Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1052: Chấn động (2)




Các thủ lĩnh phía dưới nghe thấy câu này đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ biết tính cách của Hoàn Nhan Khang, nghe Đỗ Minh Vũ nói như vậy, bọn họ có thể tưởng tượng vẻ mặt lúc đó của Hoàn Nhan Khang.

- Sau đó thì sao?

Hoàn Nhan Dũng hỏi.

- Sau đó không lâu sau, Trấn Quốc Công Phương Giải tới.

- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?

Có thủ lĩnh lớn tiếng hỏi.

- Bốn!

Đỗ Minh Vũ đáp:

- Lúc ấy ta không biết hắn là Trấn Quốc Công, nhưng người này quá xuất chúng cho nên mới nhìn kỹ chút. Hắn chỉ dẫn theo bốn hộ vệ, còn Đặc Cần thì dẫn theo gần trăm hộ vệ. Trong quán rượu có mấy chục người, bên ngoài có mấy chục người.

Người đặt câu hỏi hạ giọng nói với người bên cạnh:

- Đi uống rượu, đối phương chỉ dẫn theo bốn hộ vệ là chuyện bình thường, nhưng vì sao Hoàn Nhan Khang lại phải dẫn theo nhiều người như vậy?

Người bên cạnh thở dài, không lên tiếng.

- Ngươi nói tiếp đi!

Hoàn Nhan Khang lớn tiếng nói.

- Dạ dạ…

Đỗ Minh Vũ vội vàng gật đầu:

- Sau đó hai người liền tiến vào Thính Phong Hiên. Trước khi tiến vào Trấn Quốc Công còn rất khách khí chào hỏi. Đặc Cần đại nhân chỉ hừ một tiếng liền đi vào. Ngài ấy đi trước, Trấn Quốc Công đi sau. Bốn hộ vệ của Trấn Quốc Công muốn đi vào cùng, nhưng Trấn Quốc Công ngăn cản, bảo bọn họ chờ ở ngoài cửa.

- Sau đó là tự ta mang đồ ăn vào trong. Lúc ta đi vào, hai người đều không nói gì. Trấn Quốc Công dường như có tâm sự, một mực cúi đầu. Còn Đặc Cần thì nhìn chằm chằm vào Trấn Quốc Công, vừa nhìn vừa gõ tay lên bàn.

Lời này vừa nói xong, trong đầu các thủ lĩnh ở đây đều xuất hiện một hình ảnh, Hoàn Nhan Khang ngồi đó như muốn gây sự với Trấn Quốc Công. Gõ tay xuống bàn như muốn nhục nhã đối phương.

- Tiếp tục đi.

Hoàn Nhan Dũng nói.

- Sau khi đưa đồ ăn lên ta liền đi ra ngoài. Ta sợ có chỗ nào không chu toàn nên đứng chờ bên ngoài. Cũng không nghe thấy tiếng cãi vã gì. Đợi chừng nửa canh giờ, Trấn Quốc Công mở cửa đi ra, sau đó Đặc Cần đuổi theo đằng sau, vừa đi vừa chửi ầm lên, chửi rất khó nghe…

Đỗ Minh Vũ nhìn thoáng qua sắc mặt của Hoàn Nhan Dũng, rồi cẩn thận nói:

- Sau đó Trấn Quốc Công nói, Đặc Cần ngươi chớ khinh người quá đáng, ta đã nể mặt ngươi rồi. Đặc Cần vẫn không chịu buông tha, càng mắng càng kích động, cuối cùng rút đao chém tới. Trấn Quốc Công liên tục né ba đao, thoạt nhìn thực sự nổi giận rồi, liền tung một quyền…

Đỗ Minh Vũ không nói nốt, cúi đầu nhìn chân của mình, dường như vẫn còn sợ hãi.

Hoàn Nhan Dũng thở phào một cái, sau đó nhìn mọi người, hỏi:

- Các ngươi thấy thế nào?

Các thủ lĩnh phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Nếu Phương Giải là người bình thường thì không nói làm gì, nhưng hắn là Nhất Đẳng Quốc Công, dưới trướng có hơn mười vạn hùng binh, trấn thủ Tây Nam, giờ đã là đại nhân vật lừng lẫy của Trung Nguyên rồi! Hơn nữa, hắn còn là nam nhân của Hoàn Nhan Vân Thù, coi như là một nửa người Bắc Liêu, làm sao xử lý hắn được?

Hoàn Nhan Dũng thấy phía dưới không ai nói chuyện, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Trấn Quốc Công không muốn tới, không muốn giải thích….nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua. Các ngươi theo ta tới chỗ Trọng Đức, hỏi hắn xem vì sao hắn lại giết người! Hoàn Nhan Khang là em trai của ta, ta không thể nhìn em trai chết một cách không rõ ràng như vậy.

- Đại Hãn!

Thấy Hoàn Nhan Dũng đứng lên muốn đi ra ngoài, có người vội vàng ngăn cản:

- Chuyện này nên thảo luận thêm. Nếu tùy tiện đi tới hỏi tội, chỉ sợ Trấn Quốc Công sẽ khó chịu…Người này có tu vị nghịch thiên, nếu chẳng may không kiêng nể gì, thì an nguy của Đại Hãn…

- Vậy các ngươi nói xem phải làm gì?

Hoàn Nhan Dũng giận dữ nói.

Tiêu Hiển, một thủ lĩnh lớn của bộ tộc ngồi cách đó không xa hỏi dò:

- Dường như chuyện này chỉ có một người thích hợp nhất tới hỏi, chính là Trọng Đức điện hạ. Điện hạ có giao tình với Phương Giải, cho dù Phương Giải có bá đạo hung hãn hơn nữa thì chắc cũng sẽ không bất kính với điện hạ!

Các thủ lĩnh phía dưới lập tức gật đầu:

- Đúng, mời Trọng Đức điện hạ đi hỏi là tốt nhất.

Hoàn Nhan Dũng trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu:

- Tốt, nghe theo các ngươi, chuyện này liền giao cho Trọng Đức. Nếu điều tra ra là Phương Giải cố ý giết người, cho dù hắn là Quốc Công Đại Tùy, ta cũng không để hắn sống sót rời khỏi đây!

Nói xong câu đó ông ta phẩy ta áo rời đi. Lúc xoay người, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Hiển. Tiêu Hiển khẽ gật đầu, hai hàng lông mày lộ ra ý cười.





Bảo trướng

Thư phòng

Sau khi tiến vào thư phòng, sắc mặt âm trầm của Hoàn Nhan Dũng mới giãn ra, lửa giận trong mắt cũng tán đi, chỉ còn lại sự vui sướng khôn cùng được giấu rất sâu. Đúng vậy, là vui sướng. Không lâu trước em trai của ông ta bị người khác tung một quyền đánh chết, mà không ngờ lúc này trong mắt ông ta lại tràn ngập sự vui sướng.

Tiêu Hiển đi theo sau ông ta, tiện tay đóng cửa phòng lại.

- Ha ha!

Tiêu Hiển không nhịn được cười ra tiếng, sau đó mới nhận ra không ổn.

- Chúc mừng Đại Hãn!

Tiêu Hiển cúi đầu nói.

Hoàn Nhan Dũng ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà lạnh rồi uống cạn. Nước trà trong mát chui vào cổ họng, khiến cả người ông ta sảng khoái. Ông ta khẽ cười, khoát tay ra hiệu cho Tiêu Hiển ngồi xuống:

- Ta nói rồi, Phương Giải là người thông minh, không cần ta chỉ rõ, hắn biết nên làm cái gì.

- Quả thật thông minh.

Tiêu Hiển tán thán nói:

- Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy liền bày ra một ván cục. Trí tuệ của người Hán quả nhiên không thể khinh thường. Hắn chỉ mới gặp mặt Đại Hãn một lần, hơn nữa Đại Hãn không có nói rõ ý của mình, hắn liền hiểu dụng ý của Đại Hãn rồi, quả thực khiến người ta phải tán thưởng. Hoàn Nhan Khang vừa chết, đám người Mộc phủ cay lắm đây.

- Lần trước gặp mặt Phương Giải, hắn nói với ta rằng hắn là người ngoài. Khi nghe thấy câu này ta liền biết hắn đã hiểu rõ ý ta. Còn Trọng Đức, dù thằng bé đã sống ở Trung Nguyên một thời gian, học tập rất nhiều từ người Hán, nhưng đầu óc vẫn chưa được linh hoạt cho lắm. Thằng bé không hiểu được dụng tâm của ta, cho nên ta hơi thất vọng…Tuy nhiên hiện tại ta không lo lắng gì nữa rồi. Tuy Trọng Đức chưa đủ thành thục, nhưng Vân Thù lại mang về cho ta một con rể tốt!

Tiêu Hiển cười nói:

- Cho nên ta mới chúc mừng Đại Hãn, một công đôi việc!

- Ừ!

Hoàn Nhan Dũng trầm mặc một lúc rồi nói:

- Những thủ lĩnh kia, có không ít người trong đó nhận được chỗ tốt từ Mộc phủ. Tuy Hoàn Nhan Khang chết rồi, nhưng bọn họ vẫn là mầm tại họa. Chuyện kế tiếp liền giao cho ngươi, ta tin được ngươi. Không thể giết bọn họ, ta vẫn cần sự đoàn kết của người Bắc Liêu. Giờ chúng ta đang ở địa phương xa lạ, nếu không đoàn kết, sẽ rất nhanh bị người địa phương nuốt chửng, xương cốt cũng không còn.

- Ta hiểu.

Tiêu Hiển gật đầu:

- Việc kế tiếp là để cho Trọng Đức điện hạ xuất đầu lộ diện. Mất không bao lâu nữa Trọng Đức điện hạ có thể khôi phục uy tín như lúc trước. Trừ đi Hoàn Nhan Khang, những người còn lại liền không còn đáng sợ nữa rồi. Đại Hãn đã chờ khá lâu mới thấy được đám sâu mọt trong bộ tộc hiện hình, giờ là lúc khiến cho bọn chúng sợ hãi.

- Đi thôi!

Hoàn Nhan Dũng khoát tay:

- Có không ít người ở bên ngoài còn muốn báo thù cho Hoàn Nhan Khang. Bọn họ không thành được sự, nhưng phải để ý tới dân chúng. Ngươi phái người ra ngoài, truyền lời đồn rằng là Hoàn Nhan Khang tự mình muốn chết, không thẻ khiến người của bộ tộc hận Phương Giải. Về sau bộ tộc của chúng ta còn cần dựa vào hắn.

- Vâng!

Tiêu Hiển đứng dậy, chắp tay rồi cáo từ rời đi.

Hoàn Nhan Dũng nhìn bóng lưng của Tiêu Hiển, không nhịn được mỉm cười, dù cười rất nhẹ, nhưng cực kỳ vui vẻ.