Y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nếu triều đình có ý chỉ ban xuống, ta lập tức suất lĩnh binh sĩ Đông Cương tử chiến với phản tặc. Chỉ có điều thân là thần tử, phải giữ gìn đất đai. Ta lo lắng một khi mang binh rời khỏi đây, Đông Cương sẽ loạn theo. Tuy ta không có bản lĩnh gì, nhưng có ta ở Đông Cương, nơi này mới yên ổn được.
- Ninh Quốc Công mới là trụ cột nước nhà.
Phương Giải nói:
- Hiện tại khắp nơi của Đại Tùy đều loạn, duy nhất chỉ có Đông Cương là vẫn thái bình. Những điều ta nghe thấy nhìn thấy trên đường đi tới đây khiến ta rất rung động. Trăm họ an nhạc, pháp chế ổn đinh, đủ để chứng tỏ rằng Ninh Quốc Công đã tận tâm tận lực. Trước khi tới đây, Trưởng Công chúa có nhờ ta nhắn rằng, nếu thấy Ninh Quốc Công, nhất định phải thay Công chúa nói một tiếng cảm ơn.
- Đây là điều mà một thần tử nên làm, sau dám để Trưởng Công chúa nói lời cảm ơn?
Mộc Quảng Lăng nói:
- Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là trăm họ thái bình. Lúc trước tiên đế để ta bảo vệ Đông Cương, đó là sự tin tưởng lớn lao, ta sao dám không dốc hết sức mình.
- Đúng rồi…
Mộc Quảng Lăng bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay nói với Phương Giải:
- Vốn nên nói lời xin lỗi với Trấn Quốc Công trước, nhất thời kích động lại quên mất. Lúc trước khuyển tử mang theo hộ vệ gặp Trấn Quốc Công ở cổ trấn, có hơi chút bất kính, ta đã trừng phạt qua. Mong Trấn Quốc Công bao dung, lỗi ở chuyện này vẫn là do ta. Ta làm cha, mà không thể dạy dỗ được con mình. Ta làm thần, mà không thể quản giáo được thủ hạ…mong Trấn Quốc Công tha thứ.
- Ninh Quốc Công quá lời.
Phương Giải cũng đứng dậy đáp lễ:
- Ta lại thích tính cách thẳng thắn của tiểu công gia. Ta và tiểu công gia tuổi xấp xỉ nhau, nếu có thể, ta nguyện ý làm bằng hữu của tiểu công gia.
- Vậy thì không gì tốt hơn.
Mộc Quảng Lăng cười cười, làm bộ như nghĩ tới cái gì đó, chỉ người bên cạnh, giới thiệu:
- Vị này chính là Chưởng giáo Bồng Lai Tông Tô Dương, cũng là ân sư của khuyển tử. Tô chưởng giáo rất kính trọng và ngưỡng mộ Trấn Quốc Công, cho nên năn nỉ ta dẫn ông ấy gặp mặt Trấn Quốc Công.
Phương Giải hướng Tô Dương, chắp tay nói:
- Tô chưởng giáo, kính đã lâu.
Tô Dương vội vàng cúi người thi lễ:
- Quốc công gia khách khí, thảo dân rất ngưỡng mộ phong thái của Quốc công gia. Biết rằng Quốc công gia tới Mộc phủ, cho nên không nhịn được chạy tới đây, mong Quốc công gia chỉ bảo.
- Ngồi xuống đi!
Mộc Quảng Lăng nói:
- Ta đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay ta và Trấn Quốc Công không say không nghỉ.
Phương Giải cười cười:
- Đang ở bên ngoài, không dám say.
Trong mắt Mộc Quảng Lăng lóe lên một tia sáng khác tường. Nghe Phương Giải nói vậy, y vội vàng gật đầu:
- Uống xoàng vui vẻ, uống thoải mái hỏng việc. Ta cũng là người lãnh binh nên hiểu đạo lý kia. Cho nên sẽ không ép Trấn Quốc Công quá chén. Nhưng nếu không uống một chén với Trấn Quốc Công thì lại không cam lòng.
Y vẫy tay:
- Người đâu, mang đồ ăn lên!
Bên ngoài, một loạt binh lính mặc trang phục nối đuôi nhau vào, tay cầm khay, rất nhanh trên bàn xếp đầy thức ăn.
- Đây là món tủ của Tụ Tinh Lâu, tên là Tử Khí Đông Lai…
Y nhìn Phương Giải như có thâm ý:
- Mời Trấn Quốc Công nếm thử.
…
..
- Ta nghe nói lúc Trấn Quốc Công còn nhỏ, từng lưu lạc chân trời. Chỉ có điều là nghe đồn, không chính xác cho lắm. Nếu Trấn Quốc Công không ngại, có thể nói qua một chút được không?
Tô Dương nhìn Phương Giải, chậm rãi nói.
Xuất thân của Phương Giải, vốn là điều mà đám thế gia đại hộ hay lấy đó để dè bỉu. Theo bọn họ, Phương Giải có xuất thân ti tiện. Đương nhiên, những người đó chỉ dám nói xấu sau lưng, chứ không dám nói trước mặt hắn. Hiện tại Phương Giải đứng đầu Tây Nam, đám thế gia đại hộ kia có ai dám nói linh tinh về hắn? Nhiều nhất là nói xấu sau lưng để tự an ủi mình, coi như trả thù nho nhỏ.
Tô Dương nhắc tới điều này, tất nhiên không có ý tốt gì.
- Có gì mà không được?
Phương Giải cười nói:
- Trước mười lăm tuổi, ta một mực chạy trốn. Một câu này đã đủ cho Tô chưởng giáo hài lòng chưa?
Tô Dương hơi đỏ mặt, vội vàng giải thích:
- Chỉ có điều tò mò với quá khứ của Quốc công gia, có chỗ nào thất lễ mong Quốc công gia bao dung. Thiên hạ anh hùng không hỏi xuất xứ. Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông bình định Giang Nam, đạt được công lao bất thế, cũng xuất thân từ hàn môn. Trăm năm sau, Lý gia liền biến thành vọng tộc Tây Bắc. Tuy Lý Khiếu không xuất thân từ thế gia, nhưng lại tạo ra một thế gia, khiến mọi người phải kính trọng và ngưỡng mộ.
Phương Giải cười nói:
- Tô chưởng giáo so sánh ta với Lý gia, ta làm sao dám nhận?
Mộc Quảng Lăng vội vàng xen vào:
- Tô chưởng giáo là thế ngoại cao nhân của Bồng Lai Tông, nói chuyện khó tránh khỏi thẳng thắn. Tuy nhiên ông ấy không hề có ý bất kính gì với Trấn Quốc Công. Tô chưởng giáo, còn không mau xin lỗi Trấn Quốc Công?
Tô Dương vội vàng đứng dậy cầm bầu rượu rót cho Phương Giải một chén. Lúc ông ta bưng bầu rượu lên, nội kình tuôn ra từ lòng bàn tay, rượu trong bầu lập tức thay đổi. Thoạt nhìn không có gì, nhưng cực kỳ mãnh liệt. Dưới tác dụng của nội kình, rượu này liền nóng bỏng hơn trước rất nhiều.
Phương Giải giống như không phát hiện, nâng chén rượu lên, nói:
- Ta uống với ngươi.
Tô Dương cười nói:
- Cạn chén, coi như xin lỗi Quốc công gia.
Ông ta tự rót cho mình một chén, sau đó bưng lên nhìn Phương Giải. Phương Giải khẽ cười một tiếng, uống cạn chén rượu trong tay. Tô Dương vốn cho rằng Phương Giải sẽ bất ngờ vì rượu mãnh liệt, ai ngờ Phương Giải uống hết mà không tỏ vẻ gì cả. Trong lòng Tô Dương chấn động, thấy ánh mắt của Phương Giải nhìn qua, liền nâng chén uống.
Phốc!
Ông ta vừa mới uống vào, lập tức phun ra.
Không biết từ khi nào rượu trong chén của ông ta trở nên lạnh như băng. Một hơi uống hết, trong nháy mắt bờ môi của ông ta đều ngưng tụ một tầng băng sương, hơn nữa băng sương này còn lan ra ngoài. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tô Dương cũng biến thành màu xanh tím. Phương Giải cúi đầu mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Tô Dương vội vàng vận nội kình đè hàn ý xuống, trong khoảng thời gian ngắn không nói được ra lời. Ông ta có chút xấu hổ đứng đó, ngồi xuống không phải, đứng cũng không phải.
- Rượu ngon!
Phương Giải cười nói hai chữ, lại tự mình rót một chén:
- Tô chưởng giáo, ta lại mời ngươi mọt chén.
Tô Dương muốn cự tuyệt, nhưng cự tuyệt vào lúc này coi như là mình nhận thua. Ông ta là người khơi mào chuyện này, tất nhiên không thể chịu thua được. Ông ta có chút không yên nâng chén rượu lên, vận nội kình vào lòng bàn tay để đề phòng. Phương Giải uống một hơi cạn sạch, ông ta cũng chỉ đành phải uống vào.
Phốc!
Tô Dương lại phun rượu ra. Chỉ thấy rượu còn thừa trong chén của ông ta sôi lên sùng sục, giông như là nước sôi. Trong khoảnh khắc, bờ môi tím ngắt của ông ta chuyển sang màu đỏ, giống như là bị nướng chín.
Sắc mặt Phương Giải trầm xuống:
- Tô chưởng giáo, đây là ý gì?
Tô Dương muốn giải thích, nhưng căn bản không mở được miệng.
Ông ta từng nói chuyện với Chu Trường Mi, biết Phương Giải có khả năng sử dụng lực vô hình, cho nên Chu Trường Mi mới chịu thiệt thòi. Ông ta vốn đã rất cẩn thận rồi, lại không ngờ lực vô hình của Phương Giải có thể vận dụng tới bất kỳ chỗ nào. Ông ta không hề phát hiện ra Phương Giải động tay động chân vào rượu của ông ta khi nào.
ÁNh mắt của Mộc Quảng Lăng trở nên nghiêm túc, nhìn Tô Dương, nói:
- Tô chưởng giáo, ngươi làm vậy cũng quá thất lễ rồi. Hay là ngươi không thích rượu trong phủ của ta, hoặc là rượu này quá kém cỏi?
Y vươn tay cầm lấy chén rượu của Tô Dương, sau đó uống một hớp:
- Rượu của ta được ủ hai mươi năm, là rượu thượng đẳng, vì sao ngươi lại phun ra?
Y liếc nhìn Phương Giải, trong mắt lóe lên.
…
…
- Trấn Quốc Công dự định ở Đông Cương bao lâu?
Mộc Quảng Lăng đặt chén rượu xuống, hỏi.
Phương Giải nói:
- Sau buổi hôm nay sẽ khởi hành trở về. Ta phụng hoàng mệnh trấn thủ Tây Nam, lần này rời đi đã mấy tháng. Nếu không quay trở về sớm thì sợ xảy ra nhiễu loạn. Nhận bổng lộc của vua, làm việc cho vua, cho nên ta tính toán sáng sớm ngày mai liền khởi hành về Tây Nam.
- Ồ!
Mộc Quảng Lăng ồ một tiếng:
- Đã tới Đông Cương này, ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Hơn nữa hiện tại Đông Cương không bằng lúc trước, khắp nơi đều có trộm cướp hoành hành. Không bằng ta sai một nhóm người bảo vệ Trấn Quốc Công trên đường về được không? Trấn Quốc Công chớ khách khí, đây vốn là bổn phận của ta. Ít nhất cũng phải tiễn đưa Trấn Quốc Công tới Thắng Phương đình.
Lúc nói tới ba chữ Thắng Phương đình, y nhìn Phương Giải như có thâm ý.
Phương Giải cười nói:
- Ninh Quốc Công khách khí rồi. Ta tới bái phỏng mà không mang theo lễ vật gì, đành phải mua một số thứ ở nửa đường. Nếu lễ vật không tốt, thì mong Ninh Quốc Công chớ trách tội.
- Đâu có, đâu có!
Mộc Quảng Lăng cười cười, vừa định nói tiếp thì nhìn thấy lão quản gia Chu Phúc bước nhanh vào, sau đó nói vài câu vào tai của y. Sắc mặt của Mộc Quảng Lăng trở nên lạnh lẽo, nhìn Phương Giải, nói:
- Trấn Quốc Công thật có tâm, lễ vật của ngươi đã tới rồi.
Phương Giải bưng chén rượu lên uống một ngụm, mỉm cười nói:
- Của ít lòng nhiều, Ninh Quốc Công không chê là tốt rồi.
Bên ngoài cửa Mộc phủ, bỗng nhiên có hai thứ từ đằng xa bay tới. Người giữa cử không thấy rõ thứ nay bay từ chỗ nào tới, cũng không nhìn thấy người ném. Nhưng bọn họ nhận ra hai thứ này, không những nhận ra, mà còn rất quen thuộc.
Hai thứ này, chính là hai cái đầu. Một của Thanh Nha, một của Bạch Mi.
Hai đầu người, ánh mắt đều trợn trừng, hiển nhiên là chết không nhắm mắt, khiến cho người giữ cửa sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.