Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 94: Phiên ngoại Thẩm Minh Tước: Đàn ông nào so được với tiền




Thẩm Minh Tước cảm thấy hai ngày nay có vẻ là Trình Minh Thành được danh sư chỉ điểm, anh nói câu nào mát tai câu đó.

“Em nói á?” Cô cầm điện thoại, thuận miệng nói: “Anh chuyển lời đến bà ấy giùm em là em cảm ơn món quà hôm nay của dì.”

“……”

Trình Minh Thành im lặng.

Nếu anh mà chuyển lời thật thì chắc chắn hôm nay trong nhà gà bay chó sủa.

Thẩm Minh Tước cố ý nói như thế là để châm chọc anh, ai bảo mẹ anh phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cô. Cô nín cười rồi nói tiếp: “Cúp máy đây, tạm biệt.”

Trình Minh Thành nghe tiếng tút tút, anh có chút bất đắc dĩ, nhớ lại câu nói cuối cùng của cô thì nhịn không được mà cười nhẹ.

Mọi chuyện phát triển đến tình trạng này thì phần lớn nguyên nhân là ở anh. Mặc kệ là sự nghi ngờ của người ngoài hay áp lực mà mẹ anh tạo ra, anh đều không xử lý tốt.

Lúc trước cảm xúc của Thẩm Minh Tước hay thay đổi, nhưng không lạc quan như hiện tại, có lẽ do khi đó cô bị áp lực.

Bây giờ cô còn hoạt bát hơn so với ngày trước.

Điều mà Thẩm Minh Tước đoán không hề sai, chuyện hôm nay cô gặp bà Trình chỉ nửa tiếng sau khi cô rời đi đã lên hot search.

Truyện máu chó trong giới nhà giàu, ai mà không thích xem.

Khi chuyện trong tiểu thuyết trở thành hiện thực, cư dân mạng còn kích động hơn cả nhân vật chính, tốc độ lên hot search cực kỳ nhanh, vượt qua cả những tai tiếng của các ngôi sao.

[Cuộc đời tôi cũng có ngày nhìn thấy được chuyện có người được cho mấy triệu!]

[Tôi hy vọng mẹ chồng tương lai cũng có thể như vậy! Tôi sẽ lập tức rời khỏi con trai của bà!]

[Haiz, loại chuyện này vĩnh viễn không xảy ra trên người tôi.]

[Thẩm Minh Tước nhận tờ chi phiếu đó rồi. Có hơi thất vọng, tôi còn tưởng cô ấy sẽ trực tiếp xé nó……]

[Dâng tận cửa như vậy rồi mà còn xé làm gì?]

[Tôi chỉ muốn biết Thẩm Minh Tước đang nghĩ thế nào. Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao? Tại sao cô ấy vẫn nhận nó?]

[Đã bị nhục nhã như thế rồi, không nhận thì làm gì nữa?]

[Mấy người đều hy vọng trở thành Thẩm Minh Tước, chỉ có tôi muốn trở thành mẹ chồng giàu có à? Một lần vung tay vứt mấy triệu!]

Đủ loại bình luận, kiểu nào cũng có.

Thẩm Minh Tước cảm thấy suy nghĩ của cư dân mạng rất không phù hợp với con người thật của cô, đa số là lúc nói không giống với lúc làm.

Con người vẫn nên có ý thức về đạo đức.

Thật ra Thẩm Minh Tước nhận chi phiếu của bà Trình là vì muốn chọc tức bà. Cái thái độ cao cao tại thượng của bà và cả chuyện ảnh chụp để lừa gạt lúc trước nữa. 

Thích tiền là chuyện hiển nhiên.

Cô cố gắng là việc là vì kiếm tiền, vì để bản thân có một cuộc sống tốt đẹp hơn, yêu tiền không có gì là sai cả.

Thẩm Minh Tước lướt đến những bình luận chỉ trích cô, cô không quan tâm nữa. Thẩm Minh Tước tìm một quỹ cho trẻ em khuyết tật mà cô đã nhấn quan tâm lúc trước, sau đó trực tiếp quyên góp tất cả số tiền đó.

Lúc điền tên thì cô điền là Trình Minh Thành.

Tiền của mẹ anh không phải đều là do anh cho hay sao.

Bà Trình không có weibo, lúc biết đến chuyện này thì bà suýt nữa đã tức chết.

“Dì đừng tức giận.” Hứa Phái Phái nghiến nghiến răng, hai mươi lăm triệu đấy, không ngờ lại bị Thẩm Minh Tước lấy được: “Chúng ta nên bắt cô ta trả tiền lại mới đúng.”

“Dì đã đưa cho nó rồi thì sao mà đòi lại được?” Bà Trình đau đầu, bà dùng tay che trán rồi nói: “Nếu làm thế chẳng phải dì sẽ mất hết mặt mũi hay sao?”

Sau này chắc bà cũng không còn mặt mũi đi tham gia các buổi tiệc rượu nữa.

Hứa Phái Phái cắn môi nói: “Không lẽ lại cho không cô ta? Cháu cũng không ngờ là cô ta sẽ nhận, lại còn không do dự chút nào, hơn nữa chuyện trên mạng……”

Bà Trình cũng nghĩ thế.

Việc này tất cả mọi người đều đã biết nên càng không thể đòi về, nếu bà đòi về thì mọi người sẽ đánh giá bà là người thế nào.

Bà Trình tiếc đứt ruột hai mươi lăm triệu của mình.

Bà ôm ngực, bản thân bà không có nhiều tiền tiết kiệm.

Về khoản vật chất, Trình Minh Thành sẽ không đối xử tệ bạc với mẹ mình. Nhưng đều là anh trực tiếp mua về, anh cũng sẽ đưa thẻ cho bà nhưng rất ít khi đưa tiền trực tiếp.

Thế mà hôm nay bà lại đưa chúng cho Thẩm Minh Tước!

Bà Trình đang nhận sự an ủi dịu dàng của Hứa Phái Phái thì điện thoại reo lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trong lòng bà hồi hộp.

Bà chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới ấn nghe: “Minh Thành đấy à.”

“Nếu bây giờ mẹ dư quá nhiều tiền thì mẹ hãy đi làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi.” Giọng Trình Minh Thành giống như người máy, không hề có cảm xúc: “Nếu đã như vậy, sau này con kiểm soát lại một chút ——”

“Con nói như vậy mà nghe được à?” Bà Trình vừa nghe đến cụm kiểm soát thì lập tức ngắt ngang lời anh, “Mẹ là mẹ ruột của con, con vì một người ngoài mà nói chuyện với mẹ như thế à?”

“Vì mẹ là mẹ ruột của con nên con mới nhân nhượng nhiều lần.” Trình Minh Thành nhìn lên bàn, bình tĩnh mở miệng: “Hy vọng sau này mẹ có thể an tĩnh một chút.”

“Con ả Thẩm Minh Tước kia cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy?” Bà Trình la lên: “Con muốn kiểu phụ nữ nào cũng được, sao nhất định cứ phải là cô ta?”

“Mẹ.” Trình Minh Thành lạnh giọng nói một tiếng: “Đây là cuộc sống riêng của con, con thích kiểu phụ nữ như thế nào mẹ không có quyền can thiệp.”

Anh cúp điện thoại.

Bà Trình suýt nữa đã thở không nổi, tay bà run run, Hứa Phái Phái hoảng sợ: “Dì không sao chứ?”

Bà biết, con trai mình nói được là làm được.

***** 

Chuyện chi phiếu đến buổi chiều vẫn chưa kết thúc.

Video bị share đi nhiều nên cơ bản ai cũng xem qua rồi, nhưng đương sự thì vẫn chưa lên tiếng nên cư dân mạng cũng chỉ có thể đi bình luận tại weibo của Thẩm Minh Tước và weibo official của Trình thị.

Qua mấy tiếng, biểu cảm của Thẩm Minh Tước được phân tích thành đủ kiểu, những comment đó luôn đứng top.

Đúng lúc này, có blogger đăng lên.

Cư dân mạng bắt đầu sôi nổi ăn dưa, bọn họ nhìn thấy một ảnh, trên đó là lời cảm ơn của quỹ trẻ em khuyết tật.

Thẩm Minh Tước quyên góp 30 triệu.

Trừ số tiền trong chi phiếu thì còn có cả tiền riêng của cô.

Sở dĩ cô góp thêm năm triệu nữa là bởi cô muốn nói cho mọi người biết rằng cô không thiếu tiền, và cô cũng không muốn nhận loại tiền này.

Mấy số không phía sau như đang giáng một cú tát thật mạnh.

Bình luận nhanh chóng bùng nổ.

[Hô hô, Tước Tước nhà chúng ta đúng là thiên thần!]

[Lúc trước ai nói Tước Tước ham giàu? Tước Tước nhà chúng tôi cũng có tiền!]

[Chúng ta chỉ có ba cọc ba đồng tiền sinh hoạt mà lại đi lo cho những người sinh hoạt hơn mười triệu.]

[Thẩm Minh Tước: Ai mà không phải là người có tiền chứ?]

[Tôi nói chứ, hai mươi lăm triệu kia cô ấy không nên viết tên tổng giám đốc Trình. Tiền cũng đã đưa cho mình rồi, nên viết tên mình mới đúng.]

[Nhưng tôi lại thích kiểu như thế đó!]

Sau khi Hứa Phái Phái ra khỏi nhà họ Trình, phát hiện cư dân mạng đang bàn chuyện quyên góp.

Cô ta ngồi ở quán cafe, bên cạnh còn có bạn bè của cô ta, bây giờ bọn họ cũng đang tán gẫu về chuyện này: “Thẩm Minh Tước cũng cơ hội ghê.”

“Nếu không thì làm sao dám bám lên tổng giám đốc Trình được. Không có bản lĩnh thì làm sao dám yêu đương với tổng giám đốc Trình? Tổng giám đốc Trình đâu phải kiểu người tùy tiện muốn bám là bám đâu?”

“Nhưng như thế thì có sao, cô ta cũng đâu gả vào nhà giàu được.”

Mấy tiểu thư nhà giàu ngồi uống cafe, hi hi ha ha cười nói.

Hứa Phái Phái không nói một lời, lâu lâu phụ họa hai tiếng. Các cô đã từng nghĩ rằng Thẩm Minh Tước chỉ cô gái muốn trèo lên Trình Minh Thành mà thôi.

Sau đó, hai người kia hẹn hò suốt một khoảng thời gian rất lâu.

Bây giờ họ cảm thấy người ta không gả vào được, nói không chừng ngày mai xoay người một cái là đã thành công.

“Phái Phái, sao cậu không cố gắng hơn đi, bây giờ tổng giám đốc Trình vẫn còn độc thân mà.” Người này vừa nói xong thì vài ánh mắt liền đổ dồn lên người Hứa Phái Phái.

“Phái Phái là của Trình Phi rồi.” Có người chớp chớp mắt.

“Cũng đúng, quan hệ giữa cậu và Trình Phi tốt đến như thế.”

Hứa Phái Phái cười trừ: “Tôi với cậu ấy chỉ là quan hệ bạn bè.”

Có người xì một tiếng khinh miệt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Bạn bè gì chứ, ai mà không biết quan hệ giữa cậu và Trình Phi?”

Cái gọi là tình chị em chẳng qua cũng chỉ là tình nghĩa plastic, Hứa Phái Phái đứng núi này trông núi nọ, ngoài mặt bọn họ không đề cập đến nhưng trong lòng thì vô cùng khinh bỉ.

Đặc biệt là cái thể loại trà xanh như thế này.

Hứa Phái Phái cảm thấy không ổn, cô ta lấy cớ đi toilet.

Cô ta vừa đi thì mọi người bắt đầu bàn tán rộn rã.

“Tôi nói này, Trình Phi cũng không để cô ta trong lòng đâu. Chẳng phải lúc trước còn bao nuôi một nữ nghệ sĩ hay sao, cái cô đó tên gì ấy nhỉ?”

“Không nhớ rõ, dù sao cũng cho không ít tiền.”

“Nếu Trình Phi thật sự thích cô ta thì đã sớm thành người yêu rồi. Bây giờ cô ta còn bảo là quan hệ bạn bè, ai mà không biết Trình Phi là kẻ đào hoa.”

“Xem ra mắt Trình Minh Thành còn chưa mù.”

“Tuy tôi cũng không thích Thẩm Minh Tước, nhưng mà người ta còn đẹp hơn Hứa Phái Phái nhiều. Đúng rồi, tôi có nghe được tin nội bộ này, chuyện ánh trăng sáng của tổng giám đốc Trình hẳn mọi người cũng biết, con gái nhà họ Trương hoàn toàn không có quan hệ gì với tổng giám đốc Trình cả.”

Mấy cô nàng bạch phú mỹ ngồi đó bừng tỉnh: “Tôi biết người đó, cô ấy đã sớm định cư ở nước ngoài rồi, nếu có yêu đương thì cũng không khớp với khoảng thời gian tổng giám đốc Trình đi du học.”

Nhớ lại post thanh minh lúc trước và hành vi hôm nay của bà Trình thì bọn họ lập tức hiểu ra.

Lúc Hứa Phái Phái trở về chỗ ngồi, bọn họ đã bắt đầu bàn về kiểu túi mới ra mắt.

***** 

Sau khi Thẩm Minh Tước quyên góp xong, cô sảng khoái ngủ một giấc.

Show trinh thám mang tên [Ai là hung thủ] ngày mai sẽ tiến hành họp báo, cô là khách mời cố định nên đương nhiên sẽ tham gia.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Minh Tước tham gia show giải trí.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, không có tuyết rơi.

Họp báo có mở điều hòa nên cho dù có mặc lễ phục thì Thẩm Minh Tước cũng không thấy lạnh. Thật ra cô cũng quen mặc như thế này trong loại thời tiết khó khăn rồi, đôi khi đi diễn, thời tiết còn lạnh hơn thế này.

Cuộc họp báo mời không ít nhà truyền thông và một số nhà phê bình điện ảnh.

Hơn nữa, họp báo hôm nay còn phát sóng trực tiếp.

Tuy chưa phát sóng trực tiếp nhưng một lượng lớn cư dân mạng đã vào room sẵn, làn đạn bắn đầy màn hình.

Thẩm Minh Tước mặc chiếc váy hoa anh đào mỏng manh, váy dài phết đất, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện, tóc dài xõa ra, makeup theo hướng dịu dàng, gương mặt xinh đẹp.

[Da của Thẩm Minh Tước đẹp ghê!]

[Cô ấy đẹp quá đi, hy vọng chương trình sẽ logic một chút!]

[Cao ghê á trời, MC bên cạnh lùn hơn quá trời ha ha ha ha]

[Chiều cao thật sự của cô ấy… Ôi mẹ ơi, người đứng chung khung hình của cô ấy đều không cao bằng, cơ bản có thể kết luận bọn họ dối sai về chiều cao của mình …]

Thẩm Minh Tước vì nghĩ cho khách mời nam nên cô mang giày đế thấp.

Nhưng bản thân cô có dáng người đẹp thì dễ được chú ý, cho nên nhìn cô như hạc đứng giữa bầy gà, trông rất nổi bật.

Sau khi họp báo kết thúc, chiều cao của cô liền lên hot search.

Máy ảnh bắt đầu chuyển về hàng ghế khán đài.

[Người ngồi hàng đầu tiên sao nhìn quen quá vậy?]

[Là tổng giám đốc Trình đó…… Có như vậy mà cũng không biết?]

[Trên mạng nói tổng giám đốc Trình là người đầu tư, thật luôn? Ôi đệt, thế chuyện Thẩm Minh Tước xuất hiện trong show này là sao?]

[Mấy người không ăn dưa à?]

Người này vừa nói xong thì cư dân mạng bắt đầu tò mò.

Lúc trước đạo diễn show này chuẩn bị quay show hẹn hò, nhưng sau đó đột ngột đổi thành show trinh thám, rồi lại mời lại dàn khách mời đó.

Lúc ấy, fans của những người nổi tiếng được mời tham gia show hẹn hò này đã bàn tán um sùm trên diễn đàn, nói là show cọ nhiệt.

Bây giờ thấy người đầu tư là Trình Minh Thành thì tất cả mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Hậu trường.

Thẩm Minh Tước ngồi trên ghế, cô chào hỏi với mấy khách mời khác sau đó ngồi nghỉ ngơi. Đứng khác với đi, đứng yên một chỗ suốt hai tiếng rất là mệt.

Tiểu Trần đến chỗ xe lấy đồ cho cô.

Thẩm Minh Tước đang xoa chân thì có một bóng đen che khuất ánh sáng trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, không biết nhân viên làm việc trong hậu trường đã đi từ khi nào, Trình Minh Thành đang đứng trước mặt cô.

Người đàn ông mặc tây trang, chân mang giày da thật sự rất khiến người ta lóa mắt.

Thẩm Minh Tước nhìn vài lần, lắc lắc điện thoại, không chút lưu tình nói: “Anh cản ánh sáng, em không xem điện thoại được.”

“……”

Trình Minh Thành cau mày nhẹ, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “Chuyện của mẹ anh em đừng để trong lòng.”

Thẩm Minh Tước nói: “Anh thấy em có giống đang để chuyện đó trong lòng không?”

Cô quay đầu nhìn Trình Minh Thành, ánh sáng ở đây không sáng lắm, bóng tối phủ lên đường nét rắn rỏi trên gương mặt anh, sườn mặt sắc bén đẹp trai vô cùng.

Thẩm Minh Tước cong cong môi: “Quyên góp tiền dưới tên anh coi như là tích đức cho anh.”

Giọng điệu giảo hoạt khi thực hiện được mưu đồ.

Lúc hai người nói chuyện cũng không để ý xung quanh.

Có hai paparazzi lén lút tìm đến chuẩn bị tìm chụp một chút để viết báo, không ngờ lại bắt gặp cảnh Thẩm Minh Tước và Trình Minh Thành đang nói chuyện với nhau.

Khứu giác nhạy bén khiến bọn họ nhanh chóng đánh hơi được một tiêu đề hot.

Bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau như thế, nào có giống đang xảy ra mâu thuẫn đâu, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy sự dịu dàng toát ra từ ánh mắt Trình Minh Thành.

Hai paparazzi liếc nhìn nhau.

Không cần mở miệng nhưng bọn họ cũng lập tức thống nhất ý tưởng: Với tình huống này, chắc chắn là đang ôn lại chuyện xưa, hơn nữa suốt hai ngày qua đã xuất hiện những tin tức lớn, bây giờ chắc chắn là hiện trường gương vỡ lại lành của hai người này!

Tin tức to bự sắp vào tay.

Hai paparazzi chụp lia lịa.

Nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.

Trình Minh Thành hạ giọng, dịu dàng nói: “Hôm qua em đã từ chối lời đề nghị của anh rồi.” Như thể thật đáng tiếc.

Thẩm Minh Tước buông tay: “Em cũng không phải đồ ngốc.”

Ngày hôm qua nếu cô đồng ý thì chẳng phải là đã thuận theo ý anh rồi sao? Lấy chi phiếu đổi với anh, đương nhiên là ——

Không đổi.

Thẩm Minh Tước nhìn người đàn ông luôn kiệm lời này, ngoắc ngón tay: “Anh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

Như là muốn thì thầm gì đó.

Trình Minh Thành nghe lời cúi người sang: “Em nói đi.”

Thẩm Minh Tước ghé đến bên tai anh, hơi thở phủ lên, hơi nhồn nhột, nhưng Trình Minh Thành vẫn nhịn được, anh híp mắt lại.

“Đàn ông làm sao so được với tiền.” Cô nhỏ giọng nói.

Thẩm Minh Tước nói xong liền lui lại, sau đó cô đứng lên rồi nở nụ cười tươi: “Tổng giám đốc Trình, bây giờ mỗi bước đi của em đều phải trả phí đó.”