Chuyện đã tới mức này, kỳ thực đã quá rõ ràng rồi. Phương Giải thật giống như một hòn đá từ trên trời rơi xuống, khiến cơn sóng ngầm của Bắc Liêu phải sôi trào. Nếu không có Phương Giải, cơn sóng ngầm đó vẫn dấu dưới mặt nước. Nhưng Phương Giải vừa động, liền khiến sóng ngầm phải nổi lên.
Cái chết của Hoàn Nhan Khang, đã định trước sẽ không kéo theo nhiều đổng đảng của y. Bởi vì lúc này Đại Hãn Hoàn Nhan Dũng cần tộc Bắc Liêu càng thêm đoàn kết. Giết quá nhiều người sẽ khiến cho bộ tộc rung chuyển. Đây không phải là điều mà ông ta hy vọng trông thấy. Giống như lời Phương Giải nói, lưu lại những người này, không chỉ khiến Bắc Liêu không còn chia rẽ nữa, còn có khiến cho Hoàn Nhan Trọng Đức nhanh chóng khôi phục lại uy tín.
Vụ án giao cho Hoàn Nhan Trọng Đức điều tra, Phương Giải liền biến thành người nhàn nhã không có việc gì làm.
Kế tiếp, hắn chỉ cần xem cuộc vui là đủ.
Nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức giả vờ như trong lúc vô ý đào ra những chuyện cấu kết của Hoàn Nhan Khang và Mộc phủ, sau đó Hoàn Nhan Dũng giả vờ rất đau đớn. Phương Giải phát hiện, những người dính líu tới cuộc chiến dành quyền lực, nhất là những người thắng, đều là diễn viên siêu hạng.
Về phần các thủ lĩnh không bị truy cứu, ngoại trừ mang ơn với Hoàn Nhan Trọng Đức ra, còn có thể làm gì? Lại tới ôm bắp đùi của Mộc phủ? Một khi chuyện này lộ ra ngoài, Mộc phủ liền không thể có được mấy vạn hàn kỵ có chiến lực kinh người của tộc Bắc Liêu nữa rồi. Nếu không thể đạt được, Mộc phủ còn tương trợ làm gì?
Phương Giải ngoại trừ ngày đầu tiên tới trước mặt các thủ lĩnh giải thích vì sao phải giết Hoàn Nhan Khang ra, còn lại hắn không dính líu vào nữa. Trước khi giết Hoàn Nhan Khang, vì đảm bảo an toàn, hắn dặn Hoàn Nhan Vân Thù ở trong bảo trướng không ra ngoài.
Hiện tại, mỗi ngày việc Phương Giải làm là dẫn theo mấy cô nàng du sơn ngoạn thủy.
Đông Cương không có cảnh sắc tinh tế của vùng sông nước Giang Nam, cũng không có vẻ đẹp hoang dã của Tây Bắc, mà có một vẻ đẹp hài hòa. Có núi lớn hiểm trở, có hồ nhỏ xanh rờn. Nơi này có bốn mùa luân phiên, chỉ có mùa hè là hơi nóng bức.
Nhưng giờ đang là lúc xuân về hoa nở, là thời điểm tốt để đạp thanh.
Hoàn Nhan Trọng Đức hái một bông hoa dại, chạy nhảy trên bãi cỏ, trong lòng tràn đầy vui sướng. Điều này cũng khó trách nàng, dọc theo đường đi nàng một mực lo lắng cho Hoàn Nhan Trọng Đức mà rầu rĩ không vui. Tới Bắc Liêu rồi lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì cho nên vẫn luôn lo lắng. Hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.
- Huynh thực sự muốn tới Mộc phủ?
Trầm Khuynh Phiến đi bên cạnh Phương Giải, cảm nhận bãi cỏ mềm mại ở dưới lòng bàn chân.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Nếu đã nói sẽ tới đó thăm hỏi, tất nhiên là muốn tới. Hơn nữa cho dù ta không đi, thì hiện tại cũng đã tới lúc vạch mặt với Mộc phủ. Ta đã quấy nhiễu một chuyện mà Mộc Quảng Lăng chuẩn bị vài năm, đổi là ai cũng thẹn quá hóa giận.
Phương Giải dừng một chút, sau đó cười cười:
- Nhưng người như y hẳn là rất khó chịu…bởi vì y là Chân Quân Tử.
Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến không nhịn được cười, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn có sầu lo:
- Dù sao Mộc phủ cũng là thế lực lớn nhất ở Đông Cương, dưới trướng có ba nghìn thực khách, phần lớn là khách giang hồ, nhất định có người tu hành cao cường. Huynh tự mình tới nhà, liệu Mộc phủ có thể…
Phương Giải lắc đầu:
- Sẽ không!
Hắn nhìn thoang qua Hoàn Nhan Vân Thù đang chạy nhảy, nói:
- Không phải ta vừa nói rồi sao, Mộc Quảng Lăng là Chân Quân Tử, người như y, sao có thể giết ta ở nhà y được? Dựa theo lối suy nghĩ của một Chân Quân Tử, y nên đón tiếp ta chu đáo mới đúng. Sau đó khách khí đích thân tiễn đưa ta rời khỏi Đông Cương. Đợi sau khi ta rời khỏi, mới động thủ giết ta. Như vậy không ai cho rằng liên quan tới Mộc phủ. Sau đó y sẽ cố gắng tìm ra hung thủ…Đây mới là tác phong của Chân Quân Tử.
Trầm Khuynh Phiến bị hắn làm cho bật cười:
- Theo lời huynh nói, tới Mộc phủ sẽ không có việc gì?
- Không tới mức sinh tử, nhưng chưa hẳn là không xảy ra chuyện gì. Sau khi tới Đông Cương, ta gần như phế một người đại tu hành, còn đâm một cái lỗ trên áo của tiểu công gia…Hiện tại lại phá hỏng một chuyện mà Mộc phủ trù tính nhiều năm, làm sao y có thể nén giận được?
- Nếu…
Phương Giải cười nói:
- Sau khi tới Mộc phủ, người của Mộc phủ tất nhiên sẽ không làm gì ta. Nhưng trong Mộc phủ có ba nghìn thực khách, chủ tử chịu nhục, đám thực khách đó có người không chịu được mà ra tay, việc này liền không liên quan gì tới Mộc phủ. Người của Mộc phủ muốn giết ta, lại không hiểu về ta, ta tới Mộc phủ chính là cho bọn họ cơ hội hiểu về ta. Tìm vài thực khách tới dò xét tu vị của ta, là điều nên làm.
Phương Giải cười nói:
- Giết một đại nhân vật, phải chuẩn bị rất nhiều thứ…à, lúc này các nàng nên khen ngợi ta, ta đã là nhân vật lớn rồi.
- Phì!
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Chưa từng thấy nhân vật lớn nào mặt dày như huynh!
Phương Giải cười ha hả:
- Dù mặt dày ta cũng không muốn làm Chân Quân Tử gì đó…
…
…
Cách chỗ sinh sống của người Bắc Liêu về phía bắc chừng mười dặm, có một ngọn núi nhỏ vô danh. Sau khi người Hán ở chỗ này rời đi, càng không ai biết ngọn núi này có tên là gì. Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch ban cho người Bắc Liêu vùng đất này, còn người Hán từng ở đây đã được đưa tới Sơn Hải Quan.
Giờ nghĩ lại, tưởng đây là một quyết định qua loa, nhưng đều là tính toán của Hoàng Đế Dương Dịch….Đồng ý tộc Bắc Liêu tiến vào Đông Cương, chắc chắn sẽ có một số lượng người Hán phải di dời. Hoàng Đế phái khâm sai đại thần giám sát chuyện này, không đưa những dân chúng đó tới phía nam, mà là đưa tới Sơn Hải Quan. Thoạt nhìn là khiến cho dân chúng sinh hoạt yên ổn hơn, rời xa người Bắc Liêu mới tới…nhưng trên thực tế, đâu có đơn giản như vậy?
Mộc phủ có thế lực lớn ở Đông Cương, Dương Dịch hiểu điều này hơn bất kỳ ai. Lúc ấy Tây Bắc của Đại Tùy đang loạn, nếu Đông Bắc lại xảy ra nhiễu loạn, vậy thì Đại Tùy liền xong rồi. Cho nên mới lấy chuyện người Bắc Liêu di dời tới Đông Cương, đưa một số lượng lớn người Hán trung thành với Mộc phủ tới quan nội.
Có quan ải hiểm yếu như Sơn Hải Quan ngăn cách, người của Mộc phủ khó mà khống chế được các dân chúng kia.
Tính kế như vậy, cả đời Dương Dịch đã tính không biết bao nhiêu lần. Vị Hoàng Đế từng bị người ta coi thường này, nếu sống ở lúc Đại Tùy vừa mới lập quốc, chắc chắn sẽ là một vị Hoàng Đế khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ hơn cả Thái Tông.
Bên cạnh ngọn núi này là đồng cỏ nuôi ngựa của tộc Bắc Liêu, phần lớn hàn kỵ được chăn thả chỗ này. Tới hiện tại tuy hàn kỵ còn chưa mất tốc độ ngày xưa, nhưng đã có người lo lắng, đợi khi nhóm hàn kỵ này chết đi, những con ngựa sinh ra sau này liệu có còn là hàn kỵ nữa không?
Nhưng người Bắc Liêu vẫn muốn lưu lại nơi đây. Người nào chưa từng tới Thập Vạn Đại Sơn, thì sẽ không thể lý giải được.
Phương Giải ngồi trên một tảng đá lớn ở sườn núi, nhìn hàng vạn con ngựa phía dưới. Mặt trời lặn, ánh chiếu tà chiếu vào gò má của hắn, khiến gương mặt đó càng thêm lãnh ngạo, kiên nghị.
Cũng không biết mấy cô nàng đã tới chỗ nào chơi, hắn ngồi một mình ở chân núi, hơi chút thất thần.
- Vì sao ngươi không đánh lén ta ở phía sau?
Hắn bỗng nhiên nói một câu.
Không biết từ khi nào, cách hắn mười mét bỗng nhiên xuất hiện một lão già, mặc áo vải, dáng người thẳng tắp, tuổi chừng sáu mươi, để một chòm râu dê. Năm tháng lưu lại trên khuôn mặt ông ta rất nhiều vết nhăn, giống như dùng rìu khắc lên, không thể khôi phục lại tuổi thanh xuân lúc trước.
Ông ta nhìn thấy trong mắt Phương Giải có một sự bất đắc dĩ, còn có một chút chờ mong.
- Chỉ có đám giang hồ thấp kém mới đánh lén sau lưng.
Lão già để chòm râu dê nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng bộ ngực phập phồng chứng tỏ ông ta không hề bình tĩnh chút nào. Bất kể thế nào, ông ta biết lần này mình tới có lẽ sẽ không có kết quả tốt. Ngay không lâu trước lúc ông ta nói chuyện với Hoàn Nhan Khang, từng nói rằng ông ta không nắm chắc chiến thắng Chu Trường Mi của núi Bồng Lai. Mà ở trước mặt Phương Giải, Chu Trường Mi không hề có ưu thế nào.
Nhưng ông ta không thể không đến. Thời gian qua ông ta là người phụ trách liên lạc với Hoàn Nhan Khang. Mộc phủ giao chuyện này cho ông ta, hiện tại Hoàn Nhan Khang chết rồi, ông ta phải là người gánh trách nhiệm.
Với những điều ông ta hiểu về Mộc Quảng Lăng, ông ta biết khi trở về, kết cục của mình không tốt hơn so với gặp Phương Giải. Một người tới tuổi này rồi, còn phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn, quả thực rất khó chịu.
- Hình như ngươi tới hơi chậm.
Phương Giải không quay đầu lại, nói.
- Ta suy tính vài ngày.
Lão già nhìn bóng lưng của Phương Giải, nói:
- Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, ta nên trở về hay là tới gặp ngươi. Trở về, ta có bao nhiêu cơ hội sống sót. Gặp ngươi, ta có bao nhiêu cơ hội thắng. Nghĩ tới nghĩ lui, ta phát hiện tới gặp ngươi vẫn đỡ hơn…Cho dù thua, ít nhất có thể đánh một trận sảng khoái. Nếu trở về, chỉ sợ chẳng sảng khoái tí nào.
- Bao gồm cái chết?
Phương Giải hỏi.
- Đúng vậy!
Lão già gật đầu:
- Bao gồm cái chết!
Phương Giải khẽ thở dài:
- Vậy vì sao ngươi không rời đi? Vì sao vẫn ở nơi này rồi chỉ còn hai lựa chọn, tới tìm ta và trở về? Không có lựa chọn thứ ba?
- Ta đã già rồi!
Lão già cười nói:
- Cần gì phải trốn tránh nữa? Ta rời khỏi Đông Cương, tìm một nơi không ai tìm được rồi ẩn cư…Ta không có hậu thế, cứ như vậy sống cô độc nốt quãng đời còn lại? Sau đó lo lắng bất an vì sợ bị người khác đuổi giết mà ban đêm khó ngủ? Không tốt, không tốt chút nào.
- Mộc phủ có thực lực đó?
Phương Giải hỏi.
Lão già rất nghiêm túc trả lời:
- Có, cho nên ta cảm thấy ngươi không thông minh. Trước khi chưa tìm hiểu kỹ càng đối thủ đã tùy tiện làm việc rồi.
Phương Giải cười cười, quay đầu nhìn lão già:
- Ngươi hiểu Mộc phủ, cho nên thấy Mộc phủ đáng sợ, rồi cảm thấy ta mới tới Đông Cương đã khiêu khích Mộc phủ thật là hành động không khôn ngoan. Nhưng…ngươi có hiểu gì về ta không?
Lão già hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Hiểu một ít, không hiểu nhiều lắm…Ta đã xem qua thương thế của Chu Trường Mi, có thể đại khái đoán ra được thủ đoạn của ngươi. Tu vị của ngươi quả thực rất kỳ quái, có thể khiến cho người ta khó phát hiện. Chu Trường Mi thua là vì sơ suất, chứ không phải vì tu vị. Luận về tu vị cảnh giới, y chưa chắc sẽ thua. Nói một cách khác, ngươi là người thắng, nhưng ngươi dùng quỷ kế.
Ông ta nhìn Phương Giải, nói:
- Cho nên ta rất muốn mở mang kiến thức, là tu vị gì có thể khiến cho mọi chiêu thức trở nên vô hình.
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi đoán không sai, đúng là vô hình. Ngươi đã nghĩ ra được đối sách rồi à?
Lão già lắc đầu:
- Nếu thực sự là vô hình, thì làm gì có biện pháp cụ thể để khắc chế. Phương pháp duy nhất có thể nghĩ ra, chính là dùng nội kình của ta rồi tấn công ngươi liên tục, khiến cho ngươi không thể ra tay được. Trước khi lực vô hình của ngươi uy hiếp ta, ta cố gắng giết ngươi trước. Mấy ngày này không tới gặp ngươi, là vì ta một mực suy nghĩ làm sao thắng được ngươi…Nếu thắng được lực vô hình của ngươi, thì chỉ có thể dùng tới chữ nhanh và mạnh. Cho nên mấy ngày nay ta sáng tạo ra một chiêu thức…Dùng tu vị cả đời tạo thành một chiêu. Tí nữa động thủ, ngươi cẩn thận một chút.
Ánh mắt của Phương Giải hơi thay đổi, sau đó khen một tiếng:
- Ngươi mới là Chân Quân Tử.
Lời này vừa dứt, một ngọn lửa màu vàng bỗng nhiên nổi lên cách lão già không xa. Nhiệt độ cũng dần dần tăng cao, khiến cho sắc mặt lão già phải thay đổi.
Phương Giải đứng dậy, phủi bụi trên người:
- Ta rất không thích ứng với một quân tử như ngươi…Cho nên tí nữa giao thủ, ta không cần dùng tới lực vô hình.
Lão già hơi sửng sốt:
- Ngươi…không cần phải làm như vậy.
Phương Giải vung vung cánh tay, cười nói:
- Ngươi có biết hai người đánh nhau thích nhất ở chỗ nào không?
Không đợi lão già trả lời, hắn đáp luôn:
- Thích nhất ở chỗ, đánh cho đối thủ phải tâm phục khẩu phục…