Ngô Nhất Đạo vừa vọt vào Trần thôn, đám người Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu cũng vọt vào theo. Lúc trước các nàng nhìn thấy bụi bay mùi mịt, nhìn thấy nhà cửa sụp đổ, trong lòng đã nóng như lửa đốt. Lúc này trập pháp bị Phương Giải phá vỡ bên trong, các nàng làm sao có thể bình tĩnh được?
Mấy người cấp tốc tiến vào trong sau đó thấy một cảnh khiến cho người ta phải rung động.
Trần thôn gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn, ngoại trừ mấy tòa nhà ở đầu thôn, tất cả đằng sau đều là một đống hoang tàn. Ngô Nhất Đạo xông lên phía trước, càng xem càng kinh hãi. Lúc tới chỗ cả mặt đất cũng sụp xuống, ông ta càng thêm nóng vội.
Lúc Ngô Nhất Đạo nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang suy yếu tựa vào một góc tường thở hổn hển, lập tức lướt tới.
- Chủ Công không sao chứ?
Ngô Nhất Đạo vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Phương Giải trắng bệch như tờ giấy, cả người mềm yếu vô lực. Mà ngay cả động tác lắc đầu cũng có vẻ khó khăn. Có thể thấy được trận chiến này thảm thiết cỡ nào.
- Không sao…
Phương Giải lắc đầu, ngăn cản Ngô Nhất Đạo muốn đỡ hắn dậy:
- Ta nghỉ một lát, có chút thoát lực…Xương sườn chắc bị gãy mấy cây, tạm thời đừng di chuyển ta.
- Đại Tự Tại?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Đi rồi.
Phương Giải thở dài một tiếng. Ngô Nhất Đạo nhìn bộ dáng lúc này của hắn, chỉ biết hắn bị thương không nhẹ. Ông ta không biết hắn bị thương ở chỗ nào, cho nên không dám động vào nữa.
Lúc này mấy nàng cũng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng của Phương Giải đều không biết phải làm sao. Phương Giải hướng các nàng mỉm cười, rõ ràng còn có tâm tình để nói giỡn:
- Có phải bộ dáng này của ta rất xấu xí phải không? Chuyện hôm nay chớ nói ra ngoài, bằng không thật mất mặt.
- Đã thế này rồi còn ba hoa.
Hai mắt Mộc Tiểu Yêu đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
- Đại Tự Tại không tốt hơn ta là mấy…
Phương Giải mỉm cười dường như chạm vào vết thương, hắn khẽ nhíu mày:
- Sau khi ta phá vỡ trận pháp của y, y không thể giết ta được nữa, mà ta muốn lưu y lại cũng khó khăn. Cho nên chỉ có thể nhìn y rời đi. Tu vị của người này hơn xa ta, do sơ suất khinh địch nên mới bị ta chiếm chút tiện nghi.
- Để thủ hạ đuổi theo!
Ngô Nhất Đạo xoay người rời khỏi thôn.
Phương Giải không ngăn cản, nhìn bóng lưng của Ngô Nhất Đạo, ánh mắt có chút phức tạp.
- Rốt cuộc huynh có làm sao không?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Không sao. Nếu ta phá vỡ trận pháp chậm thêm một lúc thì rất khó nói. Đại Tự Tại chính là Đại Thiên Tôn của Phật tông a, tu vị của y thật không giống người thường. Ta xem chừng y còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực lúc trước, bằng không lúc giết ta, y đã không gặp khó khăn như vậy. Ở Đại Luân Tự, y có thể lừa gạt Trung Thân Vương Dương Kỳ và Đại Luân Minh Vương, đủ thấy người này rất có bản lĩnh.
- Y…
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- So sánh bản thân với con ve.
- Ve?
Mấy nàng không hiểu.
Phương Giải dường như không muốn giải thích vào lúc này, bởi vì hắn quả thực bị thương rất nặng. Hắn chỉ chậm rãi nói:
- Nếu như là một con ve từng thoát xác một lần thì có thể bỏ qua. Hiện tại ta lo lắng chính là, y có thể thoát xác nhiều lần, mỗi lần đều khôi phục như ban đầu. Nếu là vậy, thì phải một kích giết chết y, bằng không để cho y chạy thoát, y lại thoát xác lần nữa…
…
…
Phương Giải đang ngồi trong xe ngựa trở về đại doanh. Bạch sư vẫn đi theo bên cạnh xe ngựa, tuy nó không có cảm tình phong phú như nhân loại, nhưng từ ánh mắt của nó có thể nhìn ra được nó rất lo lắng cho Phương Giải. Sau khi trở lại An huyện, Phương Giải hạ lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo và đại quân lùng bắt đệ tử Phật tông ở toàn huyện, rồi mới trở về nghỉ ngơi.
- Tán Kim Hầu vẫn chưa trở lại?
Phương Giải ngủ một giấc tới tận tối hôm sau. Mấy nữ nhân canh giữ bên cạnh thấy hắn tỉnh mới nhẹ nhàng thở ra. Bộ dáng lúc trước của Phương Giải quả thực khó coi. Các nàng chưa từng thấy Phương Giải mệt mỏi như vậy. Mặc dù lần trước quyết chiến với La Diệu, Phương Giải cũng không suy yếu như lần này.
- Vẫn chưa trở lại.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Tuy nhiên một canh giờ trước Tán Kim Hầu đã bắn pháo hoa báo tin ở một chỗ cách phía bắc An huyện 30 dặm. Người của chúng ta đã chạy tới đó, chắc là ông ta không gặp phải chuyện gì. Cho dù tu vị của Đại Tự Tại có cao hơn nữa, thì y đang bị thương. Không phải lúc trước huynh đã nói, thương thế của Đại Tự Tại còn nặng hơn huynh đó sao?
Phương Giải gật đầu:
- Ta không lo lắng cho Tán Kim Hầu. Dù ta chưa từng nhìn thấy ông ta ra tay, nhưng ta đoán chừng tu vị của ông ta còn cao hơn ta và nàng. Nếu ông ấy đã đuổi theo thì khẳng định có một ít nắm chắc. Ông ấy cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Có thể kinh doanh Hàng Thông Thiên Hạ lớn như vậy, sao có thể là một người dễ kích động được?
- Điều ta lo lắng, chính là Tán Kim Hầu không đuổi kịp Đại Tự Tại.
Phương Giải thở dài:
- Trước khi tới đây ta cũng không ngờ rằng lại gặp phải một người như vậy. Tình báo của chúng ta hẳn là không sai. Ở Mông Nguyên bên kia, Khoát Khắc Đài Mông Ca diệt Phật, nhất định là mời được cao nhân nào đó ra tay, bằng không Đại Tự Tại sẽ không mạo hiểm tới Trung Nguyên. Cho dù y có kiêu căng tự đại, cũng không dám xem thường toàn bộ giang hồ Trung Nguyên.
- Ừ!
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Ta đồng ý với ngươi.
Thoạt nhìn y bị thương không nặng, nhưng do thoát lực cho nên cũng rất suy yếu. Y phải ngồi xe lăn đưa về. Giống như mấy nàng, y một mực chờ Phương Giải tỉnh lại.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, phân tích:
- Nếu Đại Tự Tại không sợ hãi như lời y nói, thì y hoàn toàn không cần phải lôi kéo ta. Y nói cái gì mà Phật và Đạo hợp làm một, kỳ thực là vì vào lúc này y vẫn không muốn liều chết với ta. Có lẽ là vì tu vị của y còn chưa khôi phục, hoặc là y đang đề phòng người nào đó. Lần này y hiện thân, khẳng định còn có thâm ý khác.
- Thâm ý gì?
Phương Giải nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra, liền lắc đầu nói:
- Phật tông đã không có khả năng quật khởi ở Mông Nguyên nữa rồi. Đại Tự Tại rời khỏi Đại Luân Tự tiến vào Trung Nguyên, giải thích duy nhất chính là Đại Luân Tự đã bị công phá. Lúc trước ngươi rời khỏi thảo nguyên, tuy gia tộc hoàng Kim chiếm thế thượng phong, nhưng không thể diệt hết Đại Luân Tự. Hiện tại Đại Tự Tại rời khỏi Đại Luân Tự, chứng tỏ người của gia tộc Hoàng Kim đã khống chế hoàn toàn thảo nguyên, bao gồm tòa Đại Tuyết Sơn kia.
- Rất nhiều đệ tử của Phật tông tiến vào Trung Nguyên…
Hạng Thanh Ngưu có chút lo lắng nói:
- Với nội tình ngàn năm của Phật tông, trong đó tất nhiên không thiếu cao thủ. Điều ta lo lắng là một số thế lực sẽ tiếp nhận đệ tử Phật tông. Nếu là như vậy, về sau có lẽ chúng ta phải đối mặt với người của Phật tông rồi. Nếu Phật tông muốn tự bảo vệ mình, thì nhất định phải đầu nhập vào các thế lực Trung Nguyên. Bọn chúng không thể dựa vào bản thân để phát triển được, bởi vì bọn chúng sẽ bị khách giang hồ Trung Nguyên diệt trừ.