Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1065: Giấc mộng tan tành




Bên ngoài thôn

Từ xa xa cảm nhận được nguyên khí dao động, lông mày của Chu Trường Mi nhíu chặt lại. Y có chút bất an đi qua đi lại, sốt ruột chỉ muốn lao tới bên kia. Phương Giải khiến cho y nhục nhã quá lớn, lớn tới mức y không thể chịu đựng được. Tôn nghiêm của một người nam nhân, dường như đã bị Phương Giải xé nát vào cái ngày hôm đó.

Ở Bồng Lai Tông, địa vị của y gần với Tô Dương. Môn hạ có 800 đệ tử, người nào thấy y mà chả phải cung kính? Cho dù ở trong Mộc phủ, do tu vị của y cao cường, nên Mộc Quảng Lăng cũng phải khách khí với y. Về phần ba nghìn thực khách kia, lại càng kính sợ y.

Thù này, nếu không phải tự tay báo, thì vẫn có chút tiếc nuối.

Càng nghĩ y càng nôn nóng, vài lần cơ hồ không nhịn được mà muốn rời khỏi nơi này. Nhưng vừa nghĩ tới vinh hoa phú quý sau này của mình đều không thoát khỏi Mộc phủ, đành phải cưỡng chế lại. Mộc Nhàn Quân có một câu rất đúng. Mộc Nhàn Quân nói, hôm nay Mộc phủ là Mộc phủ của Mộc Quảng Lăng, ngày mai Mộc phủ là Mộc phủ của Mộc Nhàn Quân. Lúc ấy Chu Trường Mi nói với Tô Dương rằng, nếu Mộc phủ thành công, như vậy Mộc phủ hôm nay là Mộc phủ của Mộc Quảng Lăng, thiên hạ ngày mai là thiên hạ của Mộc Nhàn Quân.

Cho nên y mới nhịn xuống.

Lúc địa vị của một người đủ cao, kỳ thực thầy trò tôn ti đã không còn ý nghĩa gì. Tô Dương là sư phụ của Mộc Nhàn Quân, Chu Trường Mi là sư thúc của Mộc Nhàn Quân, nhưng ở trước mặt Mộc Nhàn Quân, hai người bọn họ giống như tùy tùng hơn.

Chu Trường Mi có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa lưu động ở trong thôn rất có quy luật. Y đoán là Tam sư đệ đang thi triển thuật giam cầm. Bởi vì nếu không có thuật giam cầm, thì khi người đại tu hành giao chiến, nguyên khí thiên địa lưu động sẽ rất hỗn loạn. Hiện tại nguyên khí giống như một con sông nhỏ chảy về một hướng, điều này chứng tỏ tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của Tam sư đệ. Nghĩ tới đây, y liền yên tâm.

Phương Giải quả thực khó đối phó. Nhất là lực vô hình kia khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Cũng chính vì thế dù tu vị của Chu Trường Mi cao hơn Phương Giải, nhưng lại bị hắn làm cho mất mặt.

Đang lúc y nôn nóng bất an, bỗng nhiên y trở nên cảnh giác. Y chợt xoay người, không thèm nhìn đằng sau liền tung ra một quyền!

Nội kình hùng hồn đánh về phía sau. Chu Trường Mi nhìn thấy một bóng đen vượt lên nội kình của mình. Nhưng y không phải là bị nội kình đánh bay, mà là y theo nội kình nhẹ nhàng tới phía trước. Loại công phu mượn lực này, bóng đen kia đã vận dụng tới lư hỏa thuần thanh.

- Ai?

Y quát lên một tiếng.

Xa xa, một vị nông phu thoạt nhìn thật thà chất phát chậm rãi đi tới, cười ôn hòa nói:

- Là ta, nhưng ngươi không biết ta, ta cũng không định nói cho ngươi biết…

Qua vài giây sau, y cười ha hả, giống như phản ứng chậm nửa nhịp.

Chu Trường Mi đang lúc tâm phiền, đâu còn quan tâm người tới có lai lịch là gì. Y vọt về phía trước, tung một quyền xuống, nội kình cuồng bạo đánh tới vị trí nông phu đang đứng, ngay lập tức tạo ra một cái hố to mấy mét. Nhưng Chu Trường Mi biết mình không đánh trúng người nọ. Bởi vì trong khoảnh khắc nội kình đánh xuống, người nọ không ngờ lại mượn lực phản chấn của nội kình mà nhẹ nhàng bay sang một bên.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Có thể tránh hai chiêu của y, đã đủ khiến Chu Trường Mi coi trọng. Chiêu thứ nhất là do y đề phòng mà đánh, dùng toàn lực. Chiêu thứ hai là do y tâm phiền mà đánh, cũng dùng toàn lực. Nhưng người kia không bị tổn thương gì cả, hơn nữa nhìn qua có vẻ tránh né dễ dàng.

- Đã bảo không nói cho ngươi biết, ngươi còn hỏi.

Nông phu xuất hiện ở cách đó mười mét, thoạt nhìn giống như một cái lá rơi xuống đất. Nhìn dáng vẻ đôn hậu khỏe mạnh của y, cũng không biết vì sao thân hình của y lại nhẹ nhàng như vậy, giống như một cơn gió là có thể thổi bay.

- Bằng hữu!

Chu Trường Mi cau mày nói:

- Bồng Lai Tông đang làm việc, tốt nhất ngươi nên tránh xa một chút. Tuy ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng chớ làm tổn thương hòa khí.

- Bồng Lai Tông?

Nông phu lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua!

Chu Trường Mi biết người này tới là cố ý tìm mình, chắc hẳn là thủ hạ của Phương Giải. Cho nên y cũng lười nói nhiều, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

- Đại Lãng Đào Sa!

Nội kình bắn ra từ hai tay giống như sóng biển cao tới vài mét, cuốn theo bụi đất tiến về phía người nọ. Một chiêu này là Chu Trường Mi ngộ ra khi ngắm cảnh thủy triều. Chiêu thức này có uy lực to lớn, ngay cả Tô Dương cũng phải khen không dứt miệng.

Một chiêu Đại Lãng Đào Sa, thổi quét một phạm vi cực lớn. Không hề nghi ngờ rằng, nếu nông phu kia bị sóng biển cuốn vào, chỉ sợ khó tránh khỏi số chết.

Nhưng kế tiếp, Chu Trường Mi nhìn thấy một cảnh khiến y nghẹn họng!

Nội kình cuồng bạo xông tới, người nọ rõ ràng có thể dẫm lên nội kình, giống như là trượt ván vậy.

Cảnh tượng này rất quỷ dị!

Chu Trường Mi biến sắc, chợt nhớ tới cái gì đó.





- Đất sụp!

Chu Trường Mi tức giận quát lên một tiếng, hai tay chập lại rồi tách mạnh ra, nội kình mênh mông lúc trước bỗng nhiên chuyển xuống phía dưới rồi tách ra. Dưới lực xé cực lớn, mặt đất cũng bị tách ra một cái khe. Nội kình giống như nước biển chảy vào cái khe, kéo theo cả nông phu xuống cái khe đó.

Chu Trường Mi vui vẻ, hai tay chập lại.

Cái khe vừa với một người bỗng nhiên khép lại!

Nhưng khoảnh khắc cái khe khép lại, nội kình từ cái khe lại bị ép ra ngoài. Người nông phu kia rõ ràng bị kéo vào trong khe lại nhẹ nhàng bay ra ngoài, giống như bị nước suối ngầm phun trào đẩy ra.

Sắc mặt của Chu Trường Mi lại thay đổi. Y mơ hồ đoán được người nọ là ai, nhưng chính vì thế, mà sắc mặt của y càng thêm ngưng trọng.

Trầm tư một lát, y chợt thu hồi lại nội kình. Nông phu kia quả nhiên cũng lướt theo nội kình bay về phía y. Nhìn thấy cảnh này, Chu Trường Mi liền vui vẻ, đột nhiên tăng lực, nội kình giống như thủy triều cuốn trở về. Mà nông phu này thủy chung vẫn lên xuống theo thủy triều.

Mắt thấy nông phu theo nội kình trở về trước người Chu Trường Mi, Chu Trường Mi tung quyền phải. Nội kình mà y hút trở về cùng với nội kình từ một quyền này có tốc độ cực nhanh. Mà nông phu giẫm lên nội kình của y trở về, mắt thấy không thể tránh được một quyền này nữa rồi.

Nhưng một giây sau, lúc quyền phong kia sắp tiếp xúc với thân thể của nông phu, thì y lại vươn tay về phía trước, sau đó di chuyển theo quyền phong. Quyền phonng kia lượn lờ quanh người y một vòng, rồi quay lại đánh về hướng Chu Trường Mi.

Thủ đoạn mượn lực như vậy, không thể tưởng tượng nổi!

Khoảng cách quá gần, thời gian quyền phòng quay ngược trở về chỉ diễn ra trong nháy mắt. Chu Trường Mi muốn tránh đã không kịp, chỉ có thể lại tung ra một quyền, chặn lại quyền phòng lúc trước của mình.

Nhưng khiến y kinh hãi chính là, quyền phong thứ hai lại bị người nọ dẫn dắt. Nông phu kia lại đi một vòng, mà quyền phong như con lừa ngoan ngoãn bị kéo trở về, lại đánh tới người Chu Trường Mi!

Chu Trường Mi quá sợ hãi. Quyền thứ nhất y đã tránh không khỏi, quyền thứ hai có tốc độ nhanh hơn quyền thứ nhất. Hai đạo quyền phong hòa vào một chỗ, mang theo uy thế mà ngay cả Chu Trường Mi cũng không thẻ không sợ hãi. Trong lúc khẩn cấp, Chu Trường Mi lui mạnh về phía sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi quyền phong.

Nhưng còn chưa đợi y thả lỏng một hơi, thì nội kình giống như sóng biển kia lại quay lại!

Rắc một tiếng!

Hai chân của Chu Trường Mi bị chiêu Đại Lãng Đào Sa của chính mình đánh gãy. Đầu gối không gánh được uy lực lớn đó, bẻ gãy ra đằng sau, xương đùi đâm ra ngoài. Đại Lãng Đào Sa này cao vài mét, nhưng bị nông phu giẫm lên đã hạ thấp rất nhiều. Nếu không bị giẫm thấp xuống, thì y đã bị chiêu của chính mình lấy mạng.

Nhưng vẫn chưa kết thúc.

Đại Lãng Đào Sa đánh gãy hai chân của y, nông phu kia nhảy xuống nội kình, giơ tay ném về phía trước. Nội kình vô biên kia thành thật tập kết vào trong bàn tay của y, rất nhanh tạo thành một thanh kiếm. Nông phu kia vung thanh kiếm bằng nội kình xuống, đâm xuyên qua ngực Chu Trường Mi.

Đây đều là nội kình của Chu Trường Mi, bất kể là Đại Lãng Đào Sa lúc trước hay là hai quyền phong, đều là của bản thân y. Từ đầu tới cuối vị nông phu này không hề ra một chút nội kình nào. Nhưng mấy chiêu thức của Chu Trường Mi, bị nông phu này tổng hợp lại rồi dùng đến, uy lực lớn hơn không ít.

Nội kình xuyên qua ngực Chu Trường Mi, tạo ra một cái lỗ to như cái bát, máu phun ra như suối.

Chu Trường Mi quỳ xuống đất, đến chết cũng không thể tin được giết chết mình lại tới từ chính bản thân mình.

Y cúi đầu nhìn cái lỗ trên ngực, rất khó khăn quay đầu lại nhìn nông phu:

- Ngươi chính là Liên Đơn, được giang hồ xưng là Bất Xuất Thủ?

- Đúng vậy!

Nông phu gật đầu.

- Ta từng…

Phốc!

Chu Trường Mi phun ra một bụm máu, cười khổ nói:

- Lúc ta nghe nói cái tên này của ngươi, ta rất ngạc nhiên ngươi ra tay kiểu gì mà giết được nhiều đối thủ hùng mạnh như vậy. Đây đúng là một chuyện vô lý…hiện tại rốt cuộc ta đã hiểu, ngươi gọi là Bất Xuất Thủ, bởi vì ngươi cản bản không có nội kình. Tất cả thế công của ngươi, đều mượn từ kẻ địch…

- Đúng vậy!

Nông phu thở phào một tiếng:

- Thật tốt, lại đánh thắng một trận…Mỗi lần giao chiến với người khác đều lo lắng đề phòng. Nếu việc ta không có nội kình truyền ra ngoài, rất nhiều người có thể giết ta. Kẻ địch chỉ cần thuê vài người khỏe mạnh, chỉ sợ ta không thể ngăn cản được. May mắn…tất cả những người biết bí mật này của ta, đều đã chết.

Trong mắt Chu Trường Mi hiện lên một tia không cam lòng. Y lại phun ra một bụm máu lớn, sau đó chậm rãi ngã xuống phía trước.

Nông phu nhìn thi thể của y, lắc đầu nói:

- Về sau cố gắng đánh nhau ít đi một chút. Nếu chẳng may có người phát hiện ra thủ đoạn của ta, thì ta không sống được lâu…

Nói xong câu đó, y hướng phía xa xa, hô:

- Nương tử, ta lại thắng rồi, nàng không cần chết cùng ta nữa rồi.

Thiếu phụ quyến rũ lắc cặp mông đầy đặn đi tới, hôn mạnh vào má nông phu một cái:

- Biết chồng của muội là lợi hại nhất mà. Ngày mai lại thưởng cho huynh!

Nông phu cười ngây ngô, sau đó nhìn bên kia thôn:

- Không ngờ chỉ tới bốn người, Mộc phủ cũng quá kiêu ngạo rồi. Bên ngoài chỉ lưu lại một người, nếu biết sớm như vậy thì chúng ta không bàn tới mấy chuyện sống chết. Chúng ta vào thôn đi, bằng không mất cơ hội được chứng kiến kết cục.

Thiếu phụ gật đầu, kéo tay nông phu, hai người sóng vai đi vào thôn.

Cao thủ đứng thứ hai của Bồng Lai Tông, Chu Trường Mi, chết một cách nghẹn khuất như vậy ở bên ngoài thôn nhỏ. Giấc mộng vinh hoa phú quý của y, vĩnh viễn không bao giờ đạt được.