Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 84: Phiên ngoại 6: Một đêm ở Paris cùng chú hai (1)




Thời điểm Khương Dĩ Nhàn đến, Lâm Sơ Huỳnh vẫn còn đang đo kích cỡ, cô chỉ mặc một bộ đồ bó đơn giản rồi mặc cho stylist muốn làm gì thì làm, dáng người yểu điệu được phô bày không sót gì cả. 

Thấy Khương Dĩ Nhàn đến, Lâm Sơ Huỳnh cong môi: “Đến rồi đấy à.”

Tuy Khương Dĩ Nhàn đã quen với vẻ đẹp lóa mắt của bạn mình nhưng thi thoảng cô ấy vẫn hốt hoảng, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Tiệc tối đêm nay hẳn là có không ít người đến.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Đương nhiên rồi.”

Mỗi năm, tại Paris có rất nhiều buổi vũ hội, trong đó buổi vũ hội “Trưởng thành” là nổi tiếng nhất. Quy tắc tuyển chọn ở thời điểm hiện tại còn gắt gao hơn so với lúc trước, từ gia thế đến bằng cấp, rồi đến bề ngoài, tất cả đều được xét qua một lượt.

Buổi vũ hội tối hôm nay là do những danh viện có tiếng ở Paris dẫn dắt, những người tham gia không ai không phải bạch phú mỹ nổi tiếng, gia thế thượng đẳng, phần lớn đều từng tham gia vũ hội “Trưởng thành” này rồi.

“Tớ còn nhớ rõ lần trước lúc cậu nhận được thư mời.” Khương Dĩ Nhàn nhớ rất rõ, “Lúc đó chúng ta còn chưa quen biết nhau.”

Từ nhỏ cô ấy đã thích làm stylist makeup, nhưng chính thức làm là vào mấy năm trước, chẳng qua khi đó cô ấy không có tiếng tăm.

Lần trước khi đến vũ hội thì Lâm Sơ Huỳnh được tạo hình bởi một stylist nổi tiếng, lúc ảnh chụp được tung ra, đã dậy sóng trong một khoảng thời gian.

Stylist tóc vàng mắt xanh nói một câu tiếng Anh.

Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười gật đầu, rồi ngồi trước mặt Khương Dĩ Nhàn, “Đêm nay tớ đi cùng Lục Nghiêu. Thế bạn nam của cậu đâu?”

Khương Dĩ Nhàn không thèm để ý: “Là Andrew.”

Andrew là người bạn mà các cô quen ở Paris, trong nhà kinh doanh rượu vang đỏ, trùng hợp cậu ta cũng tham gia nên dứt khoát coi như bạn nam của cô.

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ: “Cũng được đó.”

Hai người cùng nhau ra ngoài uống trà chiều, nhàn nhã thảnh thơi, lúc bọn họ sắp uống xong thì Lục Nghiêu mới đến: “Hai người cũng rảnh rỗi quá ha.”

“Chứ không thì làm gì?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

“Đương nhiên là chuẩn bị cho thật hoành tráng rồi.” Lục Nghiêu ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang đặt trên bàn: “Tôi mới nhận được tin, vũ hội tối nay có nhân vật lớn đến đấy.”

“Không lẽ tổng thống đến à?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.

“Nói không chừng cũng có thể nha.” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày nói đùa: “Thế thì náo nhiệt lắm đây.”

“……”

Lục Nghiêu cảm thấy bản thân không theo kịp mạch não của hai chị em này.

“Đúng rồi, nhóc đáng yêu kia còn theo đuổi cậu không?” Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên nhớ tới, sau đó tò mò hỏi.

“Đương nhiên là không!” Lục Nghiêu thề thốt phủ nhận.

“Phải không?” Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh như xem kịch vui.

Nhóc đáng yêu mà cô nói chính là Lilith, năm nay vừa tròn 18 tuổi, cô bé gặp Lục Nghiêu ở trên phố Paris, trùng hợp lúc đó Lục Nghiêu giúp cô bé giải vây nên liền theo đuổi cậu ta.

Lilith quá nhiệt tình khiến Lục Nghiêu rất đau đầu, cậu không thích Lilith, cậu chỉ đơn thuần xuất phát từ phong độ thân sĩ nên mới giúp thôi.

Vất vả lịch sự một phen, kết quả lại trở thành như vậy.

Sau khi uống trà chiều xong, ba người đi làm tạo hình.

Khương Dĩ Nhàn nhận được thư mời là do bây giờ cô ấy đã là stylist có chút danh tiếng, hơn nữa cô ấy còn là bạn của Lâm Sơ Huỳnh.

Lễ phục hai người đặt lúc trước đã được làm xong.

Sau khi tạo hình xong thì trời cũng đã tối, Lục Nghiêu ở bên ngoài chờ bọn họ.

Khương Dĩ Nhàn đi trước bởi vì Andrew tới đón sớm.

Lục Nghiêu đợi ở bên cạnh xe, cậu từ chối lời mời nhiệt tình của vô số cô gái, một lúc sau mới chờ được chính chủ đến: “Cậu cũng được lắm.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Rèn tính kiên nhẫn cho cậu thôi mà.”

Lễ phục hôm nay của cô được thiết kế bởi nhiều lớp sa mỏng, uyển chuyển nhẹ nhàng mà xinh đẹp, phần eo buộc chặt, từ chỗ bắp chân có điểm những chấm xanh như đuôi cá khiến cô trông như một mỹ nhân ngư xinh đẹp nơi biển sâu.

Tiết trời Paris đêm nay rất đẹp, không nóng không lạnh.

Khách sạn tổ chức vũ hội đã có người đến người đi, lúc bọn họ đến thì còn gặp vài người quen, sau đó bọn họ vừa ký tên ở thảm đỏ, vừa trò chuyện vài câu.

Trong phòng tiệc, đèn đuốc sáng trưng.

Lâm Sơ Huỳnh thu được không ít ánh nhìn, có người quen, có người không quen, và có cả người từng xích mích.

Ví dụ như đằng trước có người từng cãi nhau với cô, nhưng cũng chỉ là đối phương đơn phương ồn ào, bởi vì bức tranh mà người đó thích bị Lâm Sơ Huỳnh mua mất.

Đối với việc này, Lâm Sơ Huỳnh tỏ vẻ không quan tâm.

“Lâm, hôm nay lễ phục của cô thật đẹp.”

“Khương ở bên kia, tôi còn tưởng là hai người sẽ đến cùng nhau.”

Một nhóm người nổi tiếng tóc vàng mắt xanh vây xung quanh Lâm Sơ Huỳnh, nhiệt tình trò chuyện, thậm chí còn nói đến chuyện khiêu vũ mở màn.

Đúng lúc này, Khương Dĩ Nhàn đi tới: “Sơ Huỳnh.”

Lâm Sơ Huỳnh thấy vẻ mặt của cô ấy như đang có chuyện gì đó, cô rời khỏi nhóm các tiểu thư đang trò chuyện rồi đi sang một bên: “Làm sao vậy?”

“Anna vừa mới hỏi tớ, lát nữa cậu có thể khiêu vũ mở màn được không?” Khương Dĩ Nhàn hạ giọng: “Hẳn là lát nữa cô ấy mới đến hỏi cậu.”

“Không phải người khiêu vũ mở màn đã được chọn rồi sao?” Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.

Khương Dĩ Nhàn còn chưa mở miệng, thì Anna mới chạy đến đã nói: “Vì có chuyện mới xảy ra.”

Lần này Anna là người trong ban tổ chức, lúc trước người được chọn làm người khiêu vũ mở màn thường là do người đứng đầu vũ hội chọn, nhưng hiện tại lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Vốn bên nhà trai là người đã tài trợ cho buổi tiệc tối này, “Vì tôi vừa nhận được thông báo là Lục sẽ đến tham gia.”

Lục này đương nhiên không phải nói đến Lục Nghiêu.

Mà chú hai của cậu.

Lâm Sơ Huỳnh vẫn luôn nghe Anna nói, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, chờ Anna nói xong mới hỏi: “Nên cô mới muốn tôi đi?”

Anna có chút xấu hổ cười cười cười: “Tôi nghe nói cô là bạn của Lục, mà Lục không thích những người phụ nữ khác nên tôi nghĩ cô là người thích hợp nhất.”

Lâm Sơ Huỳnh lắc lắc đầu: “Không phải bạn, mà là thân thích.”

Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng người trong nhà cũng là thế giao, bình thường cô hay gọi là chú hai nên cũng có thể miễn cưỡng coi là thân thích.

Anna hai mắt sáng ngời: “Thế không phải là càng tốt sao?”

Cô năn nỉ nửa ngày, Lâm Sơ Huỳnh mới gật đầu: “Được rồi.”

Nếu muốn khiêu vũ mở màn thì cô phải đổi lễ phục. Tốc độ làm việc của Anna rất nhanh, mới một tí là đã chuẩn bị xong.

Lâm Sơ Huỳnh thay xong, bên ngoài vô cùng yên lặng.

Anna nói: “Lâm, tôi rất mong chờ đó.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Vậy cô mong chờ tôi hay là mong chờ chú hai Lục Nghiêu?”

Anna hơi hơi mỉm cười: “Cả hai.”

Lâm Sơ Huỳnh hơi nhướng mày, cô cũng không vạch trần suy nghĩ của người ta, mặt khác cô cũng cảm thấy mị lực chú hai Lục đã lâu không gặp này cũng rất lớn đấy chứ.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Hình như ở đại sảnh của tiệc rượu xảy ra việc gì đó, không ít người đều nhìn về phía cửa, Lâm Sơ Huỳnh đứng ở cuối hành lang, ánh sáng ở đây có hơi tối.

Cửa bị đẩy ra, tất cả ánh mắt đều dồn về đó.

Giữa một đám người nước ngoài, người đàn ông tóc đen phá lệ nổi bật, ngũ quan thâm thúy mà trong trẻo, ánh mắt thanh liệt, dáng người cao lớn thon dài, những người xung quanh sôi nổi chào hỏi, thỉnh thoảng anh còn gật đầu đáp lại.

Đây bạn nhảy đêm nay của cô.

Lục Yến Lâm.

***** 

Lục Yến Lâm đ ến tiệc rượu tối hôm nay hoàn toàn xuất phát từ lời mời của đối tác. anh vẫn luôn nghiêm túc đối với chuyện công việc, trùng hợp là bọn họ vừa hợp tác thành công nên đến tham gia một buổi tiệc tối thì cũng chẳng sao cả.

Về phần khiêu vũ mở màn, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Đặc biệt là khi biết bạn nhảy nữ khiêu vũ mở màn cũng anh là Lâm Sơ Huỳnh.

Anh cũng không quen thuộc lắm với con gái của nhà họ Lâm, số lần gặp cô có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng nghe thấy tên cô bên tai thì lại không ít lần.

Với ký ức về cô, đa số điều Lục Yến Lâm biết đến là từ sự phàn nàn của Lục Nghiêu, ví dụ như cô lại mua cái gì, cãi lộn với ai, chèn ép cậu cái gì.

Cho đến bây giờ thì ấn tượng về cô trong lòng anh phần lớn là hai cụm từ “Xinh đẹp” và “Kiêu căng”.

Từ nhà trẻ cho đến cấp ba, dù học đại học ở hai nước khác nhau nhưng vẫn nghe kể đến, không thay đổi chút nào.

Có một lần khiến anh càng thêm ấn tượng là từ rất lâu về trước, vào lúc Lục Nghiêu leo núi tuyết, anh nhận được một cuộc video call.

Giữa núi tuyết mênh mông, cô gái xinh đẹp tươi cười rực rỡ nói chuyện với Lục Nghiêu, từ giọng điệu đến nội dung cuộc trò chuyện đều khiến anh cảm thấy cô là một người kiêu ngạo.

Đương nhiên cô đúng là có tư cách kiêu ngạo.

Bởi vì, không có ai đẹp bằng cô.

Người được chọn để khiêu vũ mở màn lần này quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng sau khi nghe người khác giải thích xong thì bọn họ cảm thấy không có ai thích hợp hơn để thực hiện việc này.

Âm nhạc vang lên.

Lâm Sơ Huỳnh bước vào chính giữa rồi nhìn người đàn ông đang đi đến trước mặt mình, người mặc tây trang, chân mang giày da, vừa lạnh nhạt lại vừa nghiêm nghị.

Là loại đàn ông cũ kỹ mà cô không thích nhất.

Lúc tay cô đặt lên tay Lục Yến Lâm, cô có thể cảm giác được một tia lạnh lẽo, điều đó khiến cho cô không nhịn được mà giật giật ngón tay.

Mà động tác này trong mắt Lục Yến Lâm lại trở thành cô không hài lòng với anh, ánh mắt anh hiện lên sự cười nhạo, nhưng rồi anh cũng không nói gì.

Lễ phục Lâm Sơ Huỳnh giống lễ phục công chúa, mỗi lần cô xoay tròn thì làn váy đều xòe bung ra như một đóa hồng đang nở rộ.

Đôi lúc, có những động tác được Lục Yến Lâm ôm vào ngực, cô cảm thấy chú hai Lục này cũng quá lạnh lùng rồi, tốt xấu gì thì cô cũng là mỹ nhân mà.

Khiêu vũ cùng cô gượng gạo đến vậy sao?!

Là cô không đủ đẹp hay anh không có tâm?

Đương nhiên Lâm Sơ Huỳnh sẽ không thừa nhận là mình không xinh đẹp, vậy nên chỉ có khả năng thứ hai.

Càng nghĩ càng thấy giận.

Nhưng đối với điệu khiêu vũ mở màn này thì cô vẫn rất thành thạo, thậm chí cô còn cười vô cùng xinh đẹp, vừa hoàn mỹ vừa tao nhã.

Lúc điệu khiêu vũ mở màn sắp kết thúc, Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng có cơ hội ghé lại gần Lục Yến Lâm, cô nói bên tai anh: “Chú hai Lục, có phải là chú không thích phụ nữ không?”

Lục Yến Lâm khẽ nhếch mày nhưng vẫn không đáp lại.

Vừa nói xong cô liền lui về, âm nhạc dừng lại, Lâm Sơ Huỳnh nhấc váy khom lưng, tư thái xinh đẹp.

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

Lâm Sơ Huỳnh cũng không quay đầu lại mà rời đi tại chỗ, cô chuẩn bị thay lễ phục của mình nên không nhìn thấy ánh mắt bỗng thay đổi của người đàn ông ấy.

Đối với cô mà nói, mọi thứ đều lấy cô làm trung tâm mới là tốt nhất.

Lục Yến Lâm nới lỏng cổ áo, ánh mắt vô thức nhìn theo bóng dáng đang rời đi kia, sau đó lại nhớ đến câu nói vừa nãy.

Con bé này đúng là không sợ trời không sợ đất, lại còn dám khiêu khích anh.

Vấn đề cô hỏi cũng khiến anh không tưởng tượng nổi.

Lục Yến Lâm thu hồi ánh mắt, lần nữa khôi phục dáng vẻ lúc trước, cao quý cấm dục, phảng phất như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.

Khương Dĩ Nhàn vỗ tay nửa ngày, đương nhiên cô biết Lục Yến Lâm, nhưng kiểu biết này thuộc loại chỉ mình cô biết người ta. Khương Dĩ Nhàn nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của anh sau khi thu hồi tầm mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh, rồi ra vẻ như không có gì xảy ra.

“Chú hai của nhà họ Lục đúng là đáng sợ.” Cô đến phòng nghỉ, rồi chợt tỉnh ngộ: “Thảo nào Lục Nghiêu lại sợ chú hai cậu ta như vậy.”

“Đó là do Lục Nghiêu không được.” Lâm Sơ Huỳnh đứng trước gương, cô tự đeo dây chuyền trân châu lên cổ mình, sợi dây chuyền ấy lẳng lặng nằm gọn trên xương quai xanh.

Cần cổ thiên nga thon dài, trắng nõn.

Vòng cổ trân châu này là phụ kiện yêu thích mới của cô, cô tốn kha khá tiền mới mua được.

“Cậu nói như vậy thì Lục Nghiêu sẽ tức chết.” Khương Dĩ Nhàn chỉnh tóc lại cho cô: “Lại không chỉ một mình Lục Nghiêu sợ, khẳng định về tình cảm có thể tha thứ.”

Cô cũng không biết quá nhiều về Hoa Thịnh, bởi vì gia thế cô không đủ lớn, đa phần là biết qua tin tức, ba cô cũng rất sợ chú hai Lục này.

“Từ nhỏ đến lớn Lục Nghiêu cáo trạng với chú ấy chuyện lớn chuyện bé về tớ còn ít?” Lâm Sơ Huỳnh xoay một vòng, bảo đảm bản thân sẽ hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

Cô xoay người, dẩu môi nói: “Cậu đoán xem khi nãy tớ vừa mới nói cái gì.”

Khương Dĩ Nhàn tò mò: “Nói cái gì?”

Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt, mắt cong cong: “Tớ thấy chú ấy khiêu vũ với tớ nhìn quá gượng gạo nên tới mới cố ý hỏi có phải là chú không thích phụ nữ không.”

“……?”

Khương Dĩ Nhàn dùng ánh mắt khâm phục nhìn cô.

Chắc chỉ có mỗi vị Lâm đại tiểu thư này là dám nói như vậy trước mặt Lục Yến Lâm.

“Đi thôi.” Lâm Sơ Huỳnh nhấc váy, còn không quên bổ sung: “Nếu cậu muốn hỏi tớ có sợ hay không thì chắc chắn là tớ không sợ.”

“Tớ biết mà, cậu có sợ ai bao giờ.” Khương Dĩ Nhàn đi trên hành lang cùng cô, “Nói không chừng cậu rất nhanh sẽ gặp phải kẻ thù trời sinh, sau đó bị khắc chế.”

Tuy nói như vậy nhưng cô ấy cũng không nghĩ ra kiểu người nào có thể khắc chế vị đại tiểu thư này, rốt cuộc thì bên Thịnh thành cũng không ai dám.

Cửa vào tiệc rượu ở phía trước.

Lâm Sơ Huỳnh vươn tay đẩy cửa ra, ánh sáng cùng tầm mắt xung quanh hội tụ lên người cô. Dưới ánh đèn, tất cả những ánh mắt ấy đều lộ rõ không sót lại một chút gì, một lại kinh ngạc trước vẻ đẹp này, hai là ghen tị.

Đây là cuộc sống mà cô trải qua mỗi ngày.

Lâm Sơ Huỳnh quay đầu đi, cười nhẹ với Khương Dĩ Nhàn rồi, nói bừa: “Tớ chỉ có thể là kẻ thù trời sinh của người khác.”

Cô khẽ nâng cằm, bước vào đại sảnh tiệc rượu.