Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 87: Phiên ngoại Thẩm Minh Tước: Lừa anh vui lắm đúng không?




Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Một bàn tay vươn ra từ trong ổ chăn, sờ s0ạng mất nửa ngày mới lấy được điện thoại, tay ấn nút nghe, toàn bộ quá trình đều không lộ đầu ra khỏi chăn: “A lô?”

“Còn đang ngủ à? Em quên hôm nay chúng ta có lịch trình sao?”

“Nhớ mà…… Em tới ngay đây.”

“Hôm nay em chỉ có chụp ảnh cho một bìa tạp chí.” Người đại diện dặn dò một phen, “Lát nữa chị sẽ cho Tiểu Trần đi chung với em, chị cho em nửa tiếng đấy.”

Tiểu Trần là trợ lý mà công ty mới sắp xếp, là một trợ lý rất lạnh lùng nhưng lại có gương mặt rất đáng yêu, chỉ là người này mở miệng ra nói câu nào thì chán ngắt câu đó.

Người đại diện cảm thấy có thể tổng giám đốc Lâm cho rằng Thẩm Minh Tước quá hoạt bát nên mới tìm cho cô một trợ lý lạnh lùng để mài dũa lại tính cách của cô, vừa vặn trái ngược nhau.

Thẩm Minh Tước ló đầu ra từ trong chăn, cô xoa xoa mắt, ngáp một cái rồi nói: “Em biết rồi.”

Ngắt điện thoại xong cô ngồi mơ màng hai phút sau đó nhanh chóng xuống giường.

Lúc trước Lâm Sơ Huỳnh định đổi chung cư khác cho Thẩm Minh Tước nhưng cô từ chối, bởi vì cô cảm thấy làm như vậy là đang lợi dụng lòng tốt của người khác.

Tuy hiện tại giá nhà rất cao, nhưng cô cảm thấy sang năm sau cô nhất định có thể mua được biệt thự lớn.

Thẩm Minh Tước đứng trước gương nhìn một chút, xác định bản thân không sơ sót chỗ nào, sau đó mới đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa có hai cô gái, một người đang ngồi ăn, một người đang thử quần áo.

Nhìn thấy Thẩm Minh Tước thì cả hai đều dừng lại, cười hỏi: “Minh Tước, cậu ra ngoài à?”

Thẩm Minh Tước lạnh mặt, “Ừ.”

Cô cũng không có cảm tình gì với hai người này, hơn nữa lúc trước hai người này còn nói xấu cô, bây giờ bọn họ chỉ đơn giản là bạn cùng phòng với nhau mà thôi.

Nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh biến mất ở sau cửa, nhà trọ lại bắt đầu ồn ào lên.

“Tự cao muốn chết.”

“Còn không phải là do nịnh bợ tổng giám đốc Lâm hay sao.” Bọn họ nhìn nhau, “Cũng không biết tổng giám đốc Lâm thấy thế nào, rõ ràng là tình cảm giữa tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Lục rất tốt……”

Có vài người thích thầm bao nuôi ngôi sao, điều này cũng không có gì là lạ.

Không lẽ tổng giám đốc Lâm có sở thích bí mật?

Đương nhiên Thẩm Minh Tước không biết suy đoán của bọn họ, xuống lầu thì gặp tiểu Trần và tài xế, sau khi lên xe thì bắt đầu lướt web.

Weibo của ngôi sao thoạt nhìn trừ những hoạt động và hình ảnh hằng ngày thì không còn gì khác, nhưng thật ra thì những tin tức trên mạng bọn họ biết còn nhanh hơn cả người khác.

Có acc clone là điều hiển nhiên.

Lúc ấy Thẩm Minh Tước mới vào giới giải trí nên không biết đến việc này, cô trực tiếp dùng acc chính để lướt weibo, thỉnh thoảng cô còn trượt tay ấn like.

Đây vốn chỉ là chuyện cỏn con bởi vì cũng không ai để ý đến những người mẫu kém nổi, bọn họ không giống với bên diễn viên.

Sau đó, lúc cô hẹn hò với Trình Minh Thành thì weibo lập tức bị vô số người ghé thăm, bất cứ điều gì cũng được phân tích rồi phóng đại lên.

Ví dụ như lần trước Thẩm Minh Tước nhấn like một bộ váy cưới do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nhà thiết kế đó đăng ảnh váy cưới lên weibo, ảnh đó còn lên hot search nên cũng được like rất nhiều.

Lúc đó cô chỉ thấy bộ váy cưới này đẹp, hơn nữa váy cưới đẹp vốn có sự hấp dẫn kỳ lạ với nữ sinh, vả lại cô còn là người mẫu.

Kết quả là cô bị châm biếm rằng muốn gả vào nhà giàu.

Lúc ấy Thẩm Minh Tước còn dễ bị kích động nên cô liền bỏ like.

Thế lại bọn họ tiếp tục công kích, nói cô chột dạ.

Bây giờ cô đã học được chiêu dùng acc clone, muốn lướt weibo thế nào cũng được, chỉ cần không để lộ danh tính là được, như thế thì không ai biết cô like cái gì, share cái gì.

“Tiểu Trần, hôm nay em nhớ chụp đẹp đẹp cho chị.” Thẩm Minh Tước đột nhiên quay qua dặn dò: “Đúng rồi, đừng dùng filter.”

“Ừm.” Tiểu Trần gật đầu.

Thẩm Minh Tước mở wechat, Lục Nghiêu đang gửi ảnh vào nhóm “Câu lạc bộ phú bà”.

Cô vừa mở ra là nhìn thấy ảnh Lục Nghiêu đang nghiêm túc làm việc dưới nhiều góc ảnh khác nhau.

Lục Nghiêu bắt đầu đi vào quỹ đạo làm việc của công ty, không giây phút nào là cậu không quên nhắc bản thân rằng mình là một tổng tài mới nhậm chức, gọi là tổng giám đốc Lục mini.

Thẩm Minh Tước suýt chút nữa đã bị chọc cười.

Xét trên phương diện kinh nghiệm suốt nhiều năm qua của cô thì vừa nhìn một cái là đã biết ảnh này được sắp xếp chụp, góc chụp được chú ý rất kỹ.

Cô nhắn vào group: [Hôm nay tổng giám đốc Lục mini thật đẹp trai.]

Lục Nghiêu: [Tinh mắt đấy.]

Lục Nghiêu: [Phát bao lì xì cho cô.]

Cậu trực tiếp gửi bao lì xì vào group, Thẩm Minh Tước cảm thấy hẳn là cậu sẽ rất hào phóng, nhưng không ngờ là bao lì xì chỉ có năm đồng.

Thẩm Minh Tước: [Anh cũng keo kiệt quá rồi đấy!]

Lục Nghiêu: [Không cần trả lại đâu.]

Thẩm Minh Tước không thèm để ý, cô nghĩ nghĩ một chút sau đó dứt khoát trả lời: [Haiz, thì ra tổng giám đốc Lục mini đẹp trai chỉ đáng giá có năm đồng.]

Lục Nghiêu: [……]

Cậu đang nghĩ nên đáp trả như thế nào thì lại nhận được tin nhắn mới của Thẩm Minh Tước: [Tổng giám đốc Lục mini, tôi cho anh xem cái ảnh này!]

Một tấm ảnh được gửi đến.

Trong ảnh là ông chủ trại gà đang nhận phỏng vấn, góc ảnh y chang góc ảnh hôm nay của cậu.

Lục Nghiêu:?

Cậu đường đường là tổng giám đốc Lục mini, làm sao mà giống ông chủ trại gà được?

*****

Hôm nay không chỉ có mỗi Thẩm Minh Tước chụp ảnh tạp chí.

Hiện tại người mẫu trong nước hiếm khi thành danh tại Trung Quốc, hầu hết bọn họ đều có tiếng sau các show diễn thời trang ở châu Âu và Mỹ.

Hơn nữa, đa số ảnh bìa tạp chí thường mời diễn viên đến chụp.

Hiện tại danh tiếng của Thẩm Minh Tước chưa đủ lớn để có phòng makeup riêng, trong phòng còn có hai diễn viên nhỏ chụp cho nội dung bên trong tạp chí, bọn họ không phải người mẫu.

Tính cách của cô chỉ cần nói chuyện vài câu là đã biết cũng không tệ.

Lúc chuyên viên makeup đang đánh phấn nền cho cô thì cũng không nhịn được hỏi: “Thẩm tiểu thư, bình thường Lục phu nhân sống như thế nào?”

Thẩm Minh Tước hỏi: “Sống như thế nào?”

Chuyên viên trang điểm nói: “Chính là sống trong gia đình nhà giàu như thế nào đó. Cỡ như tôi thì cũng không hiểu được cuộc sống này nên chỉ có thể xem một số show của danh viện nước ngoài thôi.”

Thẩm Minh Tước cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như cuộc sống của phu nhân giàu có cũng không có gì đặc biệt cho lắm.

Trừ tiêu tiền nhiều hơn, dư thời gian hơn thì cũng không có gì đặc biệt cho lắm.

Cô còn chưa nói gì thì đã có người lên tiếng: “Tụi tôi cũng muốn nghe. Bây giờ quan hệ giữa Thẩm tiểu thư và Lục phu nhân tốt quá đi mất, thật khiến người ta hâm mộ nha.”

Tuy nói như vậy nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Thẩm Minh Tước liếc nhìn.

Hôm nay cô makeup đậm, hơn nữa ngũ quan cô vốn sắn bén nên lúc liếc nhìn qua chỉ thấy một ánh mắt đầy lạnh lùng.

“Thật sự muốn nghe sao?” Thẩm Minh Tước hỏi.

Chuyên viên trang điểm thấy giọng của cô có chút đáng sợ.

“Muốn nghe muốn nghe.” Đối phương hình như không phát hiện ra, ngược lại còn hứng thú bừng bừng: “Lục phu nhân rất hào phóng đúng không? Cô ấy sẽ ném cho cô mấy chục triệu sao?”

“……”

Hay cho câu ném mấy chục triệu.

Nghĩ kiểu gì mà nghĩ được như vậy.

“Cô đoán xem?” Thẩm Minh Tước trả lời bằng một câu hỏi.

Đối phương cũng không trả lời được, cô ta chỉ nhìn cô rồi nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư sao có thể làm bạn với người mẫu, mất giá hết.”

Giọng của cô ta rất nhỏ.

Nhưng phòng này cũng không lớn nên chỉ cần thính lực tốt là có thể nghe được.

Thẩm Minh Tước nhớ tới dáng vẻ lúc bình thường của Lâm Sơ Huỳnh, cô nhếch môi cười, ngước mắt nói: “Ai bảo bà chủ thích tôi làm gì.”

Tuy rằng bây giờ quan hệ giữa cô và Lâm Sơ Huỳnh rất tốt nhưng cô vẫn rất nghiêm túc với công việc của mình, hơn nữa bà chủ cũng không ném tiền cho cô rồi bảo cô làm thế này thế kia.

Giải trí Thiên Nghệ đối xử với cô rất bình thường.

Thật ra Thẩm Minh Tước hiểu rõ lý do vì sao bọn họ lại nghĩ như vậy.

Bởi vì chưa từng trải qua nên bọn họ sẽ không hiểu, vì sao một phu nhân có tiếng lại quý một người mẫu trong giới giải trí, và cũng sẽ không hiểu vì sao một tổng giám đốc giàu có lại hẹn hò cùng cô.

Khi hai bên chênh lệch quá rõ ràng thì người ngoài sẽ quăng cái nhìn không mấy thiện cảm về một phía, và thường là sẽ quăng cho bên yếu thế.

Ai thèm đi quan tâm sự thật là gì đâu.

***** 

Chụp ảnh tạp chí xong cũng đã là hai tiếng sau.

Bây giờ thời tiết rất lạnh, hơn nữa lúc chụp thì mặc quần áo rất phong phanh, tiểu Trần nhanh chóng lấy áo khoác, khoác lên người Thẩm Minh Tước.

Đi vào phòng nghỉ, cầm thêm túi chườm ấm thì cô mới thoải mái một chút.

Tranh thủ lúc dặm lại makeup, Thẩm Minh Tước mở điện thoại lên weibo. Sau đó cô trùng hợp nhìn thấy hot search Lâm Sơ Huỳnh đến Hoa Thịnh livestream.

Siêng như vậy sao?

Thẩm Minh Tước chớp chớp mắt, hưng phấn click mở video.

Đoạn video này cắt một đoạn ngắn trong video livestream, là đoạn hình ảnh kinh điển kia, cô xem mà sướng rơn.

Đúng là bà chủ cô.

Thẩm Minh Tước nhanh chóng share lại, phun một đống lời nịnh nọt, sau đó mới nhớ là mình đang đăng trên acc clone.

Đại khái là động tác quá mạnh nên chuyên viên trang điểm không chuốt mascara được: “Thẩm tiểu thư, đừng nhúc nhích.”

Thẩm Minh Tước cười xin lỗi: “Được.”

Cô share bài viết xong thì bắt đầu xem bình luận.

Có lẽ bà chủ đã livestream được một lúc rồi, không ngờ hôm nay bà chủ lại livestream ở văn phòng tổng giám đốc Lục, đúng là khiến người ta bất ngờ mà.

Thẩm Minh Tước có trí nhớ tốt, cô nhớ đến câu hỏi của Lâm Sơ Huỳnh hai ngày trước.

Không lẽ là muốn đi xem trong văn phòng tổng giám đốc Lục có phòng nghỉ hay không ư?

Bà chủ đúng là nói là làm.

Chuyên viên trang điểm cũng bị video hấp dẫn, hai người cùng nhau trò chuyện, bất tri bất giác đã dặm lại lớp makeup xong.

“Thẩm tiểu thư, tối nay lúc tẩy trang cô nhớ tẩy kỹ một chút.” Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nhắc nhở.

“Cảm ơn.” Thẩm Minh Tước cười.

Hai người còn lại trong phòng đã ngoài chụp, lúc hai người đang nói chuyện thì có mà hình điện thoại sáng lên.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

Cho dù có hóa thành tro thì Thẩm Minh Tước cũng nhận ra số điện thoại này.

Cô đã từng là một cô gái cuồng nhiệt đắm chìm trong tình yêu, tâm tư tỉ mỉ, ngay cả Trình Minh Thành thích cái gì cũng đều nhớ rất rõ.

Cô đưa điện thoại di động cho chuyên viên trang điểm, nói: “Nếu người đó có hỏi thì cô cứ nói điện thoại này là do cô nhặt được, không biết chủ là ai.”

Chuyên viên trang điểm tuy không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe điện thoại.

Sau khi ấn nghe, còn chưa nói được tiếng “A lô thì người bên kia đã nói trước, giọng có hơi lạnh lùng: “Tước Tước.”

Chỉ hai chữ.

Chuyên viên trang điểm say mê, chất giọng này hay quá đi mất!

Hơn nữa đây là ai thế?!

Chuyên viên trang điểm bắt đầu nhiều chuyện, bạn trai mới của Thẩm Minh Tước sao? Đây đúng là tin tức lớn nha, chưa có ai biết chuyện này đâu.

“Xin lỗi, điện thoại này là do tôi nhặt được.” Chuyên gia trang điểm nhớ lời mà Thẩm Minh Tước dặn, vội vàng mở miệng.

“Vậy sao?”

Trình Minh Thành cầm điện thoại, nhíu mày lại, chậm rãi mở miệng: “Xin hỏi bây giờ cô đang ở đâu, tôi sẽ qua lấy.”

Chất giọng vừa êm tai, lại còn lễ phép như thế.

Chuyên viên trang điểm mơ hồ luôn, cô làm gì còn nhớ đến tình chị em với Thẩm Minh Tước nữa, lập tức nói: “Tôi ở số 18 Thiên Thành.”

hẩm Minh Tước bên cạnh:?

Chưa đánh đã khai?

Thế lời mà nãy cô dặn chẳng phải vô ích rồi sao?

Bây giờ trong đầu Thẩm Minh Tước có thể tưởng tượng được biểu cảm trên mặt Trình Minh Thành hiện tại. Cô kéo kéo cổ tay áo chuyên viên trang điểm, thấp giọng hỏi: “Sao cô lại nói địa chỉ ra?”

Chuyên viên trang điểm a một tiếng: “Tôi, tôi……”

Thẩm Minh Tước vô thức thở dài một hơi.

Bên kia điện thoại.

Bên ngoài cửa sổ sát đất đã chuyển chạng vạng, đèn đuốc sáng trưng, đèn neon lóe sáng khắp nơi.

Trình Minh Thành đứng trước cửa sổ, anh nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Bên cạnh cô có người?”

Có vẻ anh nắm chắc cảm xúc của người ở bên kia điện thoại, anh thoáng nhẹ giọng, trong sự trầm thấp mang theo tiếng réo rắt như suối nước.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Anh đã biết đáp án.

Trình Minh Thành nói cảm ơn, sau đó ngắt điện thoại, xoay người cầm lấy áo vest vắt trên ghế rồi nhanh chóng ra khỏi văn phòng.

Trình thị to như vậy nhưng lại không có bất kỳ nhân viên nào.

Một mình anh bước đi trong bóng đêm.

***** 

Mà ở bên này, Thẩm Minh Tước không nhịn được che mặt lại.

Chuyên viên trang điểm ở một bên xin lỗi: “Ngại quá…… Người như tôi có hơi thanh khống, nên vừa rồi mới không nhịn được…… Anh ta chưa nói gì cả, chỉ nói cảm ơn.”

Thẩm Minh Tước nghĩ thầm, cô không phải là có chút thanh không mà là bị thanh khống nặng mới đúng. Nếu người bắt cóc mà có giọng hay thì không chừng chuyên viên trang điểm bị bán xong còn giúp người ta đếm tiền.

Cô chỉ có thể lắc đầu: “Không sao.”

Thẩm Minh Tước cẩn thận nghĩ, Trình Minh Thành hẳn là biết cô cố ý lừa anh, dù sao cũng chia tay rồi, lừa thì có sao đâu.

Nói thì nói vậy thôi chứ Thẩm Minh Tước vẫn thấy lo.

Cho nên khi thấy một topic về người yêu cũ lên hot search, Thẩm Minh Tước hầu như không nghĩ ngợi mà share lại: “Muốn đội nón xanh cho anh ta.”

Một lúc sau liền có người trả lời cô: [Người chị em đã trải qua chuyện gì?]

Thẩm Minh Tước nghĩ thầm, cô cũng coi như là bị Trình Minh Thành đội nón xanh, mà người đó còn là ánh trăng sáng của anh ta, tuy cô không nói gì nhưng vẫn không cam lòng.

Dựa vào đâu mà cô chỉ là người thay thế?

Loại suy nghĩ này giống với lúc sau khi cãi lộn xong thì bạn mới nghĩ ra câu hay hơn để cãi lại, Thẩm Minh Tước có chút hối hận.

Lúc trước, trước khi chia tay cô nên làm một trận thật lớn mới phải.

Thẩm Minh Tước tắt điện thoại, hừ một tiếng, mang giày cao gót, hùng hổ nói với tiểu Trần: “Đi, về nhà.”

Tiểu Trần nhìn cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước.

Sau đó đến cổng lớn thì ngừng lại.

Phía bên kia đường là một chiếc xe hơi rất bình thường, một người đàn ông mang gương mặt lạnh lùng đang đứng bên cạnh xe, chân dài vắt chéo, tây trang màu đen như hòa vào bóng đêm.

Thẩm Minh Tước vừa ra khỏi cửa thì liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy.

Khoảng cách từ lần trước cô cắn trầy môi anh cũng đã qua khá lâu rồi.

Thẩm Minh Tước mím môi, thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng đi về phía trước: “Tiểu Trần, đi thôi.”

Cô đi được vài bước thì người đàn ông đó cũng đi theo sau cô.

Tiểu Trần không biết có nên nhắc cô là cô đang đi nhầm hướng hay không, xe của bọn họ đang đậu ở bên đường cái.

Tính của Thẩm Minh Tước cũng không mạnh mẽ nên mới bị dây dưa mãi. Lưng cô nóng rực, tựa như có thể cảm giác được ánh mắt ở phía sau.

Hôm nay cô mang giày cao gót, đế rất cao.

Thân hình cao gầy lả lướt hấp dẫn, cách đi như đang bước trên sàn diễn, cả người lắc lư, bóng lưng vừa đẹp vừa mê người.

Thẩm Minh Tước rất hài lòng với hiệu quả như vậy.

Đại khái là vui quá hóa buồn, mới giải hận được vài giây thì giày cao gót dẫm vào khe hở.

Thẩm Minh Tước không kịp phòng ngừa, cả người ngã ra, dưới tình huống không thể thống chế được như thế này thì cô theo bản năng nắm lấy thứ gần nhất.

Cô kéo lấy cà vạt Trình Minh Thành.

Cổ áo Trình Minh Thành bị siết chặt, anh chỉ có thể hơi khom lưng theo, cổ áo sơ mi vốn được ủi thẳng bây giờ đã bị kéo đến lộn xộn.

Đèn đường hắt xuống, Thẩm Minh Tước nhìn bóng dáng trước mặt, người đàn ông này vẻ ngoài lạnh lùng lại hờ hững nhưng không hiểu sao lại rất thu hút phái yếu.

Cô phục hồi tinh thần, buông cà vạt trong tay ra, làm lơ bàn tay đang vươn đến của anh sau đó nương theo bả vai tiểu Trần rồi đứng dậy.

“Thẩm Minh Tước.”

Trình Minh Thành híp lại mắt, bỗng gọi tên cô.

Lúc trước, mỗi lần anh gọi như vậy nghĩa là anh đang tức giận, Thẩm Minh Tước hiểu cảm xúc của anh rõ như lòng bàn tay.

Con người của anh kỳ lạ lắm, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, dù là tức giận hay vui vẻ, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Thậm chí trước kia Thẩm Minh Tước còn thích chọc cho anh tức.

Bởi vì khi thức giận thì anh sẽ nghiêm túc gọi cả tên họ cô, cũng không nói điều gì khác, chất giọng thong thả ung dung, dễ nghe lại gợi cảm.

Gió đêm lạnh lẽo, gáy Thẩm Minh Tước hơi man mát, cô nở nụ cười lạnh: “Kêu tôi làm gì.”

Ánh mắt cô dừng trên cà vạt anh.

Thậm chí lúc mới chia tay Thẩm Minh Tước còn nghĩ, những lúc gọi tên cô thì có phải trong đầu anh đang nhớ đến người khác hay không.

Nhìn gương mặt này để nhớ nhung người khác.

Trình Minh Thành hỏi: “Lừa anh vui lắm đúng không?”

Nếu như chưa chia tay thì Thẩm Minh Tước sẽ trả lời “Vui chứ”, nhưng bây giờ anh nói gì thì cô cũng đều muốn phản bác lại cả.

Hai người bọn họ rốt cuộc là ai lừa ai chứ.

Thẩm Minh Tước vén tóc, nhướng mày lên: “Tổng giám đốc Trình là nhân vật như thế nào mà có thể bị tôi lừa được chứ?”

Trong bóng tối, gương mặt cô khá bình tĩnh.

Nếu khi nãy dùng sức mạnh hơn một chút thì tên đàn ông thối tha này đã đi chầu ông bà rồi.

Thẩm Minh Tước nghĩ, thậm chí cô còn cảm thấy ngày mai cô sẽ lên đầu đề, tiêu đề cũng được cô nghĩ kỹ rồi ——

Người mẫu vì yêu sinh hận, dùng cà vạt siết cổ bạn trai cũ rồi vứt xác đầu đường!

Hoặc là: Thật đáng sợ! Thẩm Minh Tước không còn hy vọng gả vào nhà giàu, dưới cơn giận đã mưu sát tổng giám đốc Trình thị ở ngoài đường.