Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1021: Lấy lui làm tiến




Trịnh Thu chìm nổi trong thủy sư Đại Tùy đã nhiều năm. Ông ta từng là nhân tài ưu tú xếp thứ tư khi tốt nghiệp Diễn Võ Viện, được Chân Tông Hoàng Đế viết tên vào Trữ Tài Lục. Nhưng con đường làm quan của ông ta hơi nhấp nhô. Vào năm Chân Tông Đại Tùy động binh với Thương Quốc, mới là lúc ông ta thăng tiến. Từ Biệt tương Ngũ Phẩm, tích lũy quân công thăng lên làm Tứ Phẩm Lang tướng. Nhưng do bất hòa với Đại tướng quân thủy sư đời trước, nên chiến công bị ép xuống, lại bị tố cáo là miệt thị chủ soái, cho nên sau khi diệt Thương, ông ta bị điều khỏi thủy sư, tới địa phương nhậm chức Đạo Phủ tướng quân.

Dựa theo quan chế của Đại Tùy, Đạo Phủ tướng quân là Tam Phẩm, chỉ sau Tổng Đốc các đạo, đã sắp tiến tới chức quan cao nhất của võ tướng. Nhưng vào thời thái bình, Đạo Phủ tướng quân căn bản chỉ là hư chức, không hề có thực quyền gì. Hàng ngày rảnh rỗi, phải làm việc theo sắc mặt của Tổng Đốc đại nhân.

Trịnh Thu tưởng rằng vận làm quan của mình tới đây là kết thúc. Làm tiếp hai mơi năm có lẽ có cơ hội thăng lên làm Tổng Đốc, nhưng cơ hội quá xa vời

Nhưng sau khi Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch lên ngôi, vận mệnh của ông ta lại thay đổi.

Dương Dịch lần nữa bổ nhiệm lại tướng lĩnh thủy sư, đề bạt Vương Nhất Cừ. Về sau Vương Nhất Cừ tiến cử Trịnh Thu, Dương Dịch lập tức bổ nhiệm Trịnh Thu làm tướng quân chỉ huy Đằng Long Hạm. Phải biết rằng ở trong thủy sư có một quy tắc rằng, hễ là người chỉ huy Đằng Long Hạm, tương lại tất nhiên là ứng cử viên đầu tiên cho chức Đại tướng quân thủy sư. Vương Nhất Cừ cũng đi lên từ như vậy.

Lúc nhận được ý chỉ, Trịnh Thu mừng rỡ như điên. Tuy từ Đạo Phủ tướng quân hạ xuống làm tướng quân chỉ huy Đằng Long Hạm, từ cấp bậc mà nói giảm đi nửa cấp, từ Tam Phẩm xuống Tứ Phẩm, nhưng ai cũng hiểu được bên nào nặng hơn. Đạo Phủ tướng quân cố gắng hai mươi năm cũng chưa chắc tiến lên một bước, nhưng tướng quân chỉ huy Đằng Long Hạm tương đương với phó soái thủy sư, dưới trướng có ít nhất mấy vạn tướng sĩ, mà toàn là chiến binh.

Trịnh Thu chờ đợi mười mấy năm mắt thấy Vương Nhất Cừ sắp tới tuổi cáo lão hồi hương, vậy mà Đại Tùy lại xảy ra rối loạn. Vương Nhất Cừ tạo phản ở Tây Bắc, chặn đường của Thiên Hữu Hoàng Đế, cưỡng ép mang theo thủy sư, liên minh với Cao Khai Thái chiếm cứ Hà Đông Đạo. Trịnh Thu biết, mình không còn cơ hội trở thành Đại tướng quân thủy sư nữa rồi.

Về sau La Diệu mới ông ta tới Ung quân, ông ta từng do dự. Tuy lúc ấy La Diệu binh hùng tướng mạnh, nhưng dù sao trên người dán hai chữ phản tặc. Đối với một người như ông ta mà nói, chỉ cần dính líu một chút liền là dấu vết không thể xóa nhòa.

Cuối cùng thúc đẩy ông ta đầu nhập vào La Diệu, là vì sự thất vọng với triều đình.

Lúc La Diệu còn sống, Trịnh Thu có địa vị không thấp trong quân đội của La Diệu, thoạt nhìn còn hiển hách hơn cả La Môn Thập Kiệt. Ít nhất La Diệu cho ông ta đầy đủ mặt mũi. Trước mặt người khác cố ý nâng cao địa vị của ông ta, điều này khiến cho Trịnh Thu có chút cảm kích với La Diệu.

Lại về sau, La Diệu chết một cách không rõ ràng, La Đồ kế thừa soái vị. Từ giờ khắc đó trở đi, tương lai của thủy sư càng thêm mê man.

Sông Đại Hồng cách Liễu Châu 160 dặm, nhưng bốn ngày đã đủ để truyền tin tức từ Liễu Châu tới đây. La Đồ mai phục ở núi Đằng Vân, tiêu diệt hơn vạn binh mã dưới trướng của Mộc Lê. Chuyện này mới rơi vào tai thủy sư chiều hôm qua, ai ngờ hôm nay Mộc Lê lại dám lộ liệu xuất hiện ở bên ngoài.

Trịnh Thu nhìn thoáng qua Mộc Lê, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Mộc tướng quân, nghe đồn ngươi đã chết trận rồi, điều này chẳng phải là một chuyện tốt với ngươi đó sao? Ngươi đã là người chết, cần gì phải xuất hiện nữa? Nhân cơ hội này rời đi thật xa, ẩn cư hoặc tìm nơi nương tựa người khác cũng được, đều sáng suốt hơn là ngày hôm nay tới gặp ta.

Mộc Lê cười nói:

- Đa tạ Trịnh tướng quân đã thẳng thắn như vậy. Nếu ngươi cứ vòng vèo, thì ta thật khó mở miệng.

Y uống một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Trịnh tướng quân có biết vì sao La Đồ muốn giết ta không?

Trịnh Thu lắc đầu:

- Không biết, cũng không muốn biết. Nếu Mộc tướng quân tới đây là xin sự giúp đỡ của ta, ta đồng ý giúp đỡ Mộc tướng quân một ít ngân lượng và một con ngựa tốt. Ta sẽ coi như ngươi chưa từng tới đây, thuộc hạ của ta cũng sẽ không tiết lộ hành tung của ngươi. Ta có lòng tin với người của ta.

- Cho dù ta có nghèo túng hơn nữa…

Mộc Lê lắc đầu cười nói:

- Cũng không đến mức tới chỗ của ngươi xin mấy lượng bạc. Võ nghệ của ta không tính là tốt, nhưng chưa đến nỗi bị đồng tiền làm khó. Ta đến không phải vì cứu mình, mà là vì cứu Trịnh tướng quân.

- Ủa?

Trịnh Thu không nhịn được cười:

- Đã tới mức này rồi, Mộc tướng quân cần gì phải ra vẻ nữa. Nếu như ngươi tới khuyên ta phản bội Vương gia, vậy thì ngươi tiết kiệm nước bọt đi. Ta không lập tức bắt ngươi mang tới Liễu Châu, là nhớ tình đồng nghiệp khi xưa. Nếu ngươi dám nói linh tinh gì đó, khó đảm bảo ta thay đổi chủ ý.

- Mộc tướng quân…chúng ta đi thôi.

Tả Minh Thiền ngồi bên phía dưới Mộc Lê, không nhịn được lắc đầu:

- Ngươi có tâm cứu y, y lại muốn chết, người như vậy không cứu được đâu. Ta và ngươi tới đây cũng chỉ uổng phí nước bọt, còn không bằng nhanh chóng trở về Hoàng Dương Đạo. Dù sao tính mạng của người khác cũng không thể bằng việc khẩn cấp bây giờ. Nếu chúng ta đi nhanh, nửa tháng là có thể tới thành Tín Dương rồi.

- Hoàng Dương Đạo?

Trung Nguyên khẽ biến sắc, nhìn Tả Minh Thiền, hỏi:

- Xin hỏi…vị này xưng hô như thế nào?





Tả Minh Thiền đứng lên chắp tay nói:

- Nếu Mộc tướng quân đã thẳng thắn nói với ngài, vậy thì ta cũng không cần che giấu làm gì. Ta là một Giáo úy thám báo nho nhỏ dưới trướng của Hắc Kỳ Quân, phụng lệnh Chủ Công nhà ta thảo luận với Mộc tướng quân việc quy hàng. Đáng tiếc rằng, bởi vì việc này bại lộ, cho nên mới có trận huyết chiến mấy hôm trước.

Y liếc nhìn Mộc Lê một cái, đây là lý do thoái thác mà hai người đã bàn bạc từ trước. Nếu Tả Minh Thiền nói mình chỉ là đi ngang qua rồi trùng hợp cứu Mộc Lê, vậy thì Trịnh Thu chưa hẳn tin y là người của Hắc Kỳ Quân. Mặc dù tin tưởng, cũng không tin Mộc Lê đã tiếp xúc với Hắc Kỳ Quân. Người như Trịnh Thu, nếu Mộc Lê muốn thuyết phục ông ta, nhất định phải làm bộ như đã từng liên hệ với Hắc Kỳ Quân.

- Thực ra chuyện này nên trách ta.

Tả Minh Thiền thở dài nói:

- Là ta đánh giá thấp dã tâm của La Đồ. Ta vốn tưởng rằng chỉ cần giấu diếm được La Đồ, có thể dựa vào việc ra ngoài thành huấn luyện binh mã để đưa Mộc tướng quân tới Hoàng Dương Đạo. Đáng tiếc…La Đồ đã đoán được mục đích của Mộc tướng quân. Là do ta sơ sót, nhưng điều này cũng nhắc nhở ta và Mộc tướng quân một việc. Cho nên bọn ta mới vội vã chạy tới thủy sư cầu kiến Trịnh tướng quân.

Y hỏi:

- Chắc Trịnh tướng quân cũng đoán được, ta và Mộc tướng quân nhớ ra cái gì không?

Trịnh Thu chấn động, mơ hồ đoán được cái gì đó nhưng không nói.

Mộc Lê nói:

- Chẳng lẽ Trịnh tướng quân không nhìn ra trận chiến này La Đồ đã giết không ít người sao? Người cũ trong quân, cơ hồ đã chết bảy tám phần. La Đồ vì muốn nắm toàn bộ quân đội trong tay, ngày hôm qua là người khác, hôm nay là ta, ngày mai là ai? Theo ta được biết, có vẻ như La Đồ không yên tâm lắm với việc Trịnh tướng quân nắm giữ thủy sư.

- Đoán mò tâm tư của người khác như vậy, không tốt lắm đâu!

Trịnh Thu nói.

- Ta chỉ biết là…

Mộc Lê lớn tiếng nói:

- Nếu ta hiểu ra chuyện này từ sớm, thì hơn vạn binh sĩ dưới trướng của ta cũng không chết thảm! Nếu không phải ta vẫn còn ôm hy vọng với La Đồ, thì đã không rơi vào cảnh hôm nay!

Trịnh Thu há hốc miệng, nhưng không lên tiếng.

Tả Minh Thiền kéo áo Mộc Lê, cười nói:

- Bọn ta tới chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở Trịnh tướng quân mà thôi, không cần thiết vì ý tốt mà đắc tội người. Mộc tướng quân, chúng ta đi thôi. Thừa dịp La Đồ còn chưa tới nơi này, chúng ta theo sông Đại Hồng đi về hướng bắc tiến vào Trường Giang, đi đường thủy là có thể tới thành Tín Dương. Khoảng một năm trước Chủ Công nhà ta đã công phá thành Tín Dương, hiện tại nơi đó đã an toàn.

Y kéo Mộc Lê nói:

- Chủ Công nhà ta đang chuẩn bị xây dựng thủy sư, Đoạn Tranh tướng quân phụ trách việc này, chỉ là có chút lực bất tòng tâm…Chủ Công nhà ta hẳn là đã diệt xong Nam Yến. Trước khi ta đi, Đoạn Tranh tướng quân đang vâng mệnh tới Nam Yến tiếp quản thủy sư, sau đó xây dựng xưởng đóng tàu ở Nam Yến. Nhưng Hoàng Dương Đạo cũng có xưởng đóng tàu, giờ chưa có ai quản lý…

Mộc Lê gật đầu, sau đó chắp tay với Trịnh Thu:

- Là do ta nhanh nhảu, chuyện này dừng ở đây. Kỳ thực ta tới là muốn cầu Trịnh tướng quân, có thể cho bọn ta một con thuyền nhỏ được không? La Đồ có an bài người ở phía tây, đi đường bộ rất nguy hiểm.

- Điều này…

Sắc mặt của Trịnh Thu biến ảo không ngừng, vô thức nhìn Tả Minh Thiền, nhưng Tả Minh Thiền không nhìn ông ta, cúi đầu vuốt ve cái chén trong tay.

- Thuyền không phải là vấn đề.

Trịnh Thu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tuy nhiên, nếu Mộc tướng quân muốn đi, ta vẫn sẽ đưa tiễn. Ta phái người chuẩn bị tiệc rượu, đợi ăn xong rồi đi cũng không muộn. Ta sẽ sai người chuẩn bị một khoái thuyền, lại an bài mười mấy thủy thủ cường tráng, đưa hai người tới thẳng bến Trường Giang. Tới đó hai người lại thuê thuyền đi về phía tây, được không?

- Không tốt lắm…

Tả Minh Thiền nói nhỏ vào tai Mộc Lê mấy câu gì đó, Mộc Lê gật đầu:

- Vậy thì không làm phiền Trịnh tướng quân nữa, chúng tôi cáo từ.

Nói xong, y xoay người rời đi, Tả Minh Thiền đứng dậy đi theo.

Hai người mới tới cửa, thì có một người vội vàng từ bên ngoài đi vào, suýt nữa đụng hai người. Sắc mặt của người nọ hơi khó coi, vô thức liếc nhìn hai người, sau đó bước nhanh tới nói với Trịnh Thu:

- Đại tướng quân, La Đồ phái người đến, yêu cầu gặp ngài!

Trịnh Thu rùng mình, lông mày nhăn lại.





Trịnh Thu tự mình tiễn người mà La Đồ phái tới đến thuyền lớn, rồi chắp tay nói:

- Trở về nói với Vương gia, đêm Trung Thu ta tất nhiên sẽ vào thành. Ta phải chuẩn bị một ít lễ vật cho Vương gia, tới lúc đó còn muốn lấy rượu ngon của Vương gia rồi.

Người nọ chắp tay cáo từ. Lúc rời thuyền dường như phát hiện ra cái gì đó nên nhìn lên thuyền, trong mắt có chút nghi hoặc.

Trên thuyền, Mộc Lê cười nói:

- Người nọ là thân tín của La Đồ, tên Ba Diện. Người này rất cẩn thận, ta cố ý lộ bóng dáng, tuy chỉ hơi lột một chút, nhưng y nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Mấy ngày nay La Đồ không bắt được ta, cũng không thấy thi thể của ta, chắc hẳn còn chưa yên tâm. Sau khi trở về, người này nhất định sẽ nói lại cho La Đồ biết.

Trong lòng Tả Minh Thiền tự nhủ, họ Mộc này cũng khá ngoan độc. Làm vậy chẳng khác nào kéo Trịnh Thu lên một con thuyền.

- Tuy nhiên, ta hoài nghi Ba Diện tới đây cũng không tốt đẹp gì.

Mộc Lê nói:

- Ngươi cũng nghe được rồi đấy, y mời Trịnh Thu tới Liễu Châu, nói cái gì mà ăn tiệc ngắm trăng tròn…Tám chín phần là có ý giết người.

Tả Minh Thiền nói:

- Ta thấy tay Trịnh Thu kia đã động tâm rồi, chỉ cần một chút nữa là được!

Đang nói chuyện, Trịnh Thu mời hai người bọn họ vào. Hai người đi vào trong thư phòng của Trịnh Thu, Trịnh Thu đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Trịnh Thu có vài lần hướng đề tài về phía Hắc Kỳ Quân bên kia. Tả Minh Thiền làm bộ như nghe không hiểu. Càng như vậy, trong lòng Trịnh Thu càng ngứa ngáy.

Đang lúc bọn họ uống rượu, dưới mặt nước có người lặng lẽ tiếp cận Đằng Long Hạm. Người này ngậm một cây cỏ lau để hít thở. Sau khi tới gần thuyền, y cẩn thận ló đầu ra, hai tay bám vào thành thuyền, rồi bò lên như thằn lằn.

Sau khi lên thuyền, y tránh né hộ vệ, nhẹ nhàng tới gần thư phòng, nghiêng tai nghe ngóng, vừa vặn nghe thấy tiếng Mộc Lê nói chuyện. Người này biến sắc, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Sau đó y lập tức rời đi, động tác nhẹ nhàng không phát ra thanh âm nào.

Tả Minh Thiền chính đang uống rượu quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười.