*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hàn thái tử
Beta: Pi sà Thần
Cơn mưa xối xả vừa dứt, cả buổi tối bị bao phủ trong không khí ẩm ướt ngột ngạt. Hoàng Anh dựa vào rèm cửa sổ, trong đêm khuya không nhìn rõ màu sắc của tấm rèm, chỉ có làn da trắng như tuyết của cô nổi bật trong bóng tối sâu thẳm, lẳng lặng nhìn đoàn người đi ra khỏi cổng biệt thự, đèn xe quét qua đôi mắt trong suốt của cô.
Hoàng Anh xoay người rời khỏi song cửa, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, một cơn gió lùa qua phòng ăn, bóng dáng gầy gò mảnh mai đã đi tới trước chiếc bánh gato nhiều tầng.
Các tầng trên cùng đã bị phá hủy thành một mớ lộn xộn, cô cầm chặt dao nhựa cắt bánh, cẩn thận đứng quanh bánh gato, tìm một phần còn nguyên vẹn nhất cắt xuống, kéo ra, cầm cuống cherry lên bỏ vào miệng, lại lấy từng cánh hoa trang trí bánh gato xuống, chọn cánh đẹp mắt nhất, phủ kín một vòng quanh khay, cất mấy cây nến, cẩn thận từng li từng tí một bê lên tầng.
Mũi chân đẩy mở cửa phòng sách, đặt bánh gato lên bàn để trước mắt anh, Hoàng Anh sẵn tiện ngồi đối diện anh, đá đá chân anh dưới bàn, “Vì anh mà cả nến em cũng không thổi.”
Trần Tông Nguyệt tặng cho Lý Giai Hoàn một món quà xa xỉ lộng lẫy như vậy, thế mà cô chẳng có gì cả. Không cần đắt tiền như thế, chỉ cần là anh tặng, cô chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ, ví dụ như, đôi bông tai chỉ mới đeo một lần đã bị cô giấu kỹ.
Tức cũng tức chán rồi, nào có tâm trạng tổ chức sinh nhật tử tế.
Trần Tông Nguyệt đảo mắt qua cái bánh gato một cái, khẽ cau mày, “Mua cái bánh gato khác nhé?” Dứt lời, anh lập tức đưa tay về chiếc điện thoại trên bàn.
“Không cần…” Hoàng Anh tức khắc giữ điện thoại, ngăn anh lại, “Đã muộn rồi còn mưa nữa, em không muốn ăn lắm, chỉ là ý nghĩ bất chợt thôi.”
Trần Tông Nguyệt đặt ống nghe xuống, nhận mấy cây nến cô đưa.
Hoàng Anh nhoài người lên bàn, cằm lót lên mu bàn tay, nhìn anh chăm chú, nói, “Có phải em rất ngoan, không hề giống loại nữ sinh bị nuông chiều từ bé, điêu ngoa bốc đồng không?”
Trần Tông Nguyệt cắm nến lên bánh gato, sao không nghe ra cô đang phân cao thấp với Lý Giai Hoàn, chiều chuộng cô trả lời, “Ừ —— “
Không biết anh tìm đâu ra ra một hộp diêm, nháy mắt quẹt lửa, đốt nến, ném cây diêm đã tắt lửa vào gạt tàn thuốc, nói với cô, “Ước đi.”
Mười ngón tay Hoàng Anh đan vào nhau, nhìn ánh nến, nhắm mắt lại.
Thiên linh linh địa linh linh, Chúa kính yêu, Đấng toàn năng, xin hãy khiến trong mắt, trong lòng Trần Tông Nguyệt chỉ có mình cô.
Hoàng Anh mở mắt ra, thổi tắt mấy cây nến dài nhỏ, ngón trỏ quẹt một miếng bơ, đứng dậy đi vòng qua bàn, nghiêng người ngồi lên đùi anh, mà anh cũng ôm lấy cô tình nhân bé nhỏ này.
Đòi đưa ngón tay dính bơ vào trong miệng anh, anh mở miệng nhận, ngậm, đầu lưỡi của đàn ông còn mềm mại hơn cả bơ.
Hoàng Anh lấy ngón trỏ ra, tự mút một cái, “Anh nói xem em và Lý Giai Hoàn…” Cô nghiêm túc hỏi, “Ai đẹp hơn?”
Dường như đêm nay cô nhất định phải đánh nhau với Lý Giai Hoàn đến ‘một mất một còn’, Trần Tông Nguyệt không khỏi bật cười thành tiếng, lại trịnh trọng trả lời, “Em.”
Đẹp đến mức làm người ta bối rối, đẹp đến mức lên thiên đường cũng muốn đưa cô theo.
Đôi mắt sáng ngời của cô nháy một cái, “Chính xác trăm phần trăm?”
Anh gật đầu một cái, “Chính xác trăm phần trăm.”
Hai tay Hoàng Anh ôm cổ anh, đầu ngón tay vuốt ve làn da anh, đôi mắt rũ xuống, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Này… Những người phụ nữ trước đây của anh, có đẹp hơn em không?”
Trần Tông Nguyệt cố nhịn cười, nghiêm túc đáp, “Không, tất cả đều không, em đẹp nhất.”
Nói “tất cả đều”, chắc chắn không chỉ có một hai người. Hoàng Anh thầm oán, ngoài miệng hỏi, “Khi nào chúng ta đi Ma Cao?”
Trần Tông Nguyệt hỏi ngược lại cô, “Em nghĩ sao?”
Thế nhưng cô lại đâm xiên kiếm [1] hỏi, “Nếu đến Ma Cao, không phải sẽ có một đống phụ nữ cung kính chờ anh à?”
[1] Kiểm tẩu thiên phong: đâm xiên kiếm, ý chỉ không đi theo hướng bình thường, không dùng biện pháp cũ để giải quyết vấn đề. Ở đây ý nói hướng tư duy của Hoàng Anh khác với hướng tư duy của người thường.
Vẻ mặt Trần Tông Nguyệt xuất hiện nụ cười lúc ẩn lúc hiện, “Nếu có thì làm sao bây giờ?”
“Chia tay! Em đi!”
Hoàng Anh nói chắc như đinh đóng cột, nhưng mới được một giây, đã nghiêng người ôm lấy anh.
Cho dù biết anh đang cố ý trêu chọc cô, cô vẫn cứ thấy đau đớn, vì cô biết cho dù anh có thêm tình nhân khác thì cô cũng không hạ nổi quyết tâm rời xa anh. Tại sao cô phải là người đi chứ?
“Không được! Không được có!” Hoàng Anh lại đè vai anh, nhăn nhó nhắc nhở anh, “Có cũng không được để em biết.”
Trần Tông Nguyệt không cách nào hiểu được mấy cái suy nghĩ vô lý này của cô, bất đắc dĩ nói, “Em đúng là một vại dấm nhỏ.”
Bản thân Hoàng Anh cũng nhận ra, từ sau khi gặp anh, với cô thì ghen ghét chính là chuyện thường tình, chắc phải đợi sau khi anh già rồi qua đời thì cô mới có thể thanh thản ổn định.
“Phải.” Cô thẳng thắn thừa nhận, chạm lên mặt anh, “Anh có vì chuyện này mà ghét em không?”
Trần Tông Nguyệt bắt được tay của cô, nắm trong lòng bàn tay xoa xoa, “Không đâu, sao lại thế…”
Hoàng Anh vội vàng giúp anh nói nốt, “Yêu em còn không kịp ấy, đúng không?”
Ánh mắt của Trần Tông Nguyệt dịu dàng hiện lên ý cười.
Anh không yêu em, Hoàng Anh.
Đêm nay, trong phòng ngủ chỉ bật một cái đèn tường phủ voan mỏng màu vàng, trong chốc lát ngoài bệ cửa sổ lại vang lên tiếng mưa rơi xuống nước, cô gái trên giường đang ngủ say, Trần Tông Nguyệt ngồi trên ghế salon hút thuốc, trong lúc ngẩn ngơ, rơi vào cõi mộng đương lúc tỉnh.
Trở lại nhà ở Cửu Long Hong Kong, một người phụ nữ đứng tuổi mở tiệc cạnh hồ bơi chơi mạt chược với bạn thân, trong bếp người đàn ông trung nhiên vừa đọc báo vừa nấu canh, bé trai ngồi cạnh bàn, hai chân với không tới sàn nhà lắc lư.
Trần Tông Nguyệt đi tới cạnh bé, bé nở nụ cười ngây thơ rực rỡ, tay dính đầy thuốc màu cầm tranh vẽ giơ ra cho anh nhìn, “Cha, mẹ, anh trai, còn có em!”
Nước canh nóng hổi tràn ra nắp nồi, bức tranh ấm áp bắt đầu chảy máu, bàn chơi bài lật đổ xuống hồ nước, tất cả trở nên u ám, tiếng khóc tan nát cõi lòng dội vào lỗ tai, rồi một tiếng súng vang lên, trong nhà trống rỗng.
Trần Tông Nguyệt hoàn hồn, thấy cô ngồi dậy khỏi giường, “Sao đột nhiên lại tỉnh rồi?”
Trong mắt của người đàn ông, vẻ mặt của Hoàng Anh khá khó hiểu, anh dập điếu thuốc vào cái gạt tàn, đứng dậy đi đến cạnh giường.
“Mơ thấy anh ở cùng với rất nhiều người phụ nữ, trái ôm phải ấp, còn đuổi em đi…” Hoàng Anh nói rồi ôm chặt lấy hông anh, kề sát lên lồng ngực anh, hít mùi thuốc lá trên người anh.
Trần Tông Nguyệt vỗ nhẹ cô mấy cái, vén chăn mỏng lên nằm xuống giường, để cô gối lên khuỷu tay, dựa sát vào lồng ngực anh ngủ thiếp đi.
Lúc Hoàng Anh tỉnh lại lần nữa thì đã quên mất giấc mơ hôm qua, cô thay một cái váy cổ thủy thủ màu vàng nghệ, vừa như hoa lĩnh vàng[2] vào sáng sớm, mà nó lại vừa như ánh sáng vươn giữa lông tơ trên gương mặt thiếu nữ.
[2] Hoa lĩnh: Còn có tên khác là St. John’s Wort, tên khoa học là Hypericum perforatum, là loại cây hoa màu vàng phổ biến ở châu Âu nở vào ngày kỷ niệm sinh nhật Thánh St. John the Baptist, có công dụng chống trầm cảm nhẹ và mất ngủ. Loại thảo dược này nhạy cảm với ánh nắng, nên hạn chế tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời.
Quay vào trong gương, cô vừa soi vừa búi tóc lên, sau đó không hài lòng lại gỡ xuống, tóc xoăn xõa tung chạy xuống tầng, người đàn ông nãy giờ vẫn chờ cô nắm tay cô dẫn đi.
Vừa ngồi lên xe, Hoàng Anh lập tức nói, “Đây là món quà gì, đắt tiền như vậy, còn muốn em tự mình đi nhận?”
Trần Tông Nguyệt nghe xong cười, sau đó đáp, “Nó cố định một chỗ.”
“Một chỗ?”
Để cô đủ bất ngờ, sau khi xuống xe Hoàng Anh để anh đi trước, che mắt cô. Chính vì thế, cô chỉ cảm thấy mình đi qua một cánh cửa, sau đó ngay lập tức bị hương thơm vây lấy, ngửi không ra cụ thể là cái gì, dường như có rất nhiều rất nhiều mùi thơm tập trung ở một chỗ.
Trần Tông Nguyệt trả lại tầm nhìn rộng rãi cho cô, cô phát hiện mình đang đứng trong một căn nhà kính trồng hoa, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua bức tường thuỷ tinh, mang đến cảm giác lãng mạn rung động.
Hoàng Anh bị giật mình, không nhịn được che miệng.
Toàn bộ đều là hoa, hoa đều đang nở rộ.
Louis XIV, Mộng Vy, Austin, Geoff Hamilton [3] các giống hoa từ khắp nơi trên thế giới, từng loại từng loại nối nhau, như thể tất cả đều mọc tự nhiên.
[3] Louis XIV, Mộng Vy, Austin, Geoff Hamilton đều là các giống hồng ngoại.
– Louis XIV là hoa hồng leo của Pháp, tượng trưng cho sự cao quý và quyền uy, ngụ ý anh chỉ chung tình với một mình em.
– Mộng Vy hay Rose Eden, Pierre de Ronsard là hoa hồng leo của Pháp.
– Austin là tên của một dòng hoa được tạo bởi David C.H. Austin – nghệ nhân người Anh. Hồng David Austin được nhiều cô dâu trên thế giới ưa chuộng vì vẻ đẹp cầu kỳ, sang trọng, số lượng cánh hoa rất nhiều trong mỗi bông hoa và hương thơm đặc trưng.
– Geoff Hamilton là giống hồng bụi Anh được lai tạo bởi David Austin.
Trần Tông Nguyệt cất giọng, “Lúc nào cũng thấy em ‘nghiên cứu’ mấy loại hoa hoa cỏ cỏ, nên anh nghĩ em hẳn sẽ thích.”
Ngày đó nhìn thấy cô bỏ cánh hoa sơn chi [4] vào trong miệng, anh đã thấy nghi ngờ, không biết liệu có mùi vị gì thật không.
[4] Chi tiết ở chương 9:
“Hoàng Anh mặc bộ đầm sơmi màu xanh lam, xanh trong như màu trời, bên eo thắt một chùm tua rua. Giày sandals trắng đạp lên thảm cỏ xanh ngát, cô lén hái một cánh hoa sơn chi trắng ngậm vào miệng, lúc nghe thấy một vài âm thanh phát ra từ phía sau thì cô mới thả tay đang đè cành cây xuống, quay lại.”
Hoàng Anh khó mà miêu tả được sự cảm động của mình, chỉ có thể ngơ ngác nói, “Nhưng mà, nhiều hoa như vậy, sao em có thể chăm sóc hết đây…”
Anh cười trả lời, “Có người thay em chăm sóc, em có thể thường thường đến tưới nước cho chúng, hoặc lúc nào nhớ nơi này thì tới xem một chút.”
Hoàng Anh hoàn toàn phấn chấn lên, cúi đầu ngẩng đầu nhìn chung quanh, ở kia là mấy lá nho xanh rêu rũ xuống chấm đất, chân như không đi được, trói trong váy cô, cô không khỏi nhón chân lên ôm cổ anh.
Còn chưa kịp hôn lên, cô chợt hỏi, “Nhà kính này không thể mang về, sao em có thể khoe với Lý Giai Hoàn đây?”
Trần Tông Nguyệt sửng sốt một lúc lâu, dở khóc dở cười, véo mặt cô, “Em đúng là…”
Rời khỏi nhà kính, xe đứng trước cửa một tiệm vàng trong khu tô giới Pháp [5], đã là buổi trưa.
[5] Tô giới: Khu đất mà các đế quốc xưa chiếm của Trung Quốc để cho họ đến buôn bán.
Hiện nay, khu Tô giới Pháp ở phố Tây là một trong những nơi hút khách bậc nhất trong phố cổ Thượng Hải. Không những vậy, Tô giới Pháp tiếp tục là khu vực được nhiều người nước ngoài chọn lựa để sinh sống khi tới Thượng Hải, Trung Quốc. Nó chính là sự chấm phá độc đáo khi vẫn giữ được nét duyên ngầm cổ kính và phong vị đậm chất châu Âu giữa lòng Trung Hoa.
Đi qua một cửa hàng chạm trổ tinh xảo, dưới kệ trưng bày phỉ thúy ngọc trai, mà bảng giá lại cực kỳ nhỏ, còn dùng chữ số Ả Rập, theo sau cả dãy số 0 đếm không hết.
Lên phòng khách quý ở tầng hai, quản lí lấy một chiếc hộp, dùng găng tay mở ra, bên trong là vòng ngọc dương chi [6], rực rỡ bóng loáng, có in dấu tay rõ ràng, nhựa thông [7] trơn mịn vừa nặng vừa dày.
[6] Ngọc Dương Chi (Tên khác: Dương Chi bạch ngọc, bạch ngọc): là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, bền bỉ chịu được va đập, chôn dưới đất mấy ngàn năm cũng không phai màu và nhẵn mịn không tì vết như mỡ dê nên có tên là ngọc Dương Chi (tục gọi là “dương du”, tức mỡ dê).
[7] Nhựa thông hay còn gọi là resin, là một vật liệu được ứng dụng rộng rãi để làm trang sức trong suốt, vẽ cá 3D, làm ốp lưng điện thoại handmade,…
* Spoil chương 35:
Uống nhiều mấy ly rượu ở quán ăn, nói muốn vào cửa hàng bách hoá tổng hợp mua đôi giày mới cũng không thành. Lý Giai Hoàn cũng hơi đúng, Hoàng Anh chính là hồ ly tinh, mới trong hành lang đã nôn nóng khao khát hôn anh, không quan tâm sáng tối gì, vừa vào cửa phòng ngủ đã làm luôn.
Không thèm trèo lên giường, cô túm chặt lấy chăn, ngoan ngoãn để anh kéo quần lót xuống, bàn tay to cũng luồn vào váy cô, quỳ sau lưng cô, cởi thắt lưng ra, cho cô thứ cô muốn.
Lập tức gân cốt nhũn ra, cơn tê dại lan đến tận đầu ngón tay, cồn rượu thôi thúc làm cô ra sức kêu rên, làm Trần Tông Nguyệt bật cười, hôn gáy cô, nắm eo cô thúc mạnh hơn.