Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1102: Vạn thọ vĩnh xương




Nếu có người biết thân phận của hai người đang đứng ở chỗ này, chị sợ đều cảm thấy hoang mang. Một người là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy vốn đã chết nhiều năm, một người là Đại Thiên Tôn của Phật tông vốn đã chết vào cái ngày Dương Kỳ tới Đại Luân Tự. Đây là hai người chết gặp nhau ở dương gian, nhưng vẫn là người sống.

Đại Tự Tại quay đầu lại nhìn, chỉ về phía xa xa:

- Thiên hạ này là thiên hạ của ngài, nhưng hiện tại vì sao lại loạn thành như vậy?

Không đợi Dương Kiên lên tiếng, Đại Tự Tại nghiêm túc nói:

- Bởi vì thế nhân thiếu sự kính sợ.

- Kính sợ?

Dương Kiên hỏi:

- Thế nào là kính sợ?

Đại Tự Tại nói:

- Kính sợ là điểm mấu chốt mà thế nhân đều biết không thể đụng vào.

- Thứ cho tiểu tăng nói thẳng…

Đại Tự Tại cười thản nhiên:

- Cho tới nay bệ hạ đều dạy bảo dân chúng Trung Nguyên là phải kiêu ngạo. Trong một khoảng thời gian ngắn dân chúng Đại Tùy quả thực kiêu ngạo. Nhưng bệ hạ sai ở chỗ, không nói với dân chúng vì sao lại kiêu ngạo. Tất cả là nhờ ngài, ngài lập lên đế quốc này, cho dân chúng cuộc sống tốt nhất, khiến bọn họ không sợ hãi bất kỳ kẻ địch nào. Nhưng, sự kiêu ngạo của bọn họ chỉ là nông cạn, không có linh hồn.

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Dân chúng Đại Tùy kiêu ngạo, là một loại kiêu ngạo không có đạo lý. Là bệ hạ nói với bọn họ rằng, dân chúng Đại Tùy đều cao hơn dân chúng của bất kỳ quốc gia nào. Nhưng bọn họ lại quên mất nguồn ngốc của sự kiêu ngạo.

- Bởi vì có ngài, có đại quân bách chiến của Đại Tùy, cho nên bọn họ mới có tư cách kiêu ngạo. Bọn họ chỉ biết kiêu ngạo mà không biết vì sao kiêu ngạo. Cho nên tới lúc chiến loạn mới lập tức sụp đổ, bởi vì kiêu ngạo này đều là giả dối. Nói một cách mạo muội, bệ hạ à, nếu mỗi dân chúng kính ngưỡng ngài như thần linh, thì đâu có cục diện như bây giờ?

Y không đợi Dương Kiên lên tiếng, nhấn mạnh nói:

- Không có! Kính sợ ngài, sẽ kính sợ Dương gia. Nếu kính sợ này tồn tại, sẽ không có người tạo phản, sẽ không người ăn theo. Cho dù người khác có dã tâm quấy phá, chẳng lẽ lại có mấy trăm vạn người đi theo?

Ánh mắt của Dương Kiên lóe lên một cái, im lặng không nói.

Đại Tự Tại thấy ông ta có vẻ động tâm, mỉm cười tiếp tục nói:

- Nếu muốn dân chúng phục tùng, nhất định phải khiến trong lòng dân chúng có thần linh. Mà thần này, chính là cây trụ để bọn họ ký thác. Có thần trong lòng, bọn họ mới thực sự sợ hãi, mới thực sự kiêu ngạo.

- AI là thần?

Dương Kiên hỏi.

Đại Tự Tại cúi đầu nói:

- Vừa rồi tiểu tăng đã nói qua, bệ hạ chính là thần.

- Ta là người.

Dương Kiên đáp.

- Bệ hạ có biết người và thần khác nhau ở chỗ nào không?

Đại Tự Tại chỉ ra ngoài, nói:

- Bệ hạ vốn đã mất vào hai trăm năm trước, nhưng hiện tại bệ hạ vẫn sống. Ở trong lòng dân chúng, đây chính là thần. Nếu bệ hạ cảm thấy mình là người, mà dân chúng cũng cảm thấy bệ hạ là người, vậy thì lúc bệ hạ xuất hiện lại ở trước mặt dân chúng, bọn họ sẽ đối đãi với ngài như thế nào? Chỉ sợ bọn họ không còn coi ngài là Thái Tổ Hoàng Đế khai sáng Đại Tùy thịnh thế hai trăm năm, mà là một…quái vật.

Dương Kiên nhíu mày:

- Thế nhân không dễ gạt.

Đại Tự Tại lắc đầu mỉm cười:

- Thế nhân dễ gạt nhất.

Y nhìn Dương Kiên, nói:

- Dân chúng đều mù quáng noi theo. Chỉ cần cho bọn họ một phương hướng, bọn họ sẽ đi về hướng đó. Giống như bầy cừu…những con cừu đằng sau đều đi theo con cừu đầu đàn. Mặc kệ con cừu đầu đàn đi tới nơi nào, những con cừu đằng sau đều đi theo. Không biết bệ hạ từng thấy một hiện tường kỳ quái của bầy cừu hay không. Một con chuột đi qua trước mặt con cừu đầu đàn, con cừu này sợ tới mức nhảy dựng lên. Đàn cừu đằng sau rõ ràng không nhìn thấy con chuột, nhưng cũng học theo bộ dáng của con cừu đầu đàn mà nhảy lên. Chúng nó căn bản không cần động não, chỉ cần làm theo con cừu đầu đàn là được.

- Mặc kệ phía trước có cái hố hay không, cừu đầu đàn lựa chọn nhảy xuống đó, những con còn lại cũng mù quáng nhảy theo. Dân chúng cũng như vậy…Những nơi tuyết rơi, người đầu tiên bước đi lưu lại dấu chân, chín thành người đi qua nơi này sẽ giẫm lên bước chân của người đầu tiên. Bởi vì bọn họ cảm thấy, đi theo dấu chân này thì an toàn hơn. Đây cũng là mù quáng đi theo. CHỉ có trẻ con chưa được mở tâm trí, mới thích đi tới những chỗ chưa có người giẫm qua.

- Ngươi muốn nói điều gì?

Dương Kiên hỏi.

Đại Tự Tại khẽ cười:

- Tiểu tăng nghĩ, hiện tại dân chúng Trung Nguyên đang thiếu một con cừu đầu đàn. Có một con cừu đầu đàn, bọn họ liền cảm thấy đi theo sau chính là sự lựa chọn tốt nhất, không cần tự mình mày mò nữa.

- Ngươi cảm thấy ta là con cừu đầu đàn?

Dương Kiên lạnh lùng hỏi.

- Không…

Đại Tự Tại lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

- Bệ hạ vẫn chưa hiểu ý của tiểu tăng, bệ hạ sao có thể là con cừu đầu đàn được? Từ đầu tới cuối bệ hạ đều là người chăn cừu. Nhưng nếu một bầy cừu mà không có con cừu đầu đàn, thì chắc người chăn cừu sẽ rất đau đầu.

Y chỉ vào bản thân:

- Tiểu tăng nguyện ý làm con cừu đầu đàn kia cho bệ hạ.





Ánh mắt của Dương Kiên không ngừng lóe lên, hiển nhiên những lời của Đại Tự Tại khiến cho ông ta phải suy nghĩ. Từ lúc xuôi nam bình định tới nay, trong lòng Dương Kiên quả thực có chút tiếc nuối, thậm chí là phẫn nộ. Lúc ông ta lập nên đế quốc này, mặc kệ ông ta tấn công tới chỗ nào, đều được dân chúng hoan nghênh. Bọn họ sẽ cầm bánh bao nóng hầm hập tặng cho quân đội, sẽ biếu rượu ủ lâu năm lên, sẽ vung cờ hô to, nước mắt giàn giụa.

Nhưng lần này xuôi nam, những điều nhìn thấy nghe thấy khiến cho Dương Kiên phải căm tức. Dựa theo đạo lý, Vương sư bình định, dân chúng nên hoan nghênh, nên ủng hộ quân đội, nên thành tâm dâng kính.

Nhưng, những điều Dương Kiên thấy, chỉ là sự tránh né, thậm chí là chán ghét.

Những nơi binh mã triều đình đi qua, dân chúng trốn tránh như tránh ôn dịch. Giống như chỉ cần tới gần sẽ lây bệnh. Cảm giác này khiến cho Dương Kiên khó mà chấp nhận nổi. Đây là đế quốc mà ông ta gây dựng nên, dân chúng của đế quốc này bất kể là lớn hay nhỏ, đều là con dân của ông ta.

Triều đình đại biểu cho quyền uy của đế quốc này, đại biểu cho chính thống. Nhưng không ngờ đám dân chúng kia thà giúp đỡ phản quân cũng không giúp triều đình, đây đều là phản nghịch.

Dương Kiên nhìn Đại Tự Tại, trong đầu quanh quẩn những lời y nói.

Tất cả là vì sao?

Bởi vì trong lòng dân chúng không có kính sợ!

Không coi Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy là thần linh, nên không kính sợ!

Nếu quả thực giống như lời Đại Tự Tại nói, dân chúng tin tưởng ông ta là thần linh thống trị vạn vật, vậy thì ông ta có phải đối mặt với mọi thứ như bây giờ không? Lý Viễn Sơn còn dám tạo phản không? Nếu Lý Viễn Sơn không dám, thì Đại Tùy có tai họa như bây giờ không? Kim Thế Hùng phất cờ ở Tây Bắc, có hai mươi vạn người đi theo. Kim Thế Đạc khởi binh ở Giang Nam, dân chúng chen chúc tới gia nhập. THậm chí ngay cả cái tên La Đồ kia xưng đế ở Liễu Châu, không ngờ lại có người cam tâm tình nguyện tới làm thần tử!

Việc này, nếu trong lòng dân chúng có kính sợ, thì liền không xảy ra!

- Ngươi làm con cừu đầu đàn?

Mặc dù Dương Kiên rất tán thành với lời của Đại Tự Tại, nhưng ông ta vẫn biết tâm tư của Phật tông là cái gì:

- Thật giống như lúc trước Đại Luân Minh Vương biến gia tộc Khoát Khắc Đài Mông làm con cừu đầu đàn ở thảo nguyên? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị ngươi mê hoặc? Gia tộc Khoát Khắc Đài Mông bị Đại Luân Minh Vương khống chế hơn một nghìn năm, địa vị như con rối, chẳng lẽ đó chính là thần linh trong lòng dân chúng như lời ngươi nói? Chỉ sợ, cho dù tới hiện tại Mông Nguyên đang diệt Phật, phần lớn trong lòng mục dân vẫn cảm thấy Đại Luân Minh Vương là thần, chứ không phải là Khoát Khắc Đài Mông Ca.

- Ha hả!

Đại Tự Tại ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Bệ hạ, sao ngài có thể nói ra một lời vô lý như vậy?

- Vô lý?

Ánh mắt Dương Kiên lạnh lùng:

- Ngươi nói xem, ta vô lý chỗ nào?

Đại Tự Tại đứng thẳng người, nghiêm nghị nói:

- Vì sao Mông Nguyên diệt Phật? Là vì Đại Luân Minh Vương chứ không phải vì Phật tông. Đại Luân Minh Vương sống quá lâu rồi, lâu đến mức y tự nhiên coi mình là thần. Cho nên, tình huống ở Mông Nguyên là, Đại Luân Minh Vương mới là người chăn cừu, còn gia tộc Khoát Khắc Đài Mông là con cừu đầu đàn…nhưng, ở Đại Tùy có thể như vậy sao?

Đại Tự Tại lắc đầu:

- Quả quyết sẽ không! Thứ nhất, lúc đầu là ai giúp đỡ bệ hạ lập nên Đại Tùy? Là Vạn Tinh Thần. Nếu năm đó Vạn Tinh Thần cũng làm như Đại Luân Minh Vương, chỉ sợ hiện tại Đại Tùy cũng có một Phật tông rồi. Vạn Kiếm Đường chính là Phật tông của Đại Tùy. Nắm giữ cả vùng trời Đại Tùy là Vạn Kiếm Đường, chứ không phải triều đình. Nhưng Vạn Tinh Thần không có dã tâm như Đại Luân Minh Vương, vả lại ông ta đã chết. Đây là chỗ bất đồng thứ nhất giữa Đại Tùy và Mông Nguyên, cũng là chỗ bất đồng giữa bệ hạ và Đại Hãn Mông Nguyên.

- Thứ hai…

Đại Tự Tại chỉ vào bản thân, nói:

- Tiểu tăng không phải là Đại Luân Minh Vương! Bệ hạ lo lắng tiểu tăng sẽ khống chế triều cương như Đại Luân Minh Vương? Nếu bệ hạ cho rằng như vậy, thì bệ hạ không phải là thiên cổ nhất đế. Tiểu tăng không biết cách tránh thoát luân hồi, tiểu tăng chỉ có một kiếp sống. Nhưng tiểu tăng không muốn ở kiếp này thua trong tay Đại Luân Minh Vương. Người giang hồ có chí khí của người giang hồ, chắc bệ hạ cũng hiểu.

Dương Kiên cười lạnh một tiếng:

- Ngươi từ Đại Luân Tự của Đại Tuyết Sơn vượt ngàn dặm xa xôi tới Trung Nguyên gặp ta, nói với ta những lời này, không thấy vớ vẩn sao?

- Không!

Đại Tự Tại lắc đầu:

- Tuyệt đối không!

Y nhìn Dương Kiên, rất nghiêm túc nói:

- Bệ hạ cảm thấy vớ vẩn, là vì bệ hạ còn chưa suy nghĩ tới vấn đề mà tiểu tăng nói. Bỏ Đại Luân Minh Vương sang một bên, chỉ nói Mông Nguyên vì sao hùng mạnh? Chính vì có tông môn không ai địch nổi như Phật tông ủng hộ, chính vì có trăm triệu tín đồ ủng hộ. Bệ hạ cho rằng không phải?

Dương Kiên không nói gì, bởi vì ông ta biết Đại Tự Tại nói không sai. Sự cường đại của Mông Nguyên chính là ở chỗ chính giáo hợp nhất. Mục dân là tín đồ, tín đồ chính là dân chúng.

- Vì sao ta phải tin ngươi?

Dương Kiên hỏi:

- Ngươi có tư cách gì nói cái đó? Hiện giờ Phật tông đã bị gia tộc Khoát Khắc Đài Mông tiêu diệt, ngươi bất quá chỉ là một kẻ không thể sống được ở Tây Vực nên mới chạy tới chỗ ta xin giúp đỡ. Ngươi mong muốn ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, khôi phục địa vị của Phật tông.

- Tiểu tăng có thể khiến dân chúng tin tưởng rằng bệ hạ ngài chính là thần.

Đại Tự Tại nói:

- Tiểu tăng từ thảo nguyên Tây Vực tới, đã ở Tây Bắc Đại Tùy bốn tháng, ở Tây Nam Đại Tùy hai tháng. Bệ hạ có biết, chỉ trong nửa năm này, có bao nhiêu người Tùy tin phụng ta không? Ta chẳng qua chỉ là đổi lại cái tên Phật tông mà thôi, nhưng vẫn giảng dạy kinh Phật, vậy mà dân chúng vẫn tin ta…Bệ hạ đoán xem, trong nửa năm này, ta có bao nhiêu tín đồ ở Tây Bắc? Bao nhiêu tín đồ ở Tây Nam?

- Chỉ có ngu dân mới tin ngươi.

Dương Kiên nói.

- Bệ hạ…nếu như tất cả ngu dân trong thiên hạ này đều coi ngài là thần linh, thì đây là một chuyện tuyệt vời cỡ nào?

Đại Tự Tại cười cười:

- Huống chi, dường như chỉ có Phật tông mới có thể khiến cho ngài từ một người bất tử thành một vị thần bất tử. Sau khi Đại Luân Minh Vương chết, đã có rất nhiều người biết y trốn tránh Luân Hồi, sống được ngàn năm. Nhưng không mấy người biết Đại Luân Minh Vương làm sao làm được. Bọn họ sẽ đoán, Phật tông có bí pháp như vậy.

- Nếu…

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Bệ hạ lần nữa đăng cơ xưng đế, chẳng lẽ không cần một lý do vì sao sống lại sao? Lý do này, Phật tông có thể lấy ra được. Ta có thể nói với thế nhân rằng, là ta dùng bí pháp của Phật tông khiến cho ngài sống lại thu thập loạn thế. Như vậy, dân chúng tuy hoảng sợ nhưng dễ dàng tiếp nhận hơn, chẳng phải sao?

Y nhìn Dương Kiên, nhấn mạnh:

- Quan trọng nhất là, hiện tại trong thiên hạ này đã không ai có tu vị cao hơn ngài…ngài có thể giết ta bất kỳ lúc nào. Ta chỉ muốn Phật tông bất diệt, mà ngài, cũng muốn Đại Tùy vạn thọ vĩnh xương.