Trong Tiên môn lại có lời đồn sau khi đại sư huynh thất thân, Mộ Dung Thanh Thanh tìm mọi cách lấy lòng, nhưng đại sư huynh cho rằng đó chỉ vì nàng áy náy không tính là thật lòng, cho nên đóng cửa không ra, không muốn gặp lại Mộ Dung Thanh Thanh, đỡ phải thêm đau buồn.
Những lời đồn đó mặc dù khiến Mộ Dung Thanh Thanh tức giận đến giơ chân, nhưng không có gan đến trước mặt đại sư huynh nói huyên thuyên. Vì vậy, không có Mộ Dung Thanh Thanh quấy rầy, Thần Mộ cuối cùng cũng có vài ngày sống yên ổn.
Cho đến một ngày đẹp trời, Thần Mộ vừa ngồi xuống xong, chợt nghe thấy trong viện có tiếng rầm rầm rào rào, dường như có vật nặng nện vào trong viện. Hắn nhướng mày, trong lòng có chút dự cảm chẳng lành, đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên lại thấy Mộ Dung Thanh Thanh!
Lúc đó nàng đang mắc kẹt trên một cây đại thụ, cả người chật vật, lắc lắc vài cái, một thanh kiếm từ bên cạnh nàng rơi xuống. Nàng hét một tiếng kinh hãi, cành cây đang đỡ lấy nàng cũng gãy. Mộ Dung Thanh Thanh đặt mông ngã trên mặt đất, lăn hai vòng, khó khăn đứng dậy bên cạnh hắn, mặt mũi lấm lem, quần áo tả tơi, giống như hành khất mà đến.
“Đại sư huynh!” Sờ đến đôi giày bên cạnh, Mộ Dung Thanh Thanh không màng đau đớn vội quấn lấy hắn, nàng hưng phấn nói, “Thủ vệ đệ tử không cho muội vào, nhưng muội học được Thuật Ngự Kiếm rồi! Về sau muội có thể tự bay tới!” Nàng cười như một đứa trẻ được ăn cục đường ngon nhất thiên hạ.
Thần Mộ lạnh lùng nhìn, cực kỳ muốn hỏi, rốt cuộc là tên nào không có mắt dạy nàng ta Thuật Ngự Kiếm vậy!
Mộ Dung Thanh Thanh vỗ vỗ bụi trên người, vỗ đến bụi đất bay tứ tun, Thần Mộ nhíu mày, nhưng cũng không tránh, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay muội mang cái gì đến ta cũng sẽ không nhận.”
Mộ Dung Thanh Thanh sửng sốt, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn hắn: “Ai nha. . . . . . Nguy rồi, muội chẳng mang gì cả, hôm nay là lần đầu tiên ngự kiếm bay xa như vậy, mải nhớ pháp thuật nên đã quên mang đồ cho huynh. . . . . .”
Đây là. . . . . . Trách hắn nói thừa sao. . . . . .
Thần Mộ ấn ấn thái dương.
“Nhưng không sao.” Mộ Dung Thanh Thanh cười nói, “Muội đưa người đến.” Nàng vỗ vỗ lên ngực, “Nói đi, đại sư huynh, huynh có chuyện gì muốn muội giúp đỡ không?”
“Có.” Thần Mộ nghiêm túc, “Rời khỏi đây.”
“Việc này thì không được.” Mộ Dung Thanh Thanh đáp cực nhanh, đáp xong rồi mắt lại lấp lánh nhìn hắn, “Còn có chuyện gì khác không?”
Thần Mộ không nói gì, đối với kẻ quấn chặt không buông, da mặt dày hơn cả tường thành như vậy, hắn quả nhiên hoàn toàn bó tay. Hắn dứt khoát quay đầu trở về phòng, đóng cửa phòng, lại nghe Mộ Dung Thanh Thanh ở trong sân hô: “Muội giúp huynh quét sân nhé!”
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài ngoại trừ tiếng quét rác loẹt xoẹt cùng tiếng Mộ Dung Thanh Thanh ngẫu nhiên ngâm nga hai câu ca dao thì không còn tạp âm gì khác.
Thôi, Thần Mộ nghĩ, tùy nàng đi.
Vừa tùy là tùy hơn nửa tháng, Mộ Dung Thanh Thanh ngày ngày ngự kiếm đến, hoặc mang cho Thần Mộ chút đồ ăn, hoặc đưa cho hắn chút thuốc bổ, có khi giúp hắn quét quét sân, chăm sóc hoa cỏ trong viện. Lâu dần, Thần Mộ cũng đã quen với vị tiểu sư muội quấy rầy này, sau khi vận công nếu như không nghe được nàng ở trong sân ngâm nga, ngược lại sẽ có vài phần không quen.
Ngày qua ngày, vết thương do bị pháp lực phản phệ của Thần Mộ đã gần khỏi hẳn. Hắn cân nhắc đã lâu, cuối cùng vào một ngày sau khi ăn xong đồ ăn Mộ Dung Thanh Thanh đưa tới, nói: “Vết thương của ta đã gần khỏi hẳn, vết thương này tuy là vì muội, nhưng phần nhiều phải trách bản thân ta không cẩn thận. Mấy ngày nay muội cũng đã lấy công chuộc tội, trong lòng không cần áy náy nữa. Bắt đầu từ ngày mai, muội đừng đến nữa.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn hắn một lúc lâu: “Muội đã sớm không áy náy rồi.” Thần Mộ sửng sốt. Chỉ thấy Mộ Dung Thanh Thanh không dám tin nói, “Đại sư huynh, cho đến bây giờ huynh vẫn tưởng rằng muội ngày ngày tới nơi này là vì áy náy sao?”
Thần Mộ nhíu mày: “Nếu không thì vì cái gì?”
Mộ Dung Thanh Thanh nghiêm túc, “Là vì muội thích huynh.” Nàng nói rõ ràng rành mạch từng chữ, “Lần đó đánh nát pháp khí của huynh, kỳ thực là muội định đến nói cho huynh việc này, nhưng bởi vì trong lòng khẩn trương cho nên khó tránh khỏi tay chân luống cuống, phạm vào sai lầm. Mấy ngày nay ở chung, muội thấy đại sư huynh cũng không lạnh lùng, không biết tình nghĩa, tính khí không tốt, rất khó ở chung, không thích nói chuyện nhưng mở miệng là có thể nghẹn chết người như vẻ bề ngoài,. . . . . .”
Thần Mộ nheo mắt lại.
Mộ Dung Thanh Thanh dừng lại đúng lúc: “Muội biết đại sư huynh có trái tim dịu dàng, dịu dàng hơn tất cả mọi người trên núi này.” Nàng cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng Thần Mộ chưa từng nhìn thấy, thì ra. . . . . . một cô bé nghịch ngợm như nàng cũng có một mặt như vậy. Thần Mộ sửng sốt, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng mặt trầm xuống: “Như thế muội lại càng không thể tới đây, bây giờ muội đi đi, về sau không cho phép đến nữa!”
“Vì sao?” Nàng còn muốn nói, Thần Mộ đã xách cổ nàng sau, kéo nàng về phía đường xuống núi. Mộ Dung Thanh Thanh hoảng hốt, giãy dụa nói, “Huynh có người trong lòng sao? Huynh không thích bị người khác thích sao? Sư phụ có rõ ràng cấm môn hạ đệ tử đàm hôn luận gả sao?”
Thần Mộ không đáp lời, chỉ chuyên tâm kéo nàng xuống chân núi.
Mộ Dung Thanh Thanh trả lời thay hắn: “Không có, không có, không có đúng không! Ba cái đều không có sao huynh còn đuổi muội!”
Xách Mộ Dung Thanh Thanh đến dưới Thanh Vân Phong, thủ vệ đệ tử thấy loại tư thế này của hai người đều hoảng sợ, nhưng nghe thấy Thần Mộ lạnh lùng nói: “Muốn đuổi muội đi còn cần lý do sao?” Nhiều ngày ở chung đã khiến Thần Mộ học được phần vô lại này.
Mộ Dung Thanh Thanh sửng sốt, Thần Mộ dặn dò: “Bắt lấy muội ấy cho ta, đợi ta bố trí xong kết giới mới được thả ra. Ai còn dám giúp muội ấy, đừng trách ta xử lí cả đám.”
Kết giới giăng xong, Mộ Dung Thanh Thanh có ngự kiếm cũng không thể đi lên, nàng sốt ruột: “Muội. . . . . . Muội chỉ muốn gặp huynh! Vì sao không được?”
Thần Mộ quay đầu: “Ta không thích.”