Edit: Pi sà Thần
Cũng rất khéo, mưa rào không báo hiệu trước đã ập đến, mọi người ồ lên chen chúc nhau, hai người vặn vẹo nằm nhoài lên ghế salon, Giang Diễm kinh ngạc chỉ về phía ghế dựa và bàn tròn trên thảm trải trong vườn hoa, người hầu dốc toàn lực chạy ra cứu viện, Tiền Thừa bước từ ngoài vào.
Người đầu tiên chú ý thấy người đến lạ là Cao Tử Khiêm, cậu ta gọi Hoàng Anh một tiếng, móc một hộp trang sức nhỏ trong túi quần ra, đưa ra trước mặt cô, nói, “Còn cái này, Tiểu Lâu đưa cho cậu, hôm nay cô ấy đi làm không rảnh đến đây.”
Vài ngày qua không nắm rõ tiến triển của cậu và Khúc Tiểu Lâu, xét theo câu này, dường như bây giờ quan hệ hai người rất thân mật.
Tiền Thừa đi vào trong phòng khách, nghe rõ mồn một.
Hoàng Anh đang nghĩ ầm ầm rốt cuộc ‘chú’ cô là có ý gì, đành đáp qua loa trước tình cảnh bất ngờ này, không thể làm gì khác hơn là hi vọng ông anh họ của cô thần kinh thô, không nhận ra Cao Tử Khiêm đang khiêu khích.
Tiền Thừa không tỏ thái độ gì, cầm túi nilon từ chợ thức ăn, có thể thấy túi đựng mấy quả trứng gà, hai suất mì sống.
Anh thản nhiên hỏi Hoàng Anh, “Sáng ăn mì chưa?”
Bếp nhà họ Trần to như thế, sao thiếu tí trứng gà mì sợi được, nhưng Hoàng Mạn Hồng vẫn tưởng cô còn ở dưới trướng Đặng Quyên chịu khổ, khăng khăng sai anh đi mua.
Hoàng Anh lắc lắc đầu.
Tiền Thừa gật gật đầu, không biết mạch nào bị chập, “Anh luộc cho mày.” Nói xong, không nhìn Cao Tử Khiêm lấy một cái, đi thẳng về phía bếp.
Hoàng Anh đặt bộ sưu tập tem và hộp trang sức xuống, lo lắng chạy theo anh. Tay nghề nấu nướng của Tiền Thừa, hồi bé cô đã nếm trải vài lần, không dám khen ngợi, quỷ chết đói chưa chắc đã dám ghé thăm.
Hai người họ chiếm lấy căn bếp, dì giúp việc không nhìn nổi đứng cạnh làm phụ, trêu ghẹo mãi, cuối cùng cũng luộc được một nồi mì, mùi vị tạm chấp nhận.
Cô gái ăn mặc sành điệu loanh quanh bên ngoài bếp, thấy hai người họ bê bát ra, quay mặt định bỏ đi.
Tiền Thừa gọi lại, “Lý Giai Hoàn…” Anh đặt bát mì thanh thanh đạm đạm của mình lên bàn, đẩy gần về phía cô nàng hơn, nói với cô ta, “Dù gì sinh nhật cũng nên ăn ít mì trường thọ.”
Hành động này, không chỉ Hoàng Anh vừa ngồi xuống, mà cả Lý Giai Hoàn cũng choáng, nhưng cô nàng khép hờ mắt do dự một lúc, nghiêm mặt ngồi xuống, cầm đũa lên.
Có phải hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây thật không đây? Hoàng Anh nghĩ.
Tất nhiên là không, vách ngăn thuỷ tinh ở phòng khách bám đầy hơi nước, dì giúp việc lau một cái, quyết định đợi tạnh mưa rồi xử lý sau, sấm vang chớp giật, sắc trời âm âm u u, đèn cũng bật hết lên.
Tuy không biết thời thơ ấu Trần Nhược Ninh đã phải trải qua những biến cố gì, nhưng hẳn là anh ta lớn lên trong hoàn cảnh không lo áo cơm, người hầu trong nhà gọi anh là ‘Tiểu Trần tiên sinh’, không có vẻ gì mi cao mắt thấp coi thường, dù thế nhưng cũng không có tính công tử chút nào, trái lại ăn nói khéo léo, cũng coi như lễ độ sõi đời.
Hoàng Anh ăn mấy miếng mì, Trần Nhược Ninh đã sớm kết thúc giai đoạn giới thiệu với hai người bạn của cô, bắt đầu kết thành một nhóm.
Nam sinh đi cùng Tiền Thừa nhuộm highlight vàng như mấy tên du côn khác, cùng tuổi với họ, không giấu gì vẻ không có hứng thú nói chuyện với họ, mọi người ăn ăn uống uống, vây quanh kỷ trà chơi tá lả.
Đánh bài đến sáu giờ chiều, mưa dần ngớt, đã có dấu hiệu tạnh hẳn, họ chuẩn bị cắt bánh gato, chiến đấu không ngơi tay ở trên sàn karaoke và tháp champagne.
Mọi người xung quanh trò chuyện rầm trời, Hoàng Anh đã mất tập trung từ lâu, bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa chính biệt thự mở, lập tức chạy ra phòng khách.
Cô đuổi theo bóng dáng anh, rẽ vào phòng rửa mặt tầng một.
Trần Tông Nguyệt cởi khuy áo sơ mi, nhanh chóng cởi ra, ném vào trong sọt quần áo bẩn ở một góc, tinh thần và thể xác đều cường tráng cân đối, nhìn không sót cái gì. Anh mở khoá vòi nước rồi mới ngạc nhiên quan sát Hoàng Anh trong gương.
Vì cách ăn mặc của cô không giống thường ngày.
Hoàng Anh dựa vào khung cửa, liếc trái liếc phải, không có ai, nói với người đàn ông đang rửa mặt, “Không phải là không cho em gặp Cao Tử Khiêm? Sao còn gọi cậu ấy đến…”
Trần Tông Nguyệt ngẩng lên, kéo khăn mặt xuống lau mặt, nói, “Một lần cuối cùng, anh cho nó đến trả em tem.”
Hoàng Anh không còn gì để nói tiếp, chỉ muốn chờ anh quay lại ôm mình, hôn nhẹ lên mặt và môi cô. Đáng tiếc lúc này, lão Văn cầm một cái áo thuần cotton màu xám nhạt và một túi quà, trên túi in tên một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng.
Trần Tông Nguyệt mặc quần áo, cầm túi quà lên, hiển nhiên làm người ta nghĩ đây là quà sinh nhật, nhưng không định đưa cho cô.
Hoàng Anh cuống lên kéo anh lại.
Trần Tông Nguyệt dịu dàng hỏi, “Sao thế?”
Không tặng cho cô, vậy thì là tặng cho Lý Giai Hoàn.
Lúc này mặt cô không dặm chút phấn mỏng nào, không thể sánh bằng vẻ lộng lẫy của Lý Giai Hoàn. Chỉ lo anh không hiểu được nỗi ghen tị của cô, còn thấy cô cố tình gây sự.
Hoàng Anh đành lắc đầu một cái.
Quả thực Trần Tông Nguyệt không hiểu được đầu cô đang nghĩ gì, dẫn cô đến phòng ăn, trước ánh mắt của mọi người, tặng quà cho Lý Giai Hoàn.
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh mỉm cười nói.
Ngồi ngay trước mặt mọi người, Lý Giai Hoàn lấy chiếc hộp vuông be bé trong túi quà, mở ra, một sợi dây chuyền bạc kim cương, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, làm người ta nhức mắt.
Lý Giai Hoàn mừng rỡ vô cùng đáp, “Cảm ơn chú, Norman!”
Khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ giọi lại ánh kim cương, cười đến mức cảnh sắc xung quanh cũng bừng sáng, đủ khiến đàn ông thần hồn điên đảo.
Trần Tông Nguyệt lại không hề rung động, nhưng vẫn không nhắc đến quà của Hoàng Anh.
Hoàng Anh đạp chân ghế ngồi xuống, ngoan ngoãn cúi đầu, mím môi không nói gì, nhanh chóng bị anh phát hiện.
Trần Tông Nguyệt nghiêng người về phía cô, đưa tay ra, định đặt lên tay cô thì cô lại đập bàn đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn, còn loáng thoáng nghe được tiếng cô chạy bình bịch lên tầng.
Sau đó anh đứng dậy, muốn đuổi theo.
“Norman!” Lý Giai Hoàn cản lại, cố gắng nói gì đó, không thành công.
Trần Tông Nguyệt vẫn mỉm cười không chút ấm áp, “Mấy đứa chơi đi, chú lên lầu xem em ấy.”
Lý Giai Hoàn dõi mắt theo anh ra khỏi phòng ăn xong, mới cầu cứu Trần Nhược Ninh ngồi cạnh.
Không phải cô không cố gắng, vượt qua bức tường trong lòng mình đã không dễ, hơn nữa Trần Tông Nguyệt cũng không coi cô là ‘phụ nữ’. Món quà hôm nay, cô chẳng bất ngờ chút nào, vì năm sinh nhật 10 tuổi, Trần Tông Nguyệt hỏi cô thích gì, cô trả lời, “Dây chuyền lấp lánh!”
Sau đó không bao giờ hỏi lại nữa, năm nào cũng tặng dây chuyền, không hề đổi mới, không chút lòng thành.
Hoàng Anh nằm bẹp trên giường, vùi mặt vào gối, chỉ lát sau, bên giường đã lún xuống. Theo nhịp anh vỗ vỗ lên lưng cô, vang lên giọng nói sâu lắng đầy thắc mắc của anh, “Hoàng Anh?”
“Đừng có gọi em!” Cô vẫn úp mặt vào gối đáp, vừa như khóc mà vừa như không, không đoán chắc được, buồn bực nói, “Hôm nay cũng là sinh nhật em…”
Anh không hiểu lắm, vẫn đáp, “Anh biết mà.”
Hoàng Anh chống tay ngồi trên giường, ấm ức nhìn anh, “Thế quà em đâu!”
Trần Tông Nguyệt hoàn toàn tỉnh ra, giải thích, “Anh chuẩn bị rồi, nhưng bây giờ bên ngoài đang mưa, đành chờ đến mai rồi đưa cho em vậy.”
Nghe như kế hoãn binh, nhưng Hoàng Anh đã đồng ý phải tin anh, nên đành phiền não cúi đầu, hàng mi mộc mạc cụp xuống, im lặng mấy giây, định xuống giường, “Họ nói tối nay đi hát karaoke…”
Trần Tông Nguyệt túm tay cô lại, kéo về ngồi lên giường, “Không được đi,” Giọng hơi gắt lên.
Một giây trước, Trần Tông Nguyệt còn không dám nặng lời với cô, Hoàng Anh sửng sốt, chưa gì đã chìm trong lồng ngực rộng lớn cô nhớ nhung từ lâu, ngửi mùi hương khô ráo thoang thoảng trên người anh.
Trần Tông Nguyệt ghì chặt vòng ôm, nói, “Ở nhà với anh, không được à?”
Tất nhiên là được, 10 vạn lần được.
Đổi lại bất cứ ai dùng mỹ nam kế, cô đều chắc chắn có thể thờ ơ không rục rịch, Trần Tông Nguyệt hơi dịu dàng một chút, cô đầu hàng vô điều kiện.
Hoàng Anh không xuống tầng, Trần tiên sinh cũng không xuất hiện nữa, chỉ cho người đến chuyển lời rằng cô mệt muốn nghỉ sớm, không đi hát karaoke cùng được.
Yên vị trên ghế sau xe tư nhân nhà họ Trần, Cao Tử Khiêm thì thào hỏi nữ sinh bên cạnh, “Cậu có thấy, chú của Hoàng Anh… không giống chú ruột lắm…” Giống một vị tình nhân hơn cô rất nhiều tuổi thì đúng hơn.
Giang Diễm chỉ thấy rất buồn cười, “ ‘Chú’ cái gì hả, cậu có bị đần không!”
* Spoil chương 34:
“Có phải em rất ngoan, không hề giống loại nữ sinh bị nuông chiều từ bé, điêu ngoa bốc đồng không?”
Trần Tông Nguyệt cắm nến lên bánh gato, sao không nghe ra cô đang phân cao thấp với Lý Giai Hoàn, chiều chuộng cô trả lời, “Ừ —— “
Không biết anh tìm đâu ra ra một hộp diêm, nháy mắt quẹt lửa, đốt nến, ném cây diêm đã tắt lửa vào gạt tàn thuốc, nói với cô, “Ước đi.”
Mười ngón tay Hoàng Anh đan vào nhau, nhìn ánh nến, nhắm mắt lại.
Thiên linh linh địa linh linh, Chúa kính yêu, Đấng toàn năng, xin hãy khiến trong mắt, trong lòng Trần Tông Nguyệt chỉ có mình cô.