Edit: Hàn thái tử
Beta: Pi sà Thần
Trần Tông Nguyệt đi tới sau lưng cô, trên bàn trang điểm vứt đầy các loại mỹ phẩm dưỡng da khác nhau của cô, mỗi loại đều có thể sử dụng, còn nhớ được thứ tự. Anh tìm ra một chiếc lược trong đám đó, áp lên mái tóc mềm mượt của cô, lược khảm trong lòng bàn tay chải xuống thêm chút nữa, mới nhận ra đã cắt rất ngắn, lập tức chải nốt.
Hoàng Anh thả chân xuống ngồi thẳng dậy, cúi đầu thổi tóc vụn trên váy, lại giương mắt nhìn anh mặc chiếc áo phông đen ở trong gương, khoác thêm áo vest xám, có vẻ khá trịnh trọng, liền chuyển mắt lên mặt anh, hỏi, “Buổi tối anh vẫn có việc à?”
Anh trả lời không nhanh không chậm, “Đánh bài với các chú bác.”
Mắt cô trợn to, “Chú bác của anh?”
“Cổ đông công ty.” Trần Tông Nguyệt thả lược xuống, vuốt tóc cô ra sau hai tai.
Ở dưới huyệt thái dương của cô, có một vệt hõm xuống lớn chừng hạt đậu, không nổi bật, trông như xoa phấn rôm lên mặt, cũng không tính là khuyết điểm, không quá quan trọng. Để chứng minh cho sự tồn tại chân thật của cô, có lẽ cũng cần vài thứ.
Hoàng Anh sờ sờ vết sẹo đó, giải thích nói, “Lúc còn nhỏ em chưa từng bị thủy đậu, mười mấy tuổi mới bị, thế là sau đó để lại vết sẹo ở chỗ này.”
Lúc còn bé cô từng bị sởi, nhớ nhầm thành từng bị thủy đậu, chính vì thế hồi đó lúc vừa phát bệnh không nghĩ đến chuyện đó, không đến bệnh viện khám, lúc đầu tưởng là bị cảm nắng, sau đó thì nghĩ là mắc căn bệnh lạ gì đó. Không định nói với bác gái, vẫn nói là mình bị cảm sốt nhẹ, mặc áo dài tay tránh ánh mắt của bà, vì muốn chữa bệnh thì cần rất nhiều tiền.
Hoàng Anh kể cho anh nghe mấy chuyện có vẻ ngớ ngẩn ấy, kể suốt cho đến khi hai người ngồi vào trong xe, Trần tiên sinh vô thức cau mày, không cho là thú vị.
Chạy ra khỏi cửa chính khách sạn, hương vị mê say bay giữa thành phố nhỏ bé mà giàu có, bầu trời đêm như một gốc cây khổng lồ, sao rợp trời như đá quý nở trên cây.
Trần Tông Nguyệt khoác vai cô, ngửi hương thơm na ná mùi táo xanh tỏa ra từ người cô, theo lời hứa, ghé sát vào lỗ tai mềm mại của cô nói nhỏ. Cuối cùng cũng chịu giải thích, “… Lý Giai Hoàn là người có khả năng biết lão Chu giấu sổ sách ở đâu nhất, phải làm cho nó tin rằng, anh là người duy nhất có thể giúp nó.”
Hoàng Anh dựa nửa người vào trong lòng anh, lật bàn tay dày rộng che trên đầu gối của anh lên, đầu ngón tay vô thức vẽ vài vòng lên trên lòng bàn tay anh. Nghe anh nói xong, mới nâng cằm mình lên, hỏi, “Có khi nào cô ta cũng không biết không?”
Trần Tông Nguyệt siết chặt cánh tay, hơi hạ thấp đầu, mặt chạm vào mũi của cô, giọng nói như có thể nhấn người ta chìm vào biển sâu, “Rốt cuộc cuốn sổ này có tồn tại hay không cũng không biết chắc được, nhưng anh không muốn từ bỏ cơ hội này.” Nắm chặt bàn tay đang tự chui đầu vào lưới của cô, anh nói tiếp, “Cho dù anh có kiên trì hơn nữa, cũng đã chờ quá lâu rồi, em hiểu không?”
Hoàng Anh gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến, “Cho nên… chờ sau khi cô ta nói cho anh biết, hoặc là xác nhận cô ta không biết chuyện này, thì anh sẽ không để ý đến cô ta nữa, đúng không?”
Không cần người khác tiết lộ phong phanh, bản thân cô cũng đã nhận được đáp án, cười rạng rỡ trong sáng, thế mà trong bụng lại toàn ý xấu. Trần Tông Nguyệt không để lộ tâm tình, chỉ véo mũi cô.
Tối nay vẫn là chị Vịnh Hà đón tiếp cô, tới quầy đổi thẻ đánh bạc, Hoàng Anh vừa lên tiếng đã mở miệng sư tử, “Ba triệu.” Cuối cùng chị Vịnh Hà cũng có vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Đáng tiếc, thần may mắn trên đỉnh đầu đã trốn mất, không được che chở, Hoàng Anh bị thua, bận bịu thu lại một chồng thẻ đánh bạc cuối cùng, theo quản lý tới phòng chơi bài. Trong hành lang uốn khúc, tình cờ gặp một người xách một cái lồng chim tinh xảo, bị vải đen che nửa, bên trong là một con chim nhỏ màu nâu hạt dẻ.
Hoàng Anh cúi người xuống, nó quay đầu, dường như cũng đang nhìn cô.
Đúng là chú chim nhỏ Trần tiên sinh nuôi ở Thượng Hải.
Gặp bạn cũ nơi đất khách, Hoàng Anh thấy rất thân thiết, “Đưa tôi đi, tôi mang nó vào.”
Toàn bộ căn phòng chơi bài chìm trong khói hương, dưới đèn treo xa hoa, trên thảm nilon đỏ sẫm, bày một bàn mạt chược. Hà Thế Định ngồi hướng ra cửa trước, nhìn thấy Hoàng Anh cầm theo lồng chim đi vào, ngay tức khắc ngước cổ lên nhiệt tình chào hỏi, “Chị dâu đến rồi à.”
Một tiếng “chị dâu” này gọi rất thân thiết, ba người còn trên bàn đều nhìn về phía cô.
Hoàng Anh ngẩn ra, không ngại bị người khác quan sát, giao lồng chim cho người đàn ông mặc đồ phục vụ, đi tới cạnh bàn chơi bài.
Trần Tông Nguyệt duỗi tay kéo cô ngồi bên cạnh mình, giới thiệu với người trên bàn, “Hoàng Anh.” Lại chỉ từng người trên bàn, nói với cô, “Chú La, chú Chung, Hà Thế Đình.”
Chú La là một người có hai gò má gầy hom, đầu không còn tóc, mặc âu phục thắt nơ, khuôn mặt cho thấy ông ta là một ông cụ cực kỳ khôn khéo. Trong lòng ông ta hiểu rõ trêu ghẹo nói, “Hai ngày trước nghe người ta nói Trần sinh muốn kết hôn, chú còn tưởng chó sủa linh tinh, hoá ra là có một “bà Trần” tương lai thật à?”
Trần Tông Nguyệt cười không nói, tương đương ngầm thừa nhận, cứ thế đón nhận tâm tư khác nhau của mỗi người trên bàn này.
Trần tiên sinh không bồi dưỡng người nối nghiệp, không có anh chị em, càng không có con, chết rồi cũng không biết viết tên ai lên tài sản, không chừng quyên hết tất cả cho các tổ chức từ thiện, tới lúc cổ phần nắm giữ bởi Trần Tông Nguyệt bị pha loãng, những cổ đông khác tất nhiên rất vui vẻ, có thể đẩy con cháu chăm sóc anh trước lúc lâm chung, khóc tới xé ruột xé gan. Trước mắt xuất hiện một Hoàng Anh, tình huống lập tức trở nên khác hoàn toàn.
Bài mạt chược trên bàn không chừng va nhau, hai người chú Chung và Hà Thế Đình hút thuốc, nhân viên phục vụ đứng sát tường như bị phạt rũ mắt không nói, cách khá xa.
Hoàng Anh ngắm lồng chim treo trên giá một chút, dựa lên vai của người đàn ông, nói khẽ, “Con chim nhỏ kia tới đây bằng cách nào, tự mình bay đến à?”
Trần Tông Nguyệt nghe cô nói, nụ cười giả tạo cũng biến thành thật, hạ giọng trả lời, “Lão Văn nói nó tuyệt thực, hết cách rồi, đành sai người mang đến.”
Hoàng Anh hơi kinh ngạc, một hồi lâu mới nói, “… Đúng là rất giống em.”
“Hả?” Trần Tông Nguyệt quay đầu nhìn cô.
Hoàng Anh bốc một nhánh cherry lên, chưa kịp bỏ vào trong miệng, giúp anh giải đáp nghi hoặc trước, “Nếu anh bỏ em mà đi, em cũng sẽ làm ầm lên đòi tuyệt thực.”
Trần tiên sinh thoáng ngây ra, trong đôi môi của cô đã nhét quả cherry đỏ như máu, cắn một cái, thấy quá ngọt, nhè hạt ra, gọi phục vụ ép một ly nước chanh, còn nói bỏ ít đường.
Lúc này, Hà Thế Đình ngậm thuốc lá, vừa xếp bài vừa nói, “A, nhìn chị dâu, tôi liền nhớ lại tên Điền Bảo Vinh kia, ông ta mời tôi tới công ty của ông ta xem xét, tham quan, tôi bèn chọn mấy cuộc băng video chưa được phát hành!”
Anh ta lấy điếu thuốc ra, vươn mình xuống dưới phía sau bàn tròn lấy món đồ gì đó, quay người lại bày ra mấy cuộn phim cấp ba cho mọi người.
Trần Tông Nguyệt liếc anh ta một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bốc bài.
Hoàng Anh hơi ngây người, miệng hoạt động theo quán tính, cắn mạnh hạt cherry một cái, chua ê răng.
Chú Chung cười ra tiếng, “Hà tiên sinh cậu là một nhân tài, không hiểu sao cậu lại muốn thành một thằng háo sắc?”
Hà Thế Đình đặt bừa cuộn băng ở bên cạnh, tỏ vẻ “lời này sai rồi”, sau đó nói, “Háo sắc, là một loại văn hóa, một loại truyền thống, không tính cốt tràng [1], chuồng ngựa, phòng tắm hơi tình dục, chú nhìn mấy quán bar ở Du Tiêm Vương đi, oa, hàng đêm bùng nổ, cháu từ Hưng Thái mở sòng bạc làm mấy chuyện kinh doanh háo sắc này…”
[1] Cốt tràng (骨场): chỉ các tiệm mát xa, nhân viên nữ sẽ xoa bóp cho khách, xoa bóp trong tiếng Quảng Đông là “tuyền cốt”, cho nên những nơi như thế này mới gọi là “cốt tràng”. Mà cốt tràng lại chia thành “chính cốt” – chỉ có phục vụ xoa bóp trong sáng, và “tà cốt” – có cung cấp một phần hoặc toàn bộ phục vụ tình dục.
Chú Chung ngắt lời anh ta nói, “Cậu đừng nhắc Hưng Thái với tôi, nhắc đến là bốc hoả lên đầu!”