Trăng Trong Lồng

Chương 3: Lưu manh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pi sà Thần

Lúc đó Cao Tử Khiêm ở sau cánh gà vô cùng khó hiểu, diễn viên diễn tiểu phẩm thì sao lại được cười, diễn tập mấy lần vẫn không nhịn cười được, cười liên tiếp thế mà vẫn không đổi người.

Cũng không sao, vì toàn bộ tiết mục có thể nói là không có điểm nhấn, khán giả ngáp mấy cái cố chịu đựng đến phần cuối, nào ngờ, cô lại là người duy nhất không theo lối mòn ——

Sân khấu chỉ có một vòng sáng cho nam sinh đánh đàn guitar, cô từ từ đi vào trong ánh sáng, ngồi bên cạnh cậu ta hát “Tỉnh mộng rồi”, giọng rất hay, hơi tuỳ tính, tinh tế như một cây kim ẩn trong mưa thu dịu nhẹ, tí ta tí tách khâu lại trái tim của người nghe, ngay khi chuyển sang đoạn nhạc dạo guitar, dưới sân khấu không kìm được vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Quả thực không ai có thể thay thế cô.

Tiểu phẩm kết thúc, cô che mặt cười chạy xuống sân khấu, Cao Tử Khiêm nóng đầu lên chặn luôn cô lại. Cô nói, tên cô là Hoàng Anh.

Bề ngoài Hoàng Anh là cô gái Thượng Hải yểu điệu, làn da trắng hơn cả bột sữa, cơ thể vừa yếu vừa bé, bên trong có quá nhiều điểm giống với tính cậu, nhảy lên nhảy xuống, hấp ta hấp tấp, lòng đầy cảm xúc mãnh liệt. Không đến mấy ngày đã hiểu rõ họ chỉ có thể làm bạn bè, con người luôn hướng đến thứ mà bản thân mình khuyết thiếu.

Nhưng may mà nhờ cơ duyên quen biết với cô, Cao Tử Khiêm mới gặp được mộ cô gái khác.

Lúc này gió nóng thổi từ bốn phía, đi đi lại lại trong tiệm may cũng mát thêm một ít.

Hoàng Anh vươn vai một cái, gấu váy ngủ dệt thoi co từ cẳng chân lên đầu gối, vẻ mặt biết thừa, “Không phải đến mời riêng tớ đâu nhỉ?”

Cao Tử Khiêm ném quả bóng cao su vào lòng cô, cô bắt lấy theo phản xạ.

“Tớ mời khách, cậu nói đi, đi hay không!”

Suýt nữa Hoàng Anh bật cười, cô ném quả bóng cao su lại, “Chờ.” Cô hất cằm, quay đi nhấc đầu gối lên, “Tớ đi thay quần áo.”

Tiếng nói theo bóng dáng trong xanh của cô, thanh thoát chạy lên tầng.

Cao Tử Khiêm loanh quanh trong tiệm may be bé, cậu đến đây chưa nổi mười lần, tóm lại là không để ý ghi nhớ, nhìn gì cũng thấy mới lạ, cầm cái kéo thép cacbon múa may hai lần. Vừa hay, bác Hoàng Anh đi chợ về, cậu cười tươi nói, “Chào dì!”

Biết cậu là bạn thân của Hoàng Anh, bác cũng không xa cách hỏi cậu, “Trưa có ở lại ăn cơm không?”

“Không được, cháu đến tìm Tiểu Hoàng Anh đi hội chùa.” Lúc Cao Tử Khiêm không tự chủ mà có chút kiêu ngạo tự mãn hơn người, là vết tích do lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng đôi mắt lại rất chân thành, “Bác đi cùng nhé?”

“Thanh niên mấy đứa ra ngoài chơi với nhau, bà dì già này đi theo làm gì.” Bác cầm đồ ăn lên tầng, quay lại nhắc, “Đừng về muộn quá, nhà cháu sẽ lo đấy.”

Vừa nói xong thì thấy Hoàng Anh vừa buộc tóc vừa chạy xuống, chào một câu với bác rồi tung tăng ra ngoài với Cao Tử Khiêm. Lập tức, bác nói với theo họ từ trong phòng, “Qua đường nhớ để ý xe!”

Không lâu sau, đứng trước một khu tập thể bảy tầng, Hoàng Anh ngẩng đầu lên khum hai tay trước mặt, hét to lên trên, “Khúc Tiểu Lâu ——”

Cửa sổ tầng bốn kéo ra, một bóng người liếc mặt nhìn xuống dưới qua lưới chống trộm, cửa sổ lại đóng.

Nghe thấy trong hành lang có tiếng người xuống, Hoàng Anh cười tít mắt, ngoan ngoãn gọi, “Chị Tiểu Lâu.”

Cô gái đi đến trước mặt họ là Khúc Tiểu Lâu, tướng mạo thuộc dạng dịu dàng điềm tĩnh, nhưng lúc không cười lại có vẻ lạnh lùng. Hồi trước Khúc Tiểu Lâu là hàng xóm của Hoàng Anh, lớn hơn họ ba tuổi, còn Hoàng Anh đã biết từ sớm, Cao Tử Khiêm muốn ôm thỏi vàng này.

Hơn một năm cũng không có tiến triển thực tế gì, cũng làm cho con kỳ đà cản mũi là cô toả ánh hào quang bốn phía [1].

[1] Nguyên gốc là “tránh minh ngoã lượng” ( 锃光瓦亮), ý nói hào quang bốn phía, cực kỳ sáng. Ý ở đây là nữ chính làm bóng đèn quá nhiều, sáng chói loà =))))))

Cả con đường trước chùa Long Hoa rất rôm rả náo nhiệt, cứ đi vài bước là gặp được người nước ngoài mũi cao vót, khuôn mày như núi, giơ cao máy ảnh qua lại, còn chiếm số lượng nhiều nhất lại là hàng quà bánh dọc đường.

Hoàng Anh treo một túi bánh vuốt hổ [2] trên cổ tay, tay cầm khoai lang nướng, đúng lúc gặp một đội biểu diễn khua chiêng gõ trống đi ngang qua, cô bị ngăn ở một đầu, nhìn hai người ở đầu kia ——

[2] Bánh vuốt hổ: Còn có tên khác là “kim cương tề”, “kim cương kỳ”,… là một loại bánh của Trung Quốc, mặt trên gồ trên sáu đỉnh nhọn, sém vàng, vì làm tay không cần khuôn nên sáu đỉnh thường nở bung ra, nhìn giống với vuốt cọp nên mới có tên này.

Image result for

Trước mặt cô Cao Tử Khiêm nói không ít, có thể lải nhải có thể nói lý, không hiểu sao đi cạnh Khúc Tiểu Lâu lại giở bệnh cậu ấm, ngẩn ra không nói nổi một hai chữ, hai tay đút túi quần, tình cảnh rất ngượng nghịu.

Hoàng Anh không có sức mà cười cậu, vì cô và Cao Tử Khiêm mắc chung một “bệnh”.

Đã cùng là kẻ đáng thương nơi chân trời cuối đất, lúc buổi chiều mặt trời đang hầm hập, Hoàng Anh bèn nói dối là bác dặn cô nhất định phải về nhà trước chạng vạng, nếu nán lại thêm một lúc nữa, về nhà muộn sợ là sẽ bị mắng.

Cao Tử Khiêm ngầm hiểu im lặng không lên tiếng, Khúc Tiểu Lâu nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhìn cô đeo cái kính đồ chơi, nhăn mũi nở nụ cười với cô, sau đó chạy xa, quay đi vẫy tay một cái trong đám người.

Hoàng Anh không chỉ trẻ tuổi, ngay cả nước hoa rẻ tiền cũng không át được hơi thở ấy, như mái tóc bồng bềnh xoã tung mềm mại của cô, là thứ đã có từ khi sinh ra, cô là đoá hoa diên vĩ dại màu trắng, sự lãng mạn sống trong mỗi tế bào của cô, sao chỉ khái quát bằng hai chữ trẻ tuổi được.

Vậy anh nghĩ sao đây?

Khúc Tiểu Lâu quay sang nhìn người bên cạnh, cậu chỉ liếc mắt nhìn theo bóng dáng đi xa của hoàng Anh một cái, không có tình cảm đặc biệt, hạ mắt đối diện với cô.

Cô cười yếu ớt nói, “Lát nữa đốt pháo khói lớn lắm, chúng ta về đi.”

Cao Tử Khiêm gật gật đầu. Thực ra xung quanh rất ồn, không nghe rõ cô nới gì.

Nhưng, không sao.

Mới vào ngõ, Hoàng Anh đã thấy người đàn ông trung niên ngồi xổm hút thuốc trước cửa nhà cô, cô không còn tâm trạng bước nhẹ, kiêu ngạo đến lật trời.

Cô không nhìn người đàn ông đó mà vào thẳng trong nhà, lúc lên tầng không nghe thấy tiếng ti vi nào.

Quả nhiên, trong nhà ngồi một vị khách không mời mà đến.

Bác có hai em trai, một là người cha đã chết mười mấy năm của Hoàng Anh, một là người đang ngồi xổm dưới tầng, chú hai vô dụng.

Ông chú này không có bản lĩnh gì khác, chỉ có tài nịnh nọt dụ dỗ mẹ già trong nhà, nói còn hay hơn hát, còn bà nội Hoàng Anh thì giữ khư khư tư tưởng trọng nam khinh nữ, mỗi lần nhà chú hai có tí gió thổi cỏ lay gì là bà lập tức chứng minh điều đó bằng hành động. Gần đây chú hai chuẩn bị tái hôn, trong nhà có chuyện cần tiêu tiền, trang trí, đổi đồ điện mới, đặt tiệc rượu, v.v…

Vậy tiền ở đâu ra đây?

Bà nội dựa vào thành đuôi giường, tay cầm một cái đĩa đựng một chùm nho nhỏ, cái bát trên đùi mới có mấy cái vỏ nho, chắc là mới đến một lúc. Giọng Hoàng Anh véo von, nói chuyện dứt khoát gọn gàng, “Bà nội lại đến đòi tiền?”

Lần trước là trước khi Tiền Thừa về Thượng Hải, họ nói chú hai muốn mở cửa hàng làm ăn nhỏ, cứng rắn ‘vay’ một khoản tiền đi, rồi không có sau đó nữa.

Không chờ bà nội mở miệng, bác đã đến nhét vào tay cô một chậu cải thìa, nói, “Đi, rửa sạch đống rau này đi.”

Bà nội biết rõ mình đến nhờ vả, cũng không đáp lại Hoàng Anh, đành thở dài bảo, “Em dâu con rất hư, làm loạn lên đòi mở tiệc rượu to, còn đòi mua thêm đồ gia dụng, con cũng biết A Thông không dư dả, học phí dành dụm cho Phiên Phiên cũng lấy ra cả rồi, không chịu nổi nữa mới đến hỏi vay con ít tiền.”

“Hai đứa nó đến bệnh viện kiểm tra rồi, cái thai này là con trai, mẹ cũng nói với A Thông rồi, sau này đứa bé lớn lên có tương lai, nhất định phải hiếu thuận với con, con là bác nó, chuyện gì cũng nghĩ cho nó, sao lại không cho con hưởng phúc cùng được.”

Hoàng Anh mở vòi nước to hết cỡ, nước ào ào cũng không át được tiếng bà nội nói chuyện, cô biết bác chán rồi nên mới nhịn, mặc bà nội khua môi múa mép, nhưng Hoàng Anh lại không nhịn được, tắt nước đi, nói, “Anh em ruột cũng phải tính nợ rõ ràng chứ, có phải máy ATM tự động đâu, ai chịu nổi bà moi tiền thế được.”

Khi bé còn lắp ba lắp bắp đã không nhường nhịn ai, lớn lên càng nhanh mồm nhanh miệng, bà hừ lạnh, “Không đến lượt mày chen mồm, đừng như đứa không bố không mẹ, vô giáo dục!”

“Mẹ đừng quá đáng nữa!” Bác đột nhiên phản lại.

Người sống đến từng tuổi này biết cách đâm vào chỗ đau của người khác đến mức nào, nhưng đáng tiếc Hoàng Anh không có tình cảm sâu nặng với cha mẹ, không mặn không nhạt đáp, “Cháu vô giáo dục, nhưng da mặt cháu mỏng, không làm được gì mà còn đi đòi tiền, bà yên tâm.”

Vốn dĩ bà nội không định cho cô chút mặt mũi nào, “Ỷ con của bác mày bất hiếu, nhân cơ hội giả ngoan ngoãn nghe lời, ăn của nó dùng của nó, da mặt mày mỏng? Tao thấy mày mới không biết xấu hổ!”

Hoàng Anh đặt chậu rau lên bàn, “Nếu bà đã nói thế, đừng ai trong chúng ta chìa tay với bác, mai cùng ra ngoài đường ăn xin nhé?”

Hoàng Thông lên tầng nghe câu này, nhổ ‘phì’ một cái xuống đất, quay ra định tát Hoàng Anh một cái. Bác gái vội nhào lên ngăn ông ta, Hoàng Anh lảo đảo nửa bước va vào góc bàn, loảng xoảng một cái, chậu rau mới rửa đổ ra đất.

Bác gái trợn mắt nhìn, “Em làm gì thế!”

Hoàng Thông lớn lối nói, “Làm gì? Em đang dạy dỗ nó! Xem nó bị chị chiều thành thế nào rồi? Dám nói ngang bướng như thế với bà mày, coi trời bằng vung!”

Bác không khỏi cười mỉa mai, “Nó có nói gì sai à? Là ai coi trời bằng vung? Chị cho em biết Hoàng Thông, em dám động tay ở đây, chị dám báo cảnh sát em tin không?”

“Quan thanh liêm khó giải quyết chuyện nhà, hơn nữa, đồn cảnh sát Tiểu Đông Môn có anh em của em, muốn báo chị cư báo, xem ai làm gì được ai!”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa…” Có một người đàn ông làm chỗ dựa, tự nhiên bà nội càng kiêu ngạo hơn, hoàn toàn không để Hoàng Anh vào mắt, nói với bác cô, “A Thông là em trai con, chẳng lẽ con trai nó không phải cháu ruột con? Nói chung, chút tiền này con không đưa cũng phải đưa!”

Hoàng Anh phía sau lập tức quay đầu chạy xuống dưới tầng, bác không biết cô định làm gì đuổi theo, kéo cô lại.

Hoàng Anh cau mày, mắt đầy nước, một giọt trào ra khỏi mắt, không cam lòng hét lên, “Đó là tiền bác nhọc nhằn khổ sở mới kiếm được, sao phải cho? Không cho! Cháu không có bố mẹ là đáng đời cháu xui xẻo, họ dựa vào cái gì mà nói bác! Đúng là vô lại! Lưu manh!”

Hoàng Anh rút tay mình ra chạy đi, bác chỉ biết hét vớt theo, “Muộn thế này còn đi đâu!”

Cách hiệu quả nhất để đối phó với lưu manh chính là tìm một kẻ còn lưu manh hơn.

Một cơn gió đêm hè đi theo gấu váy cô, mãi đến khi cô sải bước vào phòng trà.

Hoàng Anh không bình tĩnh được thở dốc, chạy lên trước quầy lễ tân hỏi cô lễ tân Tiền Thừa ở đâu, rồi chạy lên tầng vừa hay gặp anh ở tầng ba.

Tiền Thừa sửng sốt một lúc, dường như cô chạy từ nhà ga đến đầy mồ hôi, làm tóc hai bên má ướt nhẹp, cô còn chưa mở miệng nói gì, đã vang lên một câu ——

“Xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Anh nhìn theo tiếng. Lúc Trần Tông Nguyệt đi ra khỏi phòng trà thì hơi cúi đầu, cửa thấp làm nổi bật vóc dáng cao lớn của anh, anh mặc một cái áo sơ mi xám đậm, hình xăm chiếm giữ một vùng trên cánh tay vén rèm cửa của anh, cô biết mình rung động không đúng lúc rồi.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy sau anh xuất hiện một cô gái lạ mặt, chắc cũng trạc tuổi cô, quần áo thời trang hiện đại, áo may ô bó sát quần ống loe, tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt như một cặp đá cuội, bờ môi đầy đặn, hai má căng mượt như lòng trắng trứng, lại như một con búp bê thời trang trong lồng kính.

Hoàng Anh quay lại nhìn Tiền Thừa đúng lúc, nhanh chóng nói hết chuyện một lượt.

Lúc hai anh em ở nhà uống trộm mấy chén đã từng nghe cô kể Hoàng Thông hay đến vay tiền, khổ nỗi từ khi Tiền Thừa về thì không gặp được, cuối cùng hôm nay cũng coi như có cơ hội trừng trị lão.

Trần Tông Nguyệt đứng bên nghe xong, nói với lão Văn, “Ông gọi mấy người đi cùng họ.”

Lúc xuống tầng, Tiền Thừa tức đến gầm gừ đi trước, Hoàng Anh bỗng dừng lại, ngẩng đầu, xuyên qua lan can cầu thang, phát hiện cô bé kia cũng đang nhìn cô, rõ ràng ánh mắt ẩn chứa điều gì đó, khó có thể giải thích.

Chỉ trong nháy mắt, cô cúi đầu bỏ đi đuổi theo Tiền Thừa.

Gần như cùng lúc, Trần Tông Nguyệt liếc mắt xuống nhìn người bên cạnh, hạ giọng nhắc nhở, “Giai Hoàn.”

Trước ánh mắt của Trần Tông Nguyệt, cô nàng run lên một cái, rồi khẽ rên lên một tiếng không vui, quay vào phòng trà.

* Spoil chương 4:

Trong một khắc cô cúi người đó, Trần Tông Nguyệt theo bản năng muốn nói cái gì đó, rồi lại lập tức im lặng, tay anh đặt một bên, xoa xoa thái dương.

Sắc trời âm u, mái đầu cô như một đoá hoa linh lan rũ xuống trong sương sớm, không có ánh nắng hạ trên làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh hơi nhô lên lộ ra vệt hõm, còn khe ngực trong cổ áo thì phập phồng lên xuống theo nhịp cô thở, anh đang nghĩ xem có nên nhắc nhở cô không.

Bỗng nhiên anh quên mất nhánh hoa thêu trên váy cô là hoa gì, anh cần phải nghĩ một lát, suy nghĩ cho kỹ một lát.