Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1074: Là do ngươi ngu xuẩn




Đông Cương

Thành Mưu Bình

Trên đường cái càng ngày càng có nhiều người nước ngoài qua lại. Thoạt nhìn bọn họ còn không chuyên nghiệp bằng thương nhân Đông Sở. Thương nhân Đông Sở sau khi xong việc sẽ không rời khỏi cửa hàng của mình. Mà những người nước ngoài này không giống tới đây buôn bán, mà là du lịch thì đúng hơn.

Người nước ngoài mặc trang phục kỳ quái trong mắt người Hán sẽ tò mò nhìn mọi thứ trong thành Mưu Bình, bao gồm đường phố, kiến trúc, con người. Thật giống như người Mưu Bình cũng tò mò nhìn người nước ngoài, chẳng qua ánh mắt không giống nhau. Người địa phương Mưu Bình nhìn người nước ngoài, dùng ánh mắt như nhìn thấy động vật kỳ quái. Mà người người nước ngoài nhìn Mưu Bình, dùng ánh mắt như nhìn động vật cấp thấp.

Trang phục của người nước ngoài bị người Mưu Bình âm thầm châm chọc không biết bao nhiêu lần. Nhất là áo dài có đuôi én đằng sau, còn cái quần rộng thùng thình ở phần trước, rất là khó coi. Còn nữ tử người nước ngoài thì đều cao lớn, mặc áo lộ tới phần ngực, mà phần ngực giống như là hai cái bánh bao chay căng tròn. Các nam nhân Mưu Bình khi nhìn thấy đều không nhịn được nghĩ, sờ vào có cảm giác như thế nào?

Bởi vì người nước ngoài càng ngày càng nhiều, cho nên thị trường cũng trở nên không yên ổn. Ưu điểm lớn nhất của thương nhân Đông Sở là bọn họ tuân thủ theo luật pháp Đại Tùy, không dám chọc giận tới người Tùy. Cho nên dù Mưu Bình cũng từng có rất nhiều thương nhân Đông Sở, nhưng chưa từng xuất hiện chuyện gì quá lớn. Nhưng từ khi người nước ngoài thay thế thương nhân Đông Sở, trị an của Mưu Bình càng ngày càng kém.

Lúc trước có một người nước ngoài cầm đồ của người bán hàng rong không trả tiền, bị người bán hàng rong lôi kéo không cho đi. Người nước ngoài này không hề do dự, rút súng ngắn từ bên hông bắn một phát, người bán hàng rong bị trúng đạn ở đùi, đau đớn ngã xuống. Bộ khoái tuần phố và quan quân rất nhanh xông tới. Người nước ngoài này đối mặt với quân đội nhưng không hề sợ hãi, ngược lại chửi ầm lên, bị đám đông tức giận trói lại đưa tới quan phủ.

Dựa theo luật pháp Đại Tùy, đối với người ngoại quốc dám gây rối trên địa bàn của Đại Tùy, bất kể là ở chỗ nào, đều xử lý đúng theo luật pháp Đại Tùy. Chẳng hạn như ở trong thành Phan Cố Tây Bắc, mục dân tới từ Mông Nguyên tuy dũng mãnh, nhưng ở trước mặt biên quân, bọn họ cũng không dám lỗ mãng.

Dù sao Lý Hiếu Tông cũng phải duy trì uy nghiêm của một đế quốc. Bất luận là người Mông Nguyên hay người của dân tộc khác gây rối, chỉ cần bị phát hiện, đều lập tức xử lý.

Nhưng lần này có chút bất đồng.

Người nước ngoài bắn thương người bán hàng rong bị bắt tới quan phủ, Quận Thủ Mưu Bình phán đánh ba mươi roi, nhốt vào nhà giam, bồi thường cho người bán hàng rong. Kết quả là còn chưa đánh, một đám quan quân từ phủ Đại tướng quân xông tới, nói cái gì mà Đại tướng quân muốn đích thân thẩm vấn, rồi mang người nước ngoài kia đi.

Ngày hôm sau, có người nhìn thấy người nước ngoài này vẫn công khai xuất hiện ở chợ, tiếp tục nhìn người Tùy với ánh mắt khiến người ta chán ghét. Ánh mắt đó như muốn nói, các ngươi có thể làm gì ta?

Đám dân chúng tức giận bao vây y lại, yêu cầu quan phủ ra mặt giải thích. Nha dịch phủ Mưu Bình xông tới, cũng rất khiếp sợ. Lúc này, thân binh của phủ Đại tướng quân xuất hiện, dùng gậy gộc xua đuổi dân chúng, rõ ràng còn bố trí bốn thân binh ở lại bảo vệ người nước ngoài kia, mãi tới khi trời tối đen.

Mà chuyện này vừa xảy ra, lập tức xuất hiện nhiều hơn ở thành Mưu Bình.

Hai ngày trước, hai người nước ngoài râu rậm công nhiên lôi kéo một thiếu nữ trên đường cái tiến vào hẻm nhỏ muốn làm loạn, thiếu nữ liều mạng phản kháng, dẫn tới sự chú ý của nha dịch. Nha dịch giận dữ, đánh hai người nước ngoài kia một trận. Ai ngờ ngày hôm sau vài nha dịch này bị tuần phố thị chúng với tội danh là gây rối tình hữu nghị quốc gia.

Toàn bộ Mưu Bình, đều ngập trong áp lực.

Mà người nước ngoài, thì đứng một bên cười nhạo.

Dựa theo luật lệ Đại Tùy, bất kể là người từ nơi nào tới, chỉ cần tiến vào cảnh nội của Đại Tùy thì không được mang theo binh khí, đây là quy củ của Đại Tùy. Nhưng ở Mưu Bình, người nước ngoài có thể mang theo súng ngắn, còn mang theo trường kiếm có hình dạng kỳ quái, giống như gậy sắt hơn.

Tả Minh Thiền ngồi ở lầu hai uống trà. Y nhìn xuống đường cái, phía dưới có vài người bán hàng rong đi qua, trong đó có người ngẩng đầu lên nhìn, Tả Minh Thiền khẽ gật đầu, người bán hàng rong này lập tức bước nhanh hơn.

Trên đường cái, một lão bản quán rượu bị một người nước ngoài đánh ngã. Người nước ngoài này đã uống say khướt, vừa đánh vừa mắng cái gì đó. Mà lão bản quán rượu kia đã hộc cả máu mồm. Đám đông tụ lại chỉ trỏ, trong đó có người nổi giận muốn đi lên giúp đỡ lại bị thân nhân giữ chặt lại, hạ giọng nói, ngươi để ý làm gì, cẩn thận người trong quan phủ bắt ngươi dạo phố đấy!

Lời này, lập tức phá tan ý niệm ra tay giúp đỡ của một số người trượng nghĩa.

Lão bản quán rượu bị đánh chảy máu mồm, mà người đánh thì nghênh ngang rời đi.

Người nước ngoài này lung la lung lay đi trên đường cái, tùy tiện cầm một quả táo ở quầy hàng bên đường ăn. Người bán hoa quả há mồm định nói, cuối cùng nhịn xuống.

Chỉ mấy tháng mà thôi, bởi vì Đại tướng quân ra mặt, sự kiêu ngạo từ trong khung của người Mưu Bình dần dần bị thay thế bằng sự yếu đuối.

Người nước ngoài kéo một thiếu phụ đi ngang qua vào trong ngực, thiếu phụ này hoảng sợ hét lên một tiếng rồi. Người đi đường trơ mắt nhìn thiếu phụ kia bị người nước ngoài kéo tới một hẻm nhỏ, không ai đứng ra. Đúng lúc này, một người bán hàng rong gánh đồ đi tới, dường như vô ý đụng ngã người nước ngoài. Người nước ngoài này lập tức nhổ một bãi nước miếng vào người bán hàng rong, vẻ mặt hùng hổ.

Người bán hàng rong vội vàng đi tới, đỡ y đứng lên, sau đó cười nói gì đó. Nhìn thấy vẻ nịnh nọt của người bán hàng rong này, dân chúng vây xem đều phẫn nộ, thầm mắng bại hoại! Nưng bọn họ lại quên, lúc người nước ngoài kéo thiếu phụ vào trong ngõ, bọn họ lại thờ ơ.

Người bán hàng rong nói vài lời gì đó rồi chỉ vào trong ngõ hẻm. Người nước ngoài này lập tức mỉm cười, kéo người bán hàng rong đi vào trong.

Người bán hàng rong này xoay người ra hiệu, mấy người đi cùng y cũng bước vào trong ngõ nhỏ. Cách đó không xa, vài nha dịch tuần phố nhìn về bên này, trong đó có một nha dịch cúi đầu nói vào tai Bộ Đầu cái gì đó, vị Bộ Đầu này khẽ gật đầu, lập tức dẫn người đi về hướng bên kia.





Trong ngõ nhỏ, một đám người bán hàng rong không ngừng đấm đá người nước ngoài. Bởi vì miệng bị đút vải, nên người nước ngoài này chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt cầu cứu. Vài người bán hàng rong này ra tay cực nhanh, đánh vài chỗ hiểm khiến người nước ngoài này lập tức ngất đi.

Một bên khác của ngõ nhỏ, vài nha dịch nhìn thấy cảnh này, nha dịch lúc trước nhắc nhở Bộ Đầu quay đầu hỏi:

- Có bắt không?

Bộ Đầu trừng mắt nhìn y:

- Bắt cái rắm, ta chẳng thấy gì cả.

Nói xong, y xoay người rời đi. Vài nha dịch khác nhìn nhau, sau đó làm ra vẻ như không nhìn thấy:

- Nghe nói hôm qua vợ lão Trần sinh con trai, tí nữa xong việc chúng ta tới đó chúc mừng được không?

- Ừ, mang theo mấy quả trứng gà.

- Thêm một con gà trống!

- Tính cả ta vào đó nữa!

Vị Bộ Đầu bình thường nghiêm khắc quay lại nói một câu, vẻ mặt không thay đổi gì cả nhưng không còn khiến người ta sợ hãi. Đám nha dịch hơi sửng sốt, lập tức cười ha hả. Bộ Đầu lấy một túi tiền từ trong ngực đưa cho nha dịch:

- Mua một ít táo đỏ, mấy con gà đen, mấy con cá trích.

- Ái chà, đội trưởng đúng là người trong nghề!

Một nha dịch cười nói.

Bộ Đầu trừng mắt nhìn y, sau đó cũng mỉm cười:

- Tiếp tục tuần phố, chớ có buông thả. Về sau hễ gặp phải chuyện như hôm nay, mọi người cười cười là được, hiểu chưa?

- Đã hiểu!

Đám nha dịch đều gật đầu.

Trong hẻm nhỏ, mấy người bán hàng rong mỉm cười nhìn đám nha dịch rời đi, sau đó bỏ người nước ngoài này vào một cái bao tải, rồi mang ra khỏi hẻm nhỏ.

Tả Minh Thiền tính tiền xong rồi rời khỏi lầu hai. Đầu tiên y đi dạo trên đường phố một lát, cố ý đi qua phủ của Dương Thuận Hội, phát hiện có mấy cỗ xe ngựa dừng ở bên ngoài. Nhìn vẻ mặt của phu xe, có thể thấy bọn họ không hề chào đón mấy vị khách này, cho nên Tả Minh Thiền phỏng đoán nhất định là người nước ngoài.

Y đi dạo không có mục đích một lát, mới vòng tới cửa hàng của Hàng Thông Thiên Hạ. Chưởng quỹ Chu Minh Lý nhìn thấy y trở về, lập tức sai người đóng cửa hàng lại:

- Hôm nay đóng cửa sớm, dù sao kinh doanh cũng không được tốt lắm.

Tiểu nhị vội vàng đóng cửa lại, vui vẻ vì được nghỉ ngơi sớm.

Tả Minh Thiền và Chu Minh Lý liếc nhìn nhau rồi tiến vào hậu viện. Trong phòng củi ở hậu viện, người nước ngoài bị đánh bầm giập kia nằm ở đó, sau khi giội một chậu nước lạnh liền tỉnh lại. Y nhìn mấy người ở trước mặt, không tự chủ được rụt rụt người, trong mắt đều là sợ hãi.

Chu Minh Lý đi tới, nhìn người nước ngoài một cái rồi nhíu mày hỏi:

- Sao đánh thành thế này?

Không đợi thủ hạ giải thích, y nghiêm trang nói:

- Đánh quá nhẹ rồi!

Thủ hạ lập tức mỉm cười, có người đi lên đạp thêm một cước. Người nước ngoài bị đạp vào ngực liền khó thở, y co người lại, sợ mình lại bị đánh.

- Ngươi tên là Đức Khắc, người của đế quốc Agoda đúng không?

Không ngờ Chu Minh Lý lại dùng tiếng nước ngoài để hỏi. Tuy nhiên, có thể thành quản sự của Hàng Thông Thiên Hạ, năng lực tất nhiên không thể kém.

- Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một, ta hỏi gì, ngươi thành thật trả lời, ta tha mạng cho ngươi. Hai, ta hỏi gì, ngươi có thể không trả lời, nhưng ngươi sẽ chết.

Sắc mặt của Đức Khắc trắng bệch như tờ giấy, lập tức gật đầu.

- Có phải Đông Sở đã bị đế quốc Agoda của các ngươi tiêu diệt rồi phải không?

Chu Minh Lý hỏi.

Đức Khắc hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Ta không biết!

Phốc!

Tả Minh Thiền đứng một bên dùng tốc độ nhanh như điện rút hoành đao của Kiêu Kỵ Giáo bên cạnh rồi chém đứt tay trái của Đức Khắc. Không đợi y kêu lên, một Kiêu Kỵ Giáo nhanh chóng dùng vải bỏ vào miệng của Đức Khắc, tiếng kêu biến thành tiếng rên. Máu phun ra từ miệng vết thương, một giây sau Đức Khắc liền đau tới ngất đi.

Lại giội một thùng nước lạnh vào đầu, Đức Khắc mới dần dần tỉnh lại, cái nhìn đầu tiên là thanh đao sáng loáng.

- Đúng vậy!

Y nhìn thanh đao vung vẩy, không đợi có người hỏi liền trả lời ngay:

- Quân đội của đế quốc Agoda đã đánh vào Đông Sở. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Lai Mạn Đại Đế đã đứng ở trong hoàng cung Đông Sở rồi.

Chu Minh Lý biến sắc:

- Đế quốc Agoda mang theo bao nhiêu quân tấn công Đông Sở?

- Ta thực sự không biết!

Đức Khắc dùng ánh mắt cầu xin nhìn Chu Minh Lý:

- Bọn ta chỉ là phụng lệnh của Đại Công Plens tới để mê hoặc quân đội người Hán các ngươi mà thôi, khiến cho các ngươi tưởng rằng bọn ta chỉ muốn thông thương. Ta không biết gì về chuyện của quân đội. Nhưng…nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho các ngươi kẻ biết được thông tin này.

- Tốt!

Chu Minh Lý nói:

- Nói cho ta biết tất cả, thì ngươi còn đường sống.

- Hầu tước Khắc Lai Áo đại biểu cho Đại Công Plens đang ở trong phủ của Dương Thuận Hội. Chắc chắn y biết mọi chuyện! Y tuổi chừng sáu mươi, lưng hơi còng, đeo kính mắt, nếu các ngươi gặp y thì liền biết ta không nói sai!

Nói xong câu này, Đức Khắc mới tỉnh ngộ, y đã nói quá nhiều.

Chu Minh Lý xoay người đi ra ngoài, lập tức có một Kiêu Kỵ Giáo rút đao ra đi về hướng Đức Khắc. Đức Khắc kêu lên:

- Ngươi đã đồng ý không giết ta rồi mà, ngươi không thể không giảng đạo lý như vậy!

Chu Minh Lý quay đầu nhìn y:

- Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta sẽ giảng đạo lý với kẻ thù sao? Nếu ngươi không nói hầu tước Khắc Lai Áo kia có bộ dáng như thế nào, ta sẽ tạm thời không giết ngươi, đều là do ngươi ngu xuẩn…Chặt đứt tay chân của y, sau đó ném xuống biển cho cá ăn.