Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 89: Phiên ngoại Thẩm Minh Tước: Đừng có mơ mà thu phục được dạ dày của cô!




Anh vừa dứt câu là Trình Phi đã kéo mạnh Hứa Phái Phái khiến cô ta suýt nữa đã té ngã. Cô ta la không nhỏ.

Trình Phi rất tôn trọng anh trai, hơn nữa anh của cậu ta rất ít khi nổi giận, có thể nói ra chữ cút có nghĩa là đã rất tức giận rồi.

Hơn nữa Hứa Phái Phái đã lấy trộm cái quái quỷ gì vậy.

Tuy Trình Phi có quan hệ tốt với Hứa Phái Phái, nhưng khi nhìn thấy móc khóa bị Thẩm Minh Tước giật xuống thì cậu ta cũng thấy đau đầu.

Trình Phi và Thẩm Minh Tước chỉ quen biết xã giao ngoài mặt nhưng cũng không có ác cảm với nhau. Hứa Phái Phái có hay nói này nọ về Thẩm Minh Tước nhưng cậu ta cũng không để ý. 

Kệ đi, anh trai cậu ta thích là được.

Sau khi chia tay thì người làm em trai như cậu ta ta cũng chỉ tưởng là anh chia tay bình thường thôi, còn về chuyện ánh trăng sáng thì cậu ta cũng rất tò mò muốn biết tình huống.

Về phần đêm nay lúc thấy cô xuất hiện ở đây thì cậu ta cũng thấy rất kỳ lạ.

Hứa Phái Phái cắn cắn môi, cô ta nhìn Thẩm Minh Tước đang đứng trước mặt, sau đó lại mang sắc mắt nặng nề nhìn Trình Minh Thành giống như muốn nói gì đó.

Thẩm Minh Tước trợn trắng mắt.

Cô còn chưa nói cô ta ăn trộm là tốt tính lắm rồi.

“Em đi trước nha anh.” Trình Phi không cho Hứa Phái Phái cơ hội mở miệng, cậu ta nói đại vài câu rồi kéo Hứa Phái Phái rời đi.

Trước khi cửa đóng lại thì Thẩm Minh Tước còn nghe thấy tiếng Hứa Phái Phái khóc.

Có gì đâu mà khóc?

Thẩm Minh Tước nhìn Trình Minh Thành, cô cũng cảm thấy bất ngờ trước câu nói của anh, sau đó cố ý nói: “Anh mắng người ta khóc rồi kìa.”

Trình Minh Thành nhặt móc khóa đang nằm dưới đất lên, cầm trong tay, lẳng lặng nhìn cô.

Thẩm Minh Tước quay mặt không nhìn.

Trình Minh Thành bỏ nó vào túi, anh làm như không thấy hành vi vứt đi của cô khi nãy, sau đó mở miệng nói “Là cô ta trộm.”

Đây là một trong những số lần ít ỏi anh đi giải thích một chuyện gì đó.

Thẩm Minh Tước cảm giác mình bị knockout.

Không phải anh nên tức giận sao?

Sao bây giờ anh lại không tức giận gì hết vậy?

Thẩm Minh Tước đương nhiên biết đây là do Hứa Phái Phái trộm, cô biết rõ anh không thích Hứa Phái Phái, cô cũng sẽ không ngốc đến mức nghĩ là anh đưa cho cô ta.

Thẩm Minh Tước cảm thấy hẳn là mình nên gặp bà chủ rồi học vài chiêu, hoặc học Lục Nghiêu cũng được, Lục Nghiêu luôn có thể chọc người ta tức điên.

Tổng giám đốc Lục mini không có bản lĩnh gì hay ho, chỉ có bản lĩnh chọc tức là giỏi cực.

Hai người đứng ở huyền quan, nhìn chẳng ra làm sao.

Tiểu Trần không đi vào mà chỉ ngồi trong xe, cô ấy sẽ không can thiệp vào việc riêng của người khác.

“Muốn đứng đó luôn sao?” Trình Minh Thành hỏi.

“Ngay cả việc tôi đứng mà anh cũng muốn quản à.” Thẩm Minh Tước nói.

Ánh mắt Trình Minh Thành dao động, bây giờ anh nói gì thì Thẩm Minh Tước cũng đều sẽ nói ngược lại, tính tình thật sự không nhỏ.

Thẩm Minh Tước không biết suy nghĩ của anh, cô vu vơ ngắm nhìn căn nhà.

Không có gì thay đổi so với trước khi cô rời đi.

Xem anh anh sống một mình cũng khá ổn.

Tầm mắt Thẩm Minh Tước dừng trên mấy hộp quà đặt trên sofa cách đó không xa, mấy cái đó hẳn là quần áo mới mà trợ lý đưa đến.

Điều này khiến cô nhớ lúc trước sau khi cô chạy lịch trình xong, Trình Minh Thành tặng quần áo cho cô. Sau đó Thẩm Minh Tước trực tiếp đóng góp đem đi quyên góp, thậm chí còn dùng danh nghĩa Trình Minh Thành.

Cũng coi như là làm việc tốt cho anh.

Trình Minh Thành cởi áo khoác, tháo cà vạt ra, bây giờ là đầu mùa đông nhưng anh không cảm thấy lạnh.

Thẩm Minh Tước thấy thế, cô liên quấn chặt áo khoác trên người.

Trình Minh Thành nhìn thấy động tác của cô, anh cũng không nói gì với Thẩm Minh Tước mà trực tiếp đi vào phòng bếp.

Điều hòa ở phòng khách không biết đã mở từ khi nào.

Thật sự là Thẩm Minh Tước muốn nhìn xem Trình Minh Thành định làm gì, bởi vì lúc trước anh không có bước vào bếp.

Nhưng cô không thể vào.

Cô phải ở yên một chỗ.

Thẩm Minh Tước tự cổ vũ bản thân, sau khi cổ vũ xong thì cô ngồi xuống sofa. Không ngồi thì chính là đồ ngốc, cô đứng cũng mệt vậy.

Vừa rồi cô cố tình kiếm chuyện với Trình Minh Thành mà thôi.

Thẩm Minh Tước mở điện thoại rồi lướt web.

Buổi tối nên không có tin tức gì hay cả, những tin tức này ban ngày cô xem hết cả rồi. Cái topic về người yêu cũ mà cô post trên weibo nhận được khá nhiều câu trả lời.

Haiz, người muốn cắm sừng bạn trai cũ vẫn khá ít.

Thẩm Minh Tước cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Cô lại mở wechat, dò hỏi cách chọc tức người khác.

Bà chủ cô không online, chỉ có Lục Nghiêu và Khương Dĩ Nhàn online.

Khương Dĩ Nhàn: [Chị cũng không biết, chị còn định tìm cách đây.]

Lục Nghiêu: [Đánh, mắng.]

Lục Nghiêu: [Cô muốn chọc tức ai?]

Lục Nghiêu: [Đừng nói là cô định dùng mấy cách đó lên người tôi nha?]

Thẩm Minh Tước: [Bớt ảo tưởng.]

Nếu như mắng thì cô cũng không mắng được mấy lời th ô tục. Còn đánh… đối tượng là Trình Minh Thành, cô đánh không lại.

Tối nay Trình Minh Thành còn bảo cô đừng nói th ô tục, ngay cả dấu hiệu tức giận cũng không có.

Một trong hai cái này, cái nào cũng không dùng được.

Thẩm Minh Tước buồn bực tắt điện thoại, không tự chủ được mà nhìn về phía phòng bếp, nhưng nhìn không thấy khiến lòng cô ngứa ngáy.

Cô dứt khoát rời phòng khách đi trên lầu.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Cấu trúc của căn nhà này Thẩm Minh Tước rất rõ.

Ngay cả đồ trang trí được thêm vài món cũng có một tay cô góp vào, bây giờ những thứ ấy đều không thay đổi chút nào cả.

Cô đi thẳng lên lầu hai.

Đứng ở cầu thang thì có thể dễ dàng nhìn thấy một góc phòng khách dưới lầu cùng một chút ánh sáng rọi ra từ phòng bếp.

Lúc Trình Minh Thành lên lầu thì Thẩm Minh Tước đang ở trong thư phòng.

Gian phòng này lúc trước bị khóa. Ngày trước, có đôi lúc Thẩm Minh Tước sẽ vẽ thiết kế ở đây, cô là người mẫu nên độ cầu toàn của cô cao hơn người bình thường nhiều, thế nên cô luôn muốn có sự chuẩn bị chỉn chu cho việc thiết kế trang phục.

Nhưng lần đầu nào cũng sẽ gặp khó khăn.

Thẩm Minh Tước không học vẽ tranh, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian nên cô chỉ học qua giáo trình trên mạng.

Có một lần cô vì vẽ ra một bản thiết kế mà thức cả đêm, hôm sau Trình Minh Thành liền nghiêm khắc hạn chế thời gian ở trong thư phòng của cô.

Ngày chia tay đó, cánh cửa này bị khóa lại.

Trình Minh Thành thấy cánh cửa đang khép hờ, để lộ ánh sáng ở bên trong. Lúc đẩy cửa ra thì anh nhìn thấy Thẩm Minh Tước đang ngồi dưới đất phân loại sửa sang lại giấy vẽ lúc trước của cô.

Giày cao gót đã bị cô cởi ra đặt sang một bên.

Thẩm Minh Tước định mang những bản thiết kế này đi. Hiện tại cô cũng có ít tiền, tuy không đủ nhưng cô tin là không lâu sau nữa cô có thể tạo ra một nhãn hiệu của riêng cô.

Ít nhất vẫn có thể thực hiện được điều mà cô mong muốn.

Nghe tiếng bước chân, cô chỉ quay đầu nhìn thoáng qua sau đó thu hồi tầm mắt.

Đây là nhà của Trình Minh Thành, anh muốn xuất hiện ở đâu cũng được.

Thậm chí Thẩm Minh Tước còn rất bình tĩnh nói “Anh tới vừa đúng lúc.”

Cô ôm một chồng giấy vẽ rồi đứng lên khỏi mặt đất, đi chân trần đến trước mặt anh, “Tôi sẽ mang những bản thiết kế này đi.”

Không để lại một chút gì.

Trình Minh Thành nhìn thoáng qua những món đồ, môi vô thức mím lại, anh thấp giọng dò hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Minh Tước nghi hoặc nhìn anh: “Sao tôi phải nói cho anh chứ?”

Không bao giờ nói cho anh biết.

Cô nói ngược như vậy khiến khóe môi Trình Minh Thành nhếch lên một chút, anh gật gật đầu, “Đương nhiên có thể, vốn dĩ nó là của em mà.”

Thẩm Minh Tước nghe anh nói xong thì thở phào một hơi.

Cô còn sợ Trình Minh Thành sẽ ngăn cản cô.

Trình Minh Thành nhìn thấy đôi môi đỏ của cô khẽ nhếch lên, anh tạm dừng một giây, lần sau đó chuyển đến đề tài khác: “Sao em không mang giày?”

Trong thư phòng không có thảm.

Thẩm Minh Tước đứng trên mặt đất lạnh lẽo, do làm người mẫu nên bình thường cô không có làm nail, chủ yếu là để khỏi phải gặp phiền phức vào những lúc đi show hoặc chụp tạp chí.

Móng chân hồng nhạt cùng làn da trắng nõn của cô tương phản rõ rệt với màu tối của gạch lát nền nhà, hình ảnh này phá lệ khiến người ta chú ý.

Thẩm Minh Tước à một tiếng “Liên quan gì đến anh.”

Trình Minh Thành bất giác cau mày.

Một lúc sau anh nghĩ đến mối quan hệ bây giờ giữa anh và Thẩm Minh Tước, anh không nói gì mà chỉ đi đến bên cạnh cô, sau đó nhìn thấy đôi giày cao gót nằm dưới đất.

Anh vào thư phòng lấy ra một đôi dép đi trong nhà mà anh thường hay mang.

Thẩm Minh Tước xoay người, trợn mắt nhìn anh cầm dép, anh của bây giờ nhìn khác hoàn toàn so với người đàn ông hay xuất hiện trên báo chí.

Nếu là trước đây thì cô sẽ đi đến nhõng nhẽo với anh rồi đòi hôn.

Nhưng bây giờ không phải là trước kia.

Thẩm Minh Tước miên man chìm vào suy nghĩ của mình, người đàn ông cao lớn ấy đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Nhấc chân lên.”

Giọng anh đều đều phun ra ba chữ.

Không thể phủ nhận là trong lòng Thẩm Minh Tước bây giờ rất phức tạp, cô hơi lui về phía sau một bước “Không cần.”

Trình Minh Thành ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Minh Tước ngoan cố.

Hiện tại là đầu mùa đông, hơi ấm của điều hòa dưới lầu cũng không tràn lên đến đây nên mặt đất rất lạnh, khi nãy lúc ngồi thì cô không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại cảm giác được cái lạnh rất rõ.

“Anh đừng như vậy.”

Thẩm Minh Tước đột nhiên lên tiếng: “Tôi sắp đi rồi.”

Trình Minh Thành hỏi: “Em nhất định phải như vậy sao?”

Thẩm Minh Tước cùng anh giằng co gần một phút, cuối cùng cô dứt khoát tự mang dép, không cần anh giúp.

“Như vậy anh vui rồi chứ.” Thẩm Minh Tước nói.

Trình Minh Thành lần nữa đứng lên.

Vị trí của hai người đã thay đổi, Thẩm Minh Tước đứng ở cửa gần hành lang, chỉ có một nửa ánh sáng hắt lên người cô.

Vẻ ngoài sắc bén của cô cũng trở nên dịu dàng.

Lúc bị kéo vào thư phòng, Thẩm Minh Tước nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.

Cô cảm thấy cô không lay chuyển được người đàn ông đã có chỗ đứng vững trên thương trường này. Cũng đúng, anh giỏi nắm bắt lòng người hơn cô nhiều.

Đó hẳn mới là ý mà cô muốn nói.

Lúc truyền thông đưa chuyện hẹn hò của bọn họ ra ngoài ánh sáng thì thật ra bọn họ đã hẹn hò được ba tháng rồi. Trình Minh Thành mới vừa tiếp nhận Trình thị chưa lâu, anh đã ngăn chặn cơn sóng dữ, vực dậy công ty sắp đi đến bờ vực phá sản này.

Lúc đó bọn họ đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.

Khi đó, nếu nói Thẩm Minh Tước không cảm thấy sợ hãi đối với những tin đồn vô căn cứ đang ập đến thì chính là nói dối. Cô chỉ là một người mẫu không có danh tiếng, weibo của cô cũng chưa từng vượt hơn một trăm bình luận, thế nhưng lúc ấy cô bị đưa lên đầu ngọn sóng.

Nhưng cô và Trình Minh Thành cũng không xuất hiện mâu thuẫn gì cả mà ngược lại là cả hai vẫn như trước. Thế nên, trong một lần ra ngoài đi siêu thị thì cả hai bị chụp ảnh đang hôn nhau.

Sau đó Trình Minh Thành công khai.

Thẩm Minh Tước cũng cảm thấy không có gì, dù sao bọn họ cũng không phải yêu đương qua mạng. Hơn nữa bọn họ còn có fans cp, tuy là chỉ có mấy trăm người.

Cô lén Trình Minh Thành ăn cơm chó của cả hai cùng với các fans, rồi còn trộm phát đường cho fans, may mà không bị phát hiện.

Lại nói tiếp, cái acc phụ đó mấy tháng rồi cô không vào.

Cho đến khi bức ảnh kia xuất hiện.

“Hôm nay em đừng đi.” Trình Minh Thành bỗng nhiên nói sang chuyện khác.

“Đây là nhà của anh.” Thẩm Minh Tước nhấn mạnh.

“Em nhất định phải như vậy sao?” Trình Minh Thành hỏi, chất giọng trầm, có hơi khàn khàn.

“Anh thấy thế nào?” Thẩm Minh Tước cũng không thấp hơn anh bao nhiêu, cô chỉ cần ngước mắt lên là có thể đối diện tầm mắt anh, cô cảm thấy khí thế của cô cũng không thua kém gì anh.

Cô mở miệng lần thứ hai: “Không lẽ tổng giám đốc Trình yêu tôi thật lòng à?”

Lời này của Thẩm Minh Tước tràn ngập sự trêu đùa.

“Nếu ý em là những tin đồn đó.” Trình Minh Thành đè đè huyệt Thái Dương, chất giọng trầm thấp, “Anh còn nghĩ là em sẽ không tin.”

“Tôi hẳn sẽ không tin.”

Thẩm Minh Tước lặp lại mấy chữ này.

Khoảng thời gian đó, Trình Minh Thành cũng nói như thế, anh cảm thấy đó chỉ là chuyện cỏn con nên mới cảm thấy cô hẳn sẽ không tin.

Sao lại không tin cho được.

Ba người còn thành hổ*.

(*)Càng nhiều người nói về một tin đồn nào đó thì càng có nhiều người sẽ tin đó là sự thật.

Huống chi hàng ngàn hàng vạn người tin.

Thẩm Minh Tước cũng không muốn tìm kiếm câu trả lời, lúc trước là do tức giận nên mới không muốn tìm, bây giờ cô chỉ cảm thấy nó không quan trọng.

Cô nhắm mắt, thở phào một hơi.

Thẩm Minh Tước nhìn người đàn ông đứng trước mặt, cô nhớ đến những lời anh nói, cô cũng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Nếu lúc trước anh không đồng ý thì bây giờ tôi nói lại lần nữa.”

Lúc trước, khi cô rời khỏi căn nhà này thì Trình Minh Thành đang đi làm trong công ty, anh nói không đồng ý thì cũng đúng.

Dù sao chuyện này cũng là cô đơn phương quyết định.

Thẩm Minh Tước nói: “Chia tay đi.”

Trình Minh Thành rũ mắt, anh nhìn chằm chằm cô, tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức ngắn lại.

Thẩm Minh Tước đưa tay cản anh.

Bàn tay ấm áp đặt trên ngực anh, cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, mạnh mẽ mà vang dội.

Và nhịp tim cũng dần nhanh hơn.

Thẩm Minh Tước như bị bỏng, cô lập tức rút tay về, rũ mắt nói, “Người khác sau khi kết hôn thì cũng có thể ly hôn. Chúng ta đã như vậy rồi mà anh vẫn còn xem chúng ta là người yêu của nhau sau?”

Trình Minh Thành nhíu mày, anh đang ngầm chịu đựng.

Thẩm Minh Tước nghĩ thầm, không lẽ anh đang nghĩ là cô bắt chước phim thần tượng à? Nhưng anh không não tàn đến thế và cô cũng không thần kinh như vậy.

Lúc cô đang chờ xem Trình Minh Thành định nói gì tiếp theo thì lại nghe anh không nhanh không chậm nói: “Nên ăn cơm tối thôi.”

Thẩm Minh Tước: “……”

Không ngờ mới mấy tháng không gặp, vậy mà tổng giám đốc Trình đã học được cách nấu ăn rồi.

Mơ tưởng thu phục được dạ dày của cô.