáo úy thân binh, khiến Giáo úy thân binh giết trở về, dùng hoành đao giết liên tục hơn mười đồng đội lúc trước. Bởi vì Giáo úy thân binh này là thân tín đắc lực của Kim Thế Hùng, Kim Thế Hùng hiểu rất rõ y, cho nên không cho rằng Giáo úy thân binh này uy hiếp được y.

Y vẫn cho rằng, cơ hội mà Đại Tự Tại muốn tìm, là lúc y ngăn cảnh Giáo úy thân binh rồi Đại Tự Tại tập kích.

Nhưng thật không ngờ rằng, Đại Tự Tại còn chưa ra tay, nhưng thế công đã tới.

Đại Tự Tại căn bản không phải khống chế tinh thần của Giáo úy tbh này. Mặc dù Phật tông có biện pháp khiến cho người ta sinh ra ảo giác, nhưng biện pháp này không hề có tác dụng gì với người đại tu hành. Đại Tự Tại điểm vào trán Giáo úy thân binh, không phải là công pháp âm hiểm gì cả, mà là trực tiếp rót một cỗ nội kình vào trong cơ thể y.

Kim Thế Hùng và tất cả mọi người tưởng rằng Giáo úy thân binh đã bị Đại Tự Tại khống chế tinh thần. Kỳ thực lúc Giáo úy thân binh bị Đại Tự Tại điểm vào trán đã chết rồi. Là Đại Tự Tại dùng nội kình khống chế thân thể của y mà thôi. Kim Thế Hùng không phát hiện ra, cho nên bị trúng kế.

Lần này, Kim Thế Hùng bị thương rất nặng.

Đại Tự Tại không nhân cơ hội này tấn công, mà nhìn Kim Thế Hùng như là chế giễu:

- Thất bại lớn nhất của ngươi ở chỗ, chính là quá cẩn thận…Theo ta được biết, lúc Phương Giải cướp đi đội ngũ ở núi Lang Nhũ kia, ngươi hoàn toàn có năng lực giết hắn, nhưng ngươi lại không làm vậy, bởi vì ngươi lo lắng sau lưng Phương Giải có sự ủng hộ của Hoàng Đế Đại Tùy. Một khi ngươi giết hắn, ngươi lo lắng Hoàng Đế Đại Tùy sẽ phái người giết ngươi…

- Hôm nay

Đại Tự Tại cười nói:

- Ngươi không dám dùng nội kình đánh bay thân binh kia, mà khiến cho y lại gần người ngươi, là vì ngươi lo lắng một khi ngươi ra tay, ta liền nhân cơ hội tấn công ngươi. Ngươi muốn cho thân binh kia gần ngươi một chút, dù ta xuất thủ thì ngươi cũng có một khoảng thời gian để ứng đối. Lúc lâm địch, mà ngươi còn lo lắng nhiều như vậy, làm sao mà thắng được?

Sắc mặt của Kim Thế Hùng cực kỳ khó nhìn. Nội kình âm nhu của Kim Thế Hùng không ngừng di chuyển trong miệng vết thương, dường như muốn tiến vào Khí Hải của y. Y vận chuyển nội kình áp chế mới miễn cưỡng ngăn được. Nhưng dưới tình huống này, nếu Đại Tự Tại tấn công, y làm sao có thể ngăn cản?

- Hiện tại ngươi có nguyện ý xem xét đề nghị lúc trước của ta không?

Đại Tự Tại ôn hòa nói:

- Vừa rồi ta đề nghị chúng ta hợp tác với nhau.

Y dừng lại một chút:

- Tuy nhiên cơ hội đã trôi qua. Hiện tại nếu ngươi nguyện ý làm tôi tớ của ta, ta có thể cam đoan ngươi không chết.

Kim Thế Hùng nhổ một bãi nước bọt kèm theo máu. Nội kình yêu tà kia khiến y rất khó chịu.

- Ngươi nói ta ngu ngốc, nhưng ngươi mới là kẻ ngu ngốc.

Kim Thế Hùng cười mắng:

- Nếu lão tử thích, lúc ở Tây Bắc lão tử đã làm Đại tướng quân của Mông Nguyên rồi! Tuy trong lòng lão tử không sạch sẽ, nhưng còn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm! Máu chảy trong người ta là máu của người Hán, ăn là ăn lương thực của người Hán, mặc của trang phục của người Hán, nếu bảo lão tử làm chó cho đám người man di các ngươi…Thì kiếp sau chỉ sợ lão tử vẫn là chó!

- Thật đáng tiếc…

Trong mắt Đại Tự Tại hiện lên sự thất vọng.

- Ta đã thấy rất nhiều người Tùy như ngươi. Rõ ràng có cơ hội đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất, nhưng lại vì ngu muội mà buông tha. Nếu con người muốn làm cái gì đó, thì đầu tiên chẳng phải là sống sót sao? Cho dù ngươi hận ta, chẳng lẽ không thể giả vờ đầu nhập vào ta sau đó tìm cơ hội giết ta sao? Nhưng người như ngươi, rõ ràng không tốt lành gì, rõ ràng không sạch sẽ gì, vì sao? Vì sao lúc sắp chết lại đột nhiên thay đổi?

Sự bình tĩnh của Đại Tự Tại rốt cuộc biến mất, thay vào đó là sự thô bạo:

- Các ngươi giả bộ cái gì? Rõ ràng các ngươi đều giống ta, rõ ràng trong lòng các ngươi đều không sạch sẽ. Các ngươi sử dụng không ít thủ đoạn xấu xa, các ngươi đều chứa đầy âm mưu quỷ kế trong đầu. Vì sao, vì sao lại cứ vào lúc sắp chết, liền biến thành như vậy?

Kim Thế Hùng chảy máu ở khóe miệng, khuôn mặt rất đau đớn. Nhưng lúc này, giống như y mới là người thắng lợi, trong mắt đầy đắc ý:

- Bởi vì ngươi không hiểu, vĩnh viễn sẽ không hiểu, cái gọi là dân tộc bất khuất. Ta đúng là gian trá âm tàn, nhưng ngươi vĩnh viễn không hiểu thế nào là người Hán! Có một số người Hán sẽ trở thành tay sai của kẻ thù bên ngoài, nhưng bởi vì bọn chúng vốn là chó…Có một số ngươi, cho dù chặt đứt tay chân của họ, họ vẫn đứng!

Khuôn mặt của Đại Tự Tại trở nên dữ tợn, nhảy mạnh lên, lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng đen, bao phủ Kim Thế Hùng.

- Vậy ta sẽ khiến ngươi làm một con chó!





Tiểu Thắng Sơn

Dương Kiên đứng đó, nhìn hai thân binh đang lau bộ áo giáp của ông ta.

Đây là lần đầu tiên Dương Kiên cởi áo giáp ở trước mặt người khác. Cho dù là mấy thủ hạ đắc lực nhất của ông ta, cũng không có ai từng thấy cảnh này. Cho nên tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ai biết vì sao hôm nay ông ta hành động kỳ quái như vậy.

- Mang nước tới đây, ta muốn tắm rửa.

Ông ta sững sờ nhìn bộ áo giáp có màu như nham thạch kia hồi lâu, bỗng nhiên phân phó một tiếng. Đám thủ hạ đều ngạc nhiên, sau đó vội vàng đi chuẩn bị nước ấm.

Đang ở trước vạn quân, không ngờ ông ta lại lệnh cho người chuẩn bị nước để tắm rửa.

Đại quân đã bày trận xong trên bình nguyên, chỉ chờ ông ta ra lệnh một tiếng sẽ tổng tấn công thành Liễu Châu. Lúc này, tất cả mọi người đều đợi tiếng trống vang lên, tất cả mọi người đều đợi người mặc áo giáp kia đi tới trước đội ngũ, chỉ tay về hướng thành Liễu Châu.

Nhưng, người đó lại muốn tắm rửa!

Sáu binh lính áo giáp quân cường tráng bê một cái chậu gỗ thật lớn tới, đặt ở trước mặt Dương Kiên.

Ở ngay trước mặt vạn quân, Dương Kiên chậm rãi cởi quần áo trên người xuống. Mặt trời chiếu vào cơ thể của ông ta, cơ thể góc cạnh rõ ràng giống như đá nham thạch. Đó là một loại lực lượng cực kỳ hùng tráng, một phong thái của giống đực khiến cho người ta hoa mắt. Do chiếm được tu vị của Vạn Tinh Thần, hơn nữa hút nhiều máu của hậu đại, lúc này Dương Kiên đã là một trong mấy người có tu vị cao nhất thiên hạ.

Thân thể trần truồng của Dương Kiên bước vào thùng gỗ lớn, từng cơ bắp nổi lên khiến người ta rung động.

Thoạt nhìn không giống như ông ta đang tắm, mà làm một nghi thức thành tín. Dường như ông ta hy vọng dùng nước rửa đi sự bẩn thỉu trên người mình. Phần lớn nam nhân tắm chỉ qua loa cho xong, tốc độ rất nhanh. Nhưng lần này ông ta tắm khá lâu, tắm rất cẩn thận.