*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pi sà Thần
Biết chuyện Đặng Quyên đến tận cửa nhà họ Trần làm loạn, lão Văn lập tức chạy về biệt thự Tĩnh An từ phòng trà, lề đường trước cửa chính còn rơi một chiếc giày cũ, làm ông không nén được tiếng thở dài.
Ngày Trần tiên sinh đưa Hoàng Anh đi, ông ở lại dọn dẹp hậu quả, theo chỉ thị của Trần tiên sinh, cho Đặng Quyên mấy vạn đồng tiền mặt, nói cho bà ta biết Hoàng Anh không phải con gái ruột của bà, ngoài ra không tiết lộ nửa chữ về tung tích của con gái bà ta càng không có khả năng nhắc đến Lý Giai Hoàn.
Trong khi người hầu ở tầng một nhịp nhàng chuẩn bị bữa tối, ông vào phòng đọc sách của Trần tiên sinh.
Trần Tông Nguyệt đang nói chuyện điện thoại, ngước mắt lên thấy lão Văn bước vào, không tỏ thái độ gì, lát sau cúp máy, hỏi thẳng, “Sao bà ta tìm được đến đây?”
Dù lão Văn cũng hoàn toàn không rõ, nhưng chuyện liên quan đến Đặng Quyên là do ông không lo chu toàn, ông không lên tiếng.
Trần Tông Nguyệt đứng dậy từ sau bàn, nói, “Gọi Bình răng hô đến cho bà ta chút thuốc, giám sát kỹ vào, đừng để bà ta đi qua đi lại giữa đường lên cơn nữa.”
Tên Bình răng hô này chuyên chuyển hàng rời cho người khác ở Hong Kong, có đủ loại ‘thuốc’ trăm quái nghìn lạ, mới nhất cổ nhất đều có, có loại hít vào thì phấn khởi phát điên, cũng có loại hít vào thì rối loạn thần kinh, không dối trên lừa dưới.
Bình răng hô có mấy tên mã tử, mấy giao dịch thông thường anh ta không ra mặt, khó tìm được người. Nhưng, ông trùm duy nhất của anh ta chính là Trần tiên sinh.
Lão Văn gật gật đầu, thầm xếp chuyện liên hệ với Bình răng hô sai người đưa hàng vào Thượng Hải lên công việc hàng đầu.
Tối trước khi ăn cơm, tiếng nhạc du dương vang lên trên tầng ba, hình như phát ra từ cái máy hát loa kèn [1] của anh, Trần Tông Nguyệt bước lên cầu thang.
[1] Máy hát loa kèn:
Cửa khép hờ, anh đẩy nhẹ ra, vài ráng mây rực rỡ còn ngoài cửa sổ, làm cả căn phòng bị bao trùm bởi một thứ ánh sáng mông lung tinh mịn, bao gồm cả cô gái quay lưng về phía anh.
Cô quỳ trên ghế, không hiểu sao lại cố tình trùm tấm lụa mỏng màu vàng lên chiếc đèn trên tường, cô thay bộ váy mới, mái tóc xoăn đung đưa hoà vào mặt phải của lớp vải nhung kim xương đen, tất cả mọi vấn đề đều không cần lời giải đáp nữa.
Hoàng Anh hát theo bài hát đang phát, cô có giọng ca đáng lẽ phải được ghi âm ghép vào bài hát này, ngăn cách giữa đầu gối cô và lưng ghế là tấm bìa đĩa hát của Yoko Ono (là một nghệ sĩ người Mỹ gốc Nhật, nhạc sĩ, tác giả và nhà hoạt động hòa bình, cũng được biết đến với cuộc hôn nhân với John Lennon, bà cũng được xem là một nhà tiên phong và có ảnh hưởng lớn của thể loại làn sóng mới thập niên 1970).
Trần Tông Nguyệt bước đến gần sau lưng cô, cô lập tức quay lại, thấy là anh, bèn xuống khỏi ghế, kéo anh ra ngồi lên sofa.
Hoàng Anh vén tóc lên cho anh thấy lỗ tai của mình, để lộ ra một tấm hình bình hoa trang trí cắm lông công, xâu vào một chiếc khuyên tai, đeo trên tai rất độc đáo.
Cô nghiêng đầu lắc lắc, để nó bay bay mấy lần, “Đẹp không?”
Lúc này ánh mắt Trần Tông Nguyệt rất dịu dàng, “Đẹp, em hát cũng hay.”
Hoàng Anh hơi xấu hổ nheo mắt hạnh cười, “Vì hồi trước em bị nói lắp, phát hiện ra hát thì không nói lắp nữa, nhưng em sợ hát không hay, chính em cũng không nghe nổi, nên từ tiểu học đã đăng ký vào dàn đồng ca của trường, có giáo viên dạy miễn phí đấy.”
Cô vừa nói, vừa cúi đầu nắm bàn tay rộng lớn của anh xoa xoa xương ngón tay lởm chởm của anh, như thể chưa có gì xảy ra trước đó.
Đột nhiên Trần Tông Nguyệt nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, là một đôi mắt rất lạnh lùng, cuồn cuộn sóng ngầm, anh nói, “Em đáng yêu lắm.”
Hoàng Anh kinh sợ một thoáng, lại giả vờ không nhận ra sự thay đổi biểu cảm của anh, trợn mắt nhìn lại, “Nói lại lần nữa.”
Thấy cô đang giả ngu, anh cười cười.
Hoàng Anh như thể bẩm sinh đã biết xu lợi tránh hại, anh không nói, tuyệt đối không đào sâu hỏi dồn, gương mặt lung linh, trong lung linh ẩn chứa sự xảo quyệt, không giấu diếm gì với anh, làm anh không tìm được gì ràng buộc cô để mà uy hiếp.
Trừ chính anh.
Trần Tông Nguyệt vuốt vuốt cái cằm cô bị siết ra vệt hồng hồng, nói, “Có mấy việc sắp không giấu được em nữa, chúng ta quy ước ba điều trước nhé?”
Hoàng Anh ngồi khoanh chân trên ghế salon, nghiêm túc cẩn thận đáp, “Ừm, anh nói đi.”
“Một, chỉ được tin lời anh nói.”
Cái này dễ ợt, cô vội vội vã vã gật đầu, Trần Tông Nguyệt bèn tiếp, “Hai, dù là thật hay giả.”
Hoàng Anh ngẩn ra một thoáng, không biết anh đã nắm chặt bàn tay vừa bị cô ‘nghịch’ lại thành nắm đấm.
“Ba…”
Trần Tông Nguyệt dừng lại một chút, “Không được rời bỏ anh.”
Máy hát phát ra tiếng saxophone diễn tấu sâu lắng quyến rũ, Hoàng Anh run lên một cái, nhào lên người anh, ôm anh, áp mặt vào mặt anh, cọ mũi vào gáy anh, lại quay ra trước mặt anh, dán môi vào hôn anh.
Hoàng Anh quỳ đứng trước anh, hai tay vòng lên vai anh, nói với anh, “Anh yên tâm, em thật sự thật sự rất thích anh.”
Cô nắm tay Trần Tông Nguyệt, đặt nó lên bộ ngực mềm mại của mình, “Tim em ở đây, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được nó.”
Trần Tông Nguyệt dịu dàng mỉm cười, ôm eo cô, kéo cô lại gần, lòng bàn tay mơn trớn gương mặt cô, ngửa mặt lên hôn cô, để tay cô luồn vào tóc anh, để cô nghiên cứu xem làm thế nào mới hôn sâu hơn nữa.
Cô gái ngày ngày treo chữ ‘thích’ bên môi, nếu có ngày trở mặt không nhận người, còn lạnh lùng hơn ai khác, nhất định phải làm cô không thể dễ dàng chạy thoát.
Anh tin tình yêu của Hoàng Anh sẽ không duy trì được mấy năm, lúc đó, sự trừng phạt hành hạ sẽ giáng xuống đầu cô.
Cuối tuần này, Lý Giai Hoàn muốn tổ chức tiệc đứng sinh nhật ở nhà, bóng bay buộc ruy băng, rượn ngon món ngon, bánh gato nhiều tầng, tất cả không thể thiếu thứ nào.
Hoàng Anh làm một trong hai vị thọ tin, không hứng thú lắm, nhưng độ hợp tác lại rất cao, tỉnh dậy từ sớm, ngay cả cái gối bên cạnh lún xuống cũng không vỗ phồng lại, trong phòng thay đồ có tiếng động, cô tức tốc vén chăn xuống giường.
Người đàn ông quay mặt vào tủ quần áo chỉ mặc một chiếc quần cộc, dáng người khoẻ khoắn, chếch gò má về phía cô, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao. Thứ trước nay chỉ xuất hiện trong nỗi nhung nhớ say mê, mấy ngày nay lại gần trong gang tấc, như một giấc mộng đẹp hoàn chỉnh.
Chỉ thiếu mỗi làm tình, kỳ kinh nguyệt của cô đến.
Hoàng Anh bước lên ôm vòng eo cường tráng của anh, tì ngực mình lên lớp lụa mịn bóng, cô lầu bầu, “… Buồn ngủ quá.”
Trần Tông Nguyệt quay lại, nắm cánh tay cô, “Ai bắt em dậy sớm?”
“Lý Giai Hoàn!” Giọng nói nam tính khàn khàn buổi sáng lập tức dụ dỗ cô khai ra kẻ cầm đầu, “Cô ấy bảo sáng nay tổ chức tiệc sinh nhật chung.”
Trần Tông Nguyệt nghi ngờ cười, “Em thân thiết với nó như thế từ khi nào?”
Một câu thức tỉnh người mơ màng, Hoàng Anh như bừng tỉnh buông anh ra, “Cũng đúng, em đi ngủ đây.”
Trần Tông Nguyệt lên giường hôn tạm biệt cô chưa bao lâu, có người đã gõ cửa theo kiểu ngang ngược nhõng nhẽo của chính bản thân, ngang ngược đánh thức cô.
Hoàng Anh bịt tai duỗi chân, cuối cùng không thể làm gì đành ngồi dậy, trợn ngược mắt.
Vừa mở cửa, cô đã bị tung đầy đầu giấy pháo lấp lánh, Lý Giai Hoàn nở nụ cười ngọt ngấy phát chán, nói, “Happy birthday!”
Xin hãy trả lại Lý Giai Hoàn lúc nào cũng châm chọc cô đây, rồi đâm chết Lý Giai Hoàn ‘thân thiện’ đi.
Đêm qua mưa xối xả, sáng nay lại đổi trời, ngày 20 tháng 7, thích hợp tụ họp bạn bè.
Xưa nay có một, Hoàng Anh mặc một cái áo sơ mi xanh nhạt, một cái quần jean bó sát, lý do là Lý Giai Hoàn phải mặc một cái váy lụa đặt may riêng của một hãng cao cấp nước ngoài nào đó, cô ta khăng khăng phải có một người ‘xuống nước’, không thể tranh giành khí thế với nhau.
Có lẽ là do mới sáng đã bị cô nàng hành hạ, Hoàng Anh căn bản không định phản kháng.
Khoảng 10 giờ sáng, Giang Diễm gặm que kem, nhận lời mời vào cửa, chưa kịp tham quan biệt thự quý tộc đã thấy trang phục của Hoàng Anh, ‘ô’ một tiếng kinh ngạc, quay lại xem có phải mặt trời mọc đằng tây rồi không.
Sảnh nhà họ Trần đủ lộng lẫy, hành lang còn nối liền với hai toà nhà phía sau, Giang Diễm hoa cả mắt ‘du lịch’ một vòng, kem cũng gặm sạch, hai người lại quay về ngồi trong phòng khách kín bóng bay trên trần.
Người hầu đi qua đi lại, không quên thêm trái cây ăn vặt lên bàn trà, cũng có mấy người đàn ông cao to đi qua. Giang Diễm cầm múi quýt cô đã bóc, huých huých cô, “Ai là Trần tiên sinh?”
“Chưa về đâu.” Hoàng Anh bóc vỏ quýt, chán chán đáp, “Một đám thanh niên tổ chức tiệc đứng, anh ấy không hứng thú hùa vào.”
Giang Diễm nhét đầy quýt vào miệng, lúng búng nói, “Giọng kiểu này, cứ như thể không phải sinh nhật cậu ấy.”
Hoàng Anh mỉm cười, lướt mắt qua tấm bình phong trong phòng khách, “Đúng là không phải của tớ, là cô ta…”
Mặc bộ váy lụa cao cấp đặt may riêng, Lý Giai Hoàn trang điểm đậm xinh đẹp rực rỡ, cằm lúc nào cũng hất lên, ngay cái nhìn đầu tiên đã làm người ta chú ý, không thể phủ nhận.
Hoàng Anh không có tí khó chịu nào. Trần Tông Nguyệt không có ở đây, cô ta thích thu hút ánh nhìn thế nào cũng được, mặc bikini cũng không sao.
Giang Diễm đứng dậy, chùi chùi tay vào quần rồi mới quay sang phía cô nàng, “Chào, Giang Diễm.”
Lý Giai Hoàn cười giả dối ‘ừ’ một cái, không định nắm lấy tay cô, quay mặt nói với về phía phòng ăn, “A Hoan —— sáng nay lúc em dọn phòng, có thấy…”
Giọng nói biến mất ở trong cổng vòm phòng ăn theo bóng cô nàng, trong mũi còn thoảng mùi nước hoa.
Giang Diễm không buồn phiền vì bị coi thường, Hoàng Anh đã dặn cô từ trước, đồng cảm nói, “Trong nhà có một nhân vật như cái chày giã thế này, bà Trần cậu chắc vất vả lắm.”
Hoàng Anh chưa kịp trả lời, một thanh niên tuấn tú, hào hoa phong nhã mặc áo T-shirt mát mẻ đi ra từ sau tấm bình phong, anh bạn già, người bạn tốt của cô.
“Hi…” Cao Tử Khiêm cầm một hộp quà, chào hai người.
Đương nhiên Giang Diễm cho là Hoàng Anh mời cậu đến, vui vẻ vỗ tay ra hiệu với cậu.
Hoàng Anh ngây ra, sao cô không nhớ là mình có mời Cao Tử Khiêm…
Cậu còn chưa ngồi xuống đã ‘a’ một tiếng, nhớ ra đưa hộp ra, “Quà sinh nhật.”
“Cảm ơn…” Hoàng Anh không biết nên nói gì, thẳng thừng cúi đầu mở ruy băng trên hộp, mở nắp hộp ra, lại là bộ sưu tập tem của cô.
Cao Tử Khiêm gãi gãi đầu, nói, “… Chú cậu bảo tớ mang đến.”
* Spoil chương 33:
“Họ nói tối nay đi hát karaoke…”
Trần Tông Nguyệt túm tay cô lại, kéo về ngồi lên giường, “Không được đi,” Giọng hơi gắt lên.
Một giây trước, Trần Tông Nguyệt còn không dám nặng lời với cô, Hoàng Anh sửng sốt, chưa gì đã chìm trong lồng ngực rộng lớn cô nhớ nhung từ lâu, ngửi mùi hương khô ráo thoang thoảng trên người anh.
Trần Tông Nguyệt ghì chặt vòng ôm, nói, “Ở nhà với anh, không được à?”
Tất nhiên là được, 10 vạn lần được.
Đổi lại bất cứ ai dùng mỹ nam kế, cô đều chắc chắn có thể thờ ơ không rục rịch, Trần Tông Nguyệt hơi dịu dàng một chút, cô đầu hàng vô điều kiện.