Mộ Dung Trường Lam dừng lại trước cửa Đại Điện, quay đầu nhìn thoáng qua hoàng cung mà mình đã quá quen thuộc này, trong mắt rất phức tạp, có bi thương, có hoài niệm, có không nỡ, có quyết tuyệt. Y cẩn thận nhìn từng thứ một, sau đó mới bước vào Đại Điện rồi quỳ xuống.
- Liệt tổ liệt tông…
Mộ Dung Trường Lam quỳ xuống rồi dập đầu một cái:
- Vài chục năm trước, quân đội người Tùy phá Ung Châu, Đại Thương diệt quốc, phụ hoàng trải qua trăm cay nghìn đắng mới trốn thoát, lần nữa lập quốc ở thành Đại Lý. Nhi thần có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của phụ hoàng khi đó. Vì kéo dài Đại Thương, không thể không khúm núm với địch quốc, thậm chí đổi tên có chữ ‘sỉ’ trong đó. Những khuất nhục này chính là để cho huyết mạch của Mộ Dung gia không bị đoạt tuyệt.
- Phụ hoàng đã làm đủ rồi, chỉ là sinh không gặp thời. Đại Yến nội ưu ngoại hoạn, thần không ra thần, dân không ra dân, thế nên quân không ra quân. Phụ hoàng vẫn muốn chấn hưng hùng phong của Mộ Dung gia, chịu nhục để phát triển. Nhi thần biết ông ấy đã cố hết sức rồi, chỉ có điều ở một thời đại như vậy, khó có thể làm được gì. Có lẽ huyết mạch của hoàng tộc Mộ Dung gia tới hôm nay là kết thúc. Là nhi thần bất hiếu, đã gần hai mươi tuổi rồi mà không sinh được con trai cho Mộ Dung gia. Tuy nhiên…cũng chính vì thế, hôm nay nhi thần mới không cần lựa chọn quyết định tàn nhẫn gì.
- Phụ hoàng vứt bỏ ta mà đi, nhưng ta không trách ông ấy.
Mộ Dung Trường Lam ngồi thẳng người, nhìn linh vị phía trên, bình thản nói:
- Phụ hoàng có tu vị kinh người, nếu một mình rời đi còn có cơ hội trốn thoát. Nếu mang theo ta đi, khó tránh khỏi bị liên lụy. Chỉ cần phụ hoàng có thể đi ra ngoài, vậy thì tương lai ông ấy có thể đông sơn tái khởi.
- Nếu phụ hoàng đi rồi, Mộ Dung gia nhất định phải có người phụ trách với việc quốc gia diệt vong hôm nay. Vậy thì do ta gánh vác đi.
Mộ Dung Trường Lam lại dập đầu một cái:
- Thuở nhỏ nhi thần liền có giấc mộng chấn hưng Đại Yến, cho nên không thích văn, mà thích võ. Nhi thần luôn luôn nghĩ, một ngày nào đó sẽ mang binh bắc thượng, khôi phục non sông, lấy lại hùng vĩ của Mộ Dung gia ngày xưa. Lòng có lăng vân chí, lại không có cơ hội thi triển. Hai mươi năm lãng phí trôi qua, không thể vì phục hưng Mộ Dung gia mà vẩy máu, là điều đáng tiếc trong lòng nhi thần.
- Nhi thần có ba đại hận. Một, hận địch quốc quá mạnh, mà Đại Yến qúa yếu. Hai, hận triều thần ly tâm không đoàn kết. Ba, hận bản thân mình kém cỏi không làm được gì.
Y ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Nếu liệt tổ liệt tông có linh, phù hộ phụ hoàng tránh được kiếp nạn này. Quốc gia diệt vong, binh lính phía ngoài vẫn còn đang đổ máu vì Mộ Dung gia. Thân là nam nhân của Mộ Dung gia, nhi thần không dám sống cẩu thả. Chỉ nguyện kiếp sau, lại trở lại Mô Dung gia, mang theo mười vạn binh, đạp phá Trường An.
Y dập đầu lần thứ ba, sau đó cầm hoành đao lên, cắm mũi đao vào ngực của mình:
- Nước phá, người vong.
Nói xong, y liền đâm hoành đao vào tim mình.
Ngay lúc y ngã xuống, một thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài đại điện, vừa vặn nhìn thấy Mộ Dung Trường Lam đang ngã xuống.
- Không!
Người nọ kêu thảm một tiếng, sau đó quỳ xuống:
- Lam Nhi, trẫm nên nói cho con từ trước, con không phải là con cháu của Mộ Dung gia, con và những người này không có bất kỳ quan hệ gì. Là ta sai rồi. Ta vì ngôi vị Hoàng Đế mà lừa tất cả mọi người, bao gồm bản thân, bao gồm con. Nếu ta nói cho con tất cả từ trước, vậy thì con đã không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
- Lam Nhi, vì sao con ngốc như vậy! Con chết ở trước linh vị những người này, bọn họ sẽ chỉ cười sung sướng mà thôi!
Hoàng Đế Yến Quốc Mộ Dung Sỉ gào khóc, ngã xuống đất, đâu còn để ý tới quần áo ngăn nắp.
- Ta sai rồi!
Y khóc lớn:
- Sai rồi! Ta không nên chạy trước một mình. Nếu ta mang theo con đi cùng, thì con đã không làm vậy. Ta hận!
Y đứng lên, lảo đảo đi vào Đại Điện, nhìn thi thể của người trẻ tuổi trên mặt đất, lão lệ tung hoành. Y đi tới bên cạnh thi thể của Mộ Dung Trường Lam, cúi người bế ra khỏi Đại Điện. Lúc đi tới cửa, y quay lại phất tay áo mộ cái, một cỗ nổi kình cuốn tới, thổi bay các linh vị.
- Trẫm giả bộ đủ rồi, đám người các ngươi không cần chê cười trẫm. Là trẫm cướp đi giang sơn của Mộ Dung gia các ngươi, hiện tại trả cho các ngươi là được.
Y ôm thi thể của đứa con, bước về Chính Điện.
- Lam Nhi, con không phải họ Mộ Dung, mà là họ Trần.
Y vừa đi vừa nói:
- Tên ta cũng không phải là Mộ Dung Sỉ, mà là Trần Ngạn Đông. Tổ địa của Trần gia chúng ta không phải ở Bái thành, mà là ở một thôn nhỏ cách phía nam Ung Châu hai trăm dặm. Con là người của Trần gia, không phải Mộ Dung gia.
Y vừa đi vừa nói, nước mắt làm ướt cả vạt áo phía trước. Lúc đi tới Chính Điện của hoàng cung, dường như y có chút do dự, sau đó cười buồn bã:
- Lam Nhi đã chết, dù ta còn sống thì có ý nghĩa gì nữa? Ta trông coi giang sơn này là để cho con. Hiện tại giang sơn này đã không liên quan gì tới hai cha con chúng ta nữa rồi.
Y đặt thi thể của Mộ Dung Trường Lam trên ghế rồng, sau đó đi ra ngoài. Không bao lâu trở về, tay cầm một vạc rượu. Đó là rượu lâu năm cất trong Ngự Thiện Phòng, mùi rượu thơm lừng. Mộ Dung Sỉ đập nát vạc rượu, vẩy rượu ra bốn phía.
Đèn trong Thôi Phiên Điện đổ xuống, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Y ôm Mộ Dung Trường Lam ngồi trên ghế rồng, nhìn ngọn lửa dần dần lan ra.
- Kỳ thực không phải là ta không nghĩ mang con rời khỏi hoàng cung làm một nhà nông, dạy cho con cách trồng ruộng mà không phải là đạo đế vương. Thực ra, ngay cả ta cũng không hiểu cái gì mới là đạo đế vương. Ta biết, chỉ cần cho con thời gian, chờ con kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, con nhất định sẽ khiến Đại Yến trở nên hùng mạnh. Ta vẫn luôn tin tưởng con sẽ trở thành một minh quân…Đáng tiếc, ta không thể bảo vệ giang sơn tới lúc trao cho con.
- Hóa ra…được bao nhiêu, thì sẽ mất bấy nhiêu.
Mộ Dung Sỉ ngồi co lại trên ghế rồng, chậm rãi nhắm mắt lại:
- Vài chục năm vinh hoa phú quý, thì ra chỉ là hư ảo. Ta đươc nhiều, mất đi cũng nhiều. Người của Mộ Dung gia, chờ ta đi xuống, các ngươi cứ tìm tới ta mà trách móc. Trên thế giới này đã không còn Đại Yến nữa rồi. Kỳ thực, đã sớm không còn Đại Thương.
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
Đại Điện nhanh chóng bị biển lửa nuốt chửng.
…
…
Vi Man Tự
Phương Giải vỗ đầu bạch sư một cái, bảo nó đứng chờ ở đây, còn hắn thì tiến vào chùa. Thực ra đây là cửa Phật đầu tiên mà Phương Giải tiến vào. Lúc trốn trong thành Đại Lý, hắn và Ngộ Kỷ Đại hòa thượng có gặp nhau vài lần, lúc đó những hiểu biết của Phương Giải về Phật tông đều từ tăng nhân Vi Man Tự, chứ không phải là Đại Luân Tự ở Tây Vực.
Hiện tại, ấn tượng của Phương Giải với Phật tông đã hoàn toàn thay đổi. Duy nhất không thay đổi chỉ có những người trong Vi Man Tự này.
Hiện tại Phương Giải cũng cho rằng, nếu dựa theo quy củ của Phật tông Tây Vực, những tăng nhân trong Vi Man Tự này đều là phản nghịch. Nếu dựa theo quy củ mà phương trượng đại sự đời thứ nhất của Vi Man Tự lập ra, vậy thì các tăng nhân trong chùa có thể xưng là giả hòa thượng…Đây cũng là lý do trong Vi Man Tự có một Ngộ Kỷ Đại hòa thượng, chẳng theo quy tắc nào cả, dù xuất gia xuất thế, nhưng lại vẫn ở trong hồng trần.
Lúc Phương Giải đi vào cửa chùa, hai tiểu tăng áo xám đang đấu võ mồm, không có chút sợ hãi vì thành bị hạ. Hai người cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng.
- Phương trượng nói, gặp được nữ nhân vừa y, liền cho phép chúng ta hoàn tục trở về sinh con. Giờ ta nhìn trúng cháu gái của Trần gia ở ngõ nhỏ, vì sao ngươi lại nói ta vi phạm thanh quy giới luật?
Một tiểu hòa thượng chừng bảy, tám tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chống eo, ra vẻ như người lớn. Tiểu hòa thương kia chừng năm, sáu tuổi, thanh âm còn non nớt:
- Phương trượng nói vừa ý, là nói ngươi vừa ý nàng, nàng cũng vừa ý ngươi. Giờ chỉ là ngươi vừa ý nàng, mà nàng không vừa ý ngươi, ngươi dựa vào cái gì hoàn tục?
- Ngươi dựa vào cái gì nói nàng không vừa ý ta?
- Bởi vì nàng vừa ý ta.
Tiểu hòa thượng bảy, tám tuổi hơi sửng sốt, sau đó khóc nói:
- Hóa ra ngươi lại tranh với ta. Như vậy chúng ta làm sao ăn chung, ngủ chung, tụng kinh chung với nhau được nữa sao?
Nhìn thấy cậu bé khóc, tiểu hòa thượng năm, sáu tuổi liền luống cuống tay chân, vội vàng tiến lên lau nước mắt cho cậu kia:
- Cùng lắm thì…cùng lắm thì chúng ta không để ý tới nàng ta nữa. Ta cảm thấy tình bạn giữa chúng ta vẫn là quan trọng hơn.
- Tốt, giữ lời phải giữ lấy lời, ngoéo tay!
Phương Giải không nhịn được lắc đầu cười, trong lòng tự nhủ, tòa Vi Man Tự này vẫn kinh thế hãi tục như vậy. Hắn dừng chân nghe hai tiểu hòa thượng này nói chuyện, cười rất thoải mái. Ngộ Kỷ Đại hòa thượng từ bên trong đi ra, nhìn Phương Giải đứng ở đằng kia, lắc đầu thở dài:
- Tí nữa phải khai ngộ cho hai đứa nhóc này rồi. Mới tí tuổi đã mê gái…ài!
Phương Giải cười ha hả, vừa đi vừa chắp tay nói:
- Bái kiến đại sư, đa tạ đại sư.
- Đa tạ cái gì?
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng hỏi.
Phương Giải cười nói:
- Đã quên, chỉ nhớ là phải cảm ơn đại sư.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng gật đầu:
- Quên là tốt rồi, nhớ kỹ không tốt.
Phương Giải hiểu ý của ông ta, cất bước lên bậc thang, hỏi:
- Bánh hoa quế trong chùa còn ăn ngon như lúc trước không?
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng lắc đầu:
- Người làm bánh hoa quê đã về quê hoàn tục từ mười năm trước rồi!
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng có chút bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì ta ngồi ở cửa khóc, thương cảm vì một người tốt như mình không có hậu đại nào. Y nhìn mà sợ hãi, tới tối liền bỏ chạy. Ài, có phải lần đầu tiên ta khóc đâu, sao y vẫn chưa thể khai ngộ nhỉ?
Người khóc kỳ thực đã sớm khai ngộ, người nhìn người khóc lại không thể khai ngộ.
- Đại sư thật có đại trí tuệ.
Phương Giải khen.
- Vừa rồi ngươi nói ngươi tới đây làm gì?
Ngộ Kỷ Đại hòa thượng hỏi.
- Tới cảm ơn đại sư.
- Tay không tới?
- Ách…tới vội, quên chuẩn bị lễ vật. Để lần sau đi, lần sau ta nhất định mang đại lễ tới.
- Người đâu, tiễn khách!