Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 79: Ngoại truyện 1: Đám cưới thế kỷ (1)




Đối với hôn lễ của Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm, nhà họ Lâm với nhà họ Lục đều khá coi trọng, thậm chí có thể nói là hôn lễ của hai nhà.

Lục Nghiêu là đứa nhỏ duy nhất cùng lứa này, có thể nói là bị đì thảm thương, mỗi lần hội nghị gia đình nhất định phải kéo cậu qua, sau đó thời điểm tổng kết hội nghị sẽ phê bình cậu một đống, bởi vì cậu không có bạn gái.

Trong nhóm chat phú bà vẫn không có biến.

Lục Nghiêu: [@LSH xong rồi, kỳ nghỉ của tôi không còn.]

Đối với việc hôn lễ này, từ sau khi lãnh chứng, hai nhà đã bàn bạc với nhau, cũng không có gì bất ngờ hay không, bởi Lâm Sơ Huỳnh đối với quá trình đều hiểu rất rõ.

Buổi tối hôm nay Thẩm Minh Tước có sự kiện thảm đỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hiện tại cô chơi di động: [Anh còn có ngày nghỉ á, ông chủ mà còn được nghỉ?]

Đúng vậy, hiện tại Lục Nghiêu đã là lão tổng của một công ty.

Tuy rằng đây chỉ là công ty con của Hoa Thịnh, hơn nữa sản nghiệp cũng chỉ có phương diện kinh doanh mua sắm, nhưng đối với cậu thì đã rất bận rộn.

Lục Nghiêu: [Ông chủ mỗi ngày đều là ngày nghỉ!]

Thẩm Minh Tước: [Tiểu tổng giám đốc Lục cố lên nha!]

Khi Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy đoạn chat này thì đã là nửa giờ sau, thậm chí Lục Nghiêu còn gọi điện thoại tới: “Bọn họ cảm thấy có một số việc chắc hẳn cậu không biết, muốn tạo ra niềm vui bất ngờ.”

“Nhưng mà tôi biết mất rồi.” Lâm Sơ Huỳnh nói.

“Ai giấu giếm cậu được cơ chứ.” Lục Nghiêu oán giận: “Chú Lâm vậy mà cứ đơn giản nói cho cậu biết, thật là không kín miệng một chút nào.”

“Bị ba tôi biết thì cậu lại xong rồi.”

Bàn bạc hôn lễ mất hơn nửa năm, cuối cùng định vào mùa xuân hoa nở tưng bừng. Trên thực tế, hiện tại trong nước còn đang mùa đông, nhưng ở nước ngoài thì có nhiều nơi thời tiết ôn hòa hơn.

Lần hôn lễ này mời không ít người, chỉ riêng hợp tác thương nghiệp cũng rất nhiều rồi, càng miễn bàn đến bạn bè của cô dâu chú rể.

Trước một tuần, Lâm Sơ Huỳnh đã đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Lục Yến Lâm phải bận chuyện của tập đoàn Hoa Thịnh, rốt cuộc thì trước sau hôn lễ anh khẳng định sẽ không có bao nhiêu thời gian để xử lý công việc, cho nên muốn tận khả năng xử lý chuyện của công ty của một tháng tới.

Khương Dĩ Nhàn đã sớm đi qua cùng Lâm Sơ Huỳnh: “Buổi tối hôm nay tổng giám đốc Lục tới đây, ngày mai là hôn lễ rồi, cậu cần phải bình tĩnh nhé.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Có khi nào tớ hoảng loạn chưa.”

“Cái này thì chưa chắc à nha.” Khương Dĩ Nhàn cười nói: “Đây chính là hôn lễ cả đời, ai biết đến lúc đó cậu có vui mừng đến khóc không.”

“Cậu từng thấy tớ khóc chưa?” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày.

Khương Dĩ Nhàn cẩn thận nhớ lại, chưa từng thấy.

Thẩm Minh Tước đúng lúc từ bên ngoài vào, hôm nay cô vừa kết thúc hoạt động thì trực tiếp bay sang đây nên vẫn còn mặc kiểu thời trang sân bay: “Bọn em chưa từng thấy nhưng chắc chắn tổng giám đốc Lục đã từng!”

Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc: “Ngang nhiên lái xe, cẩn thận báo ứng ngược lại nhé.”

Thẩm Minh Tước le lưỡi, một chút cũng không thấy sợ, đi qua hỏi: “Trên mạng đều đang hỏi em sao một tuần cũng không có tin tức của chị, em nào dám nói Lâm đại tiểu thư phải tổ chức hôn lễ đâu.”

Quan hệ giữa cô với Lâm Sơ Huỳnh công khai với ngoại giới.

Khả năng có người cười châm biếm lan truyền tin tức rằng hôn lễ không được tổ chức, cho nên mỗi lần truyền thông lấp kín bọn họ ở sân bay liền hỏi một câu.

Thậm chí thỉnh thoảng cô tham gia gameshow, MC cũng lại nhắc tới.

Thực ra Thẩm Minh Tước cũng không biết ngày cụ thể, chỉ biết chung chung, hình như cô từng nói mình không rõ lắm.

Khương Dĩ Nhàn nói: “Biết là chuyện sớm hay muộn thôi, truyền thông chính chỗ nào cũng nhúng tay, không chừng nói ra sẽ lập tức chuẩn bị tới đây chụp ảnh.”

Hôn lễ này quyết định không công khai.

Ngay cả truyền thông cũng chỉ mời người nhà, lại còn có yêu cầu trước khi kết thúc hôn lễ, không cho phép truyền ra tin tức, nếu không thì hủy toàn bộ tư cách.

Hôn lễ của tổng giám đốc Lục của Hoa Thịnh và Lâm đại tiểu thư, ai muốn bỏ lỡ chứ, tưởng tượng thôi cũng biết tin tức này tuyệt đối sẽ bao hết tiêu đề một tuần, thậm chí là một tháng.

Hiện tại này đây còn đang sóng êm gió lặng.

Lâm Sơ Huỳnh duỗi tay nghịch nghịch một gốc hoa bên cạnh, “Chắc chắn không giấu được lâu, yên tâm đi, hai nhà đều có phương án rồi.”

Trong hôn lễ chắc chắn sẽ xuất hiện một vài tình huống, cho nên ngay cả phương án đều có vài loại, nhất định phải để cho hôn lễ này kết thúc viên mãn.

Thẩm Minh Tước nâng má: “Cho nên, hiện tại chúng ta có thể xem váy cưới trước không?”

Khương Dĩ Nhàn cũng tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy.”

Lâm Sơ Huỳnh nhoẻn miệng cười: “Có thể.”

Nơi cô đang ở là một trang viên khác mà nhà họ Lục tặng, đứng tên cô, dùng làm địa điểm tổ chức hôn lễ luôn.

Chung quanh không chỉ có núi có nước mà còn có vườn hoa, thậm chí còn chưa tới trang viên đã có thể ngửi thấy hương thơm của hoa rồi, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, ngay cả một kiến trúc cao tầng cũng không có, cho nên trời xanh mây trắng thu hết vào đáy mắt, mặt cỏ tổ chức hôn lễ cực kỳ xinh đẹp.

Váy cưới đặt trong phòng.

Ba người cùng nhau đi vào, trong phòng thả không ít hoa và dải lụa bóng bay rực rỡ, làm tôn lên sự thánh khiết của chiếc váy cưới màu trắng.

Vạt váy cứ một tầng lại một tầng, không quá phức tạp chút nào nhưng lại khiến người xem không rời mắt được, còn có khăn voan đội đầu đặt bên cạnh, bên trên thêu thủ công vô số họa tiết tinh xảo.

“Trước kia tớ chỉ nhìn bản thiết kế thôi đã cảm thấy kinh ngạc rồi, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy thành phẩm.” Khương Dĩ Nhàn là stylist, nhận thức về váy cưới như này càng sâu: “Chờ lâu như vậy là đáng giá.”

“Em thì tương đối tục khí.” Hai mắt Thẩm Minh Tước đã sáng lấp lánh, duỗi tay cẩn thận chạm vào: “Em cảm giác như kiến thức Ngữ văn của mình biến mất tiêu rồi, chỉ còn biết nói một chữ - đẹp.”

Ánh mắt của Lâm Sơ Huỳnh dừng trên váy, khóe môi cong lên: “Thời điểm em kết hôn, cũng sẽ cảm thấy váy cưới của mình đẹp nhất.”

“Loại này giống như canh gà.” Thẩm Minh Tước nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Lục thấy váy cưới thành phẩm chưa?” Khương Dĩ Nhàn hỏi.

“Chưa hề.” Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt: “Không nói cho anh ấy biết, anh ấy chỉ từng thấy bản vẽ của một số chi tiết thôi.”

Cái gọi là kinh diễm, phải để dành đến cuối cùng.

Thực ra hôm nay cô còn chưa nói chuyện với Lục Yến Lâm, ngay ngày này anh bận chuyện công việc, cô bận chuyện hôn lễ, cả hai đều rất bận.

***** 

Trong nước, tập đoàn Hoa Thịnh.

Mấy ngày nay hạ một loạt mệnh lệnh khiến nhóm nhân viên đều lâm vào tình trạng tinh thần căng thẳng cao độ, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Bọn họ lại không thể đi hỏi tổng giám đốc Lục, tầng cao nhất thì người khác lại không được phép tiến vào, thế nên đành hỏi bảy thư ký, sau đó các thư ký lại đi hỏi trợ lý đặc biệt Trần.

Trợ lý đặc biệt Trần nhìn thời gian, đã bốn rưỡi chiều.

Bản thân anh ta cũng khẩn trương, đối mặt với mấy thư ký, cuối cùng nhả ra một hơi: “Qua hôm nay các người sẽ khôi phục bình thường.”

“Ngày mai làm sao vậy?”

“Có phải thân thể của tổng giám đốc Lục không thoải mái?”

“Hay phu nhân mang thai?”

Mấy vấn đề cứ đập vô mặt khiến khóe miệng trợ lý đặc biệt Trần giật giật: “Nghĩ miên man gì đấy, không có chuyện của các người nữa, làm tốt công việc của mình là được.”

Anh ta xoay người liền vào văn phòng của mình.

Chạng vạng năm giờ rưỡi, thời gian tan làm.

Tầm mắt của Lục Yến Lâm cứ dính chặt trên đồng hồ, đúng lúc trợ lý đặc biệt Trần tiến vào: “Tiên sinh, đã chuẩn bị tốt rồi, có thể xuất phát ngay bây giờ.”

“Ừ.”

Lục Yến Lâm nới lỏng cà vạt, mở wechat ra, giao diện nói chuyện còn dừng ở một tiếng trước “Buổi tối gặp”.

Anh vốn định nhắn tin, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Bên tập đoàn Hoa Thịnh không biết ông chủ đã bay sang nước ngoài, nhưng truyền thông lại cực kỳ rõ ràng, hơn nữa mười nhà truyền thông kia chiều nay đã tới địa điểm.

Tin tức dù có bí ẩn đến đâu thì cũng sẽ có lúc bị lan truyền.

Vào buổi tối, hơn mười giờ, rốt cuộc trên diễn đàn có người thả ra tin tức.

—[Có phải sắp có chuyện lớn xảy ra?]

Tiêu đề này giống như kiểu mới tỉnh dậy, nhưng vẫn thu hút không ít người click vào, nhìn thấy chủ lầu chỉ để hai chữ “Như đề*” lập tức mắng chủ lầu một trận.

(*)Dùng khi phát thông báo hay tạo topic, trong khi định ra tiêu đề, nếu tiêu đề đã thông cáo hoặc nội dung biểu đạt của topic đã rõ ràng thì nội dung bài đăng đó chỉ cần ghi chú là rt (như đề) là được. (Nguồn Baidu)

[Chờ tôi có tiền nhất định phải tìm một chủ lầu có thể nói.]

[Không ảnh, không chữ thảo luận cái búa à.]

[Lăn!]

Mấy chục lầu cùng mắng một trận, cuối cùng chủ lầu cũng xuất hiện: [Vừa mới đánh chữ. Là như vầy, tôi có quen một người đang làm việc ở công ty nhỏ của Hoa Thịnh, một tháng gần đây cực kỳ bận rộn, sau đó, hôm nay bọn họ được nghỉ ba ngày, ngày mai rõ ràng là thời gian làm việc, Nguyên Đán cũng đã qua rồi. Cho nên, tôi mới hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì không.]

Vừa nói như vậy, liền có người phụ họa.

[Tôi cũng có cảm giác đó.]

[Gần đây có phải LSH cũng không xuất hiện không?]

[Trước kia không phải cô ấy bị chụp bay ra nước ngoài sao?]

[Lại nói, hôm nay Thẩm Minh Tước vốn nên ở tuần lễ thời trang, thế mà hiện tại đã đến quốc gia LSH đang du ngoạn.]

[Cùng nhau đi chơi hả?]

Gần như là sau khi sang trang bình luận mới, mới có người tiết lộ: [Tôi có ông xã là phóng viên, lần này anh ấy đi công tác, nói có tin tức khủng, đích đến cũng là nơi LSH đang có mặt.]

Tuy rằng không biết thực hư thế nào nhưng lời này vừa xuất hiện, trực tiếp mở thảo luận.

Các cư dân mạng nhanh chóng lần tìm dấu vết gần đây nhất còn sót lại, bộ não hoạt động vừa nhanh vừa chuẩn xác, nhanh chóng suy đoán có phải sắp tổ chức hôn lễ không.

Động tác như vậy nhanh chóng truyền tới các blogger trên weibo.

Và thế là, không lâu sau, hot search liền treo đề tài “Hôn lễ của Lâm Sơ Huỳnh” lên.

***** 

Hằng năm đều lao trên con đường ăn dưa – Thẩm Minh Tước lướt lướt weibo liền thấy tin tức, thời điểm click vào, nội dung liên quan nhiều như che trời lấp đất.

[Tôi muốn đi xem hôn lễ thế kỷ!]

[Tại sao đến bây giờ mới biết tin??]

[Hôn lễ của minh tinh xem nhiều rồi, chỉ muốn xem hôn lễ hào môn một lần thôi, để tôi đỡ nghiền, ở trong mộng ảo tưởng mình là một phú hào.]

[Paparazzi làm ăn kiểu gì vậy?]

Nhóm truyền thông nhìn thấy tin tức: chúng tôi cũng rất oan.

Dù hiện tại trong nước đã suy đoán có thể là tổ chức hôn lễ nhưng bọn họ cũng không dám lộ trước, miễn cho bản thân trở thành nhà truyền thông duy nhất bị mời xuống sân khấu.

Hoa Thịnh rất hào phóng với bọn họ, không chỉ bao điểm dừng chân và đồ ăn thức uống mà còn cho bọn họ bao lì xì, hơn nữa ngay cả thiết bị thu hình cũng có thể tài trợ.

Đương nhiên bọn họ làm tin tức, nếu thiết bị theo không kịp cũng có thể cuốn gói về nhà.

Trước đó cũng có hôn lễ minh tinh mời truyền thông đến, nhưng chân chính tổ chức đều không so được, rốt cuộc thì không phải ai cũng mua nổi một cái trang viên.

Đây hẳn là hôn lễ hoàn mỹ nhất mà bọn họ có thể tham dự.

“Xong rồi, hiện tại tất cả đều biết.”

“Chuyện sớm muộn mà.”

Lâm Sơ Huỳnh nhìn thoáng qua, “Hiện tại hẳn chú hai đang trên máy bay.”

Thẩm Minh Tước đặt di động xuống: “Mỗi lần nghe chị gọi chú hai là em cứ cảm thấy đúng là một xưng hô tình thú.”

Đặc biệt là với cô ấy – kiểu người xem phim điện ảnh truyền hình rất nhiều.

“Em cho rằng ai cũng giống mình à.” Lâm Sơ Huỳnh cạn lời, ngược lại hỏi: “Vậy chẳng lẽ em vẫn luôn gọi là tổng giám đốc Trình? Hay gọi bằng tên?”

“Em gọi anh ta là tên đàn ông thối!” Thẩm Minh Tước tức giận bất bình.

Lâm Sơ Huỳnh yên lặng ngậm miệng.

Bởi vì thời gian còn sớm, hơn nữa buổi sáng đã đến sân tổ chức hôn lễ kiểm tra một vòng nên hiện tại có hơi mệt, cô quyết định đi ngủ một giấc.

Thẩm Minh Tước liền tay trong tay với Khương Dĩ Nhàn đi dạo trang viên.

Thời điểm Lục Yến Lâm tới, sắc trời đã không còn sớm.

Anh không dừng lại lâu ở trang viên mà trực tiếp đi đến khu nghỉ ngơi.

Vừa khéo Thẩm Minh Tước và Khương Dĩ Nhàn trở về, nhìn thấy anh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng: “Tổng giám đốc Lục, sao đến nhanh thế.”

“Sơ Huỳnh đâu?” Lục Yến Lâm hỏi.

Đối với bạn bè của cô, anh luôn rất ôn hòa.

Giọng nói của anh nghe thực trầm ổn, chỉ là Thẩm Minh Tước tinh mắt phát hiện khi anh gọi tên của bà chủ giống như đang nói lời âu yếm, ôn nhu lại êm tai.

Haizz, đều là chồng nhà người ta.

Giờ phút này, cả trái tim của Lục Yến Lâm đều không ở đây, đôi mắt của Thẩm Minh Tước và Khương Dĩ Nhàn đều sắp bị chói mùi, “Trong phòng, đang ngủ.”

“Cảm ơn.”

Lục Yến Lâm nói xong liền quay người đi vào bên trong.

Trợ lý đặc biệt Trần không đi theo, nhìn hai cô gái đứng ở đó đi tới đi lui, người không biết còn tưởng đây là hiện trường theo đuổi idol.

Trong phòng không bật đèn, còn kéo rèm nên có chút tối.

Lục Yến Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy dáng người đang ở trên giường, nằm nghiêng ngủ, cho nên đường cong phần eo cực kỳ rõ ràng.

Anh thả nhẹ bước chân, đến mép giường ngồi.

Lâm Sơ Huỳnh còn chưa tỉnh, mái tóc dài xõa lung tung trên chăn, mới nhuộm về màu đen nên nhìn qua vừa dày vừa xinh đẹp.

Mãi cho đến khi cô tỉnh.

Lâm Sơ Huỳnh duỗi người, dư quang thoáng nhìn thân ảnh bên cạnh, sửng sốt quay đầu, có chút không thể tin mà chớp chớp mắt.

Ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy ông xã nên phản ứng thế nào.

“Chú hai!” Cô gọi to.

“Ừ.” Lục Yến Lâm vẫn là bộ dáng đó, chỉ là khóe mi khẽ động, thời điểm cô gọi mình thì đôi môi hơi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng.

“Tới khi nào ạ?”

Lâm Sơ Huỳnh nhích người đến cạnh anh, hai tay khoác trên vai anh, cằm để trên tay mình, vì mới rời giường nên giọng nói có chút mềm mại.

“Vừa đến.” Lục Yến Lâm trả lời.

“Thực ra, bọn họ nói hôm nay chúng ta không nên gặp nhau.” Lâm Sơ Huỳnh ngửa đầu nói: “Nhưng mà, nói cũng vô ích.”

Dáng vẻ đắc ý của cô cực kỳ giống con mèo nhỏ lười biếng.

Khi Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện, Lục Yến Lâm chỉ yên lặng lắng nghe, sự bình tĩnh tự chủ bình thường bị gỡ ra, thay vào đó chính là ôn nhu vô bờ.

“Đừng nhúc nhích.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, tạm dừng vài giây rồi dùng lòng bàn tay vuốt ve sườn mặt của đối phương.

Vốn dĩ Lâm Sơ Huỳnh định né tránh theo bản năng, nhưng không thành công, gương mặt lại bị nhéo nhéo, mềm mềm như thạch trái cây.

“Nhéo ra vết rồi.” Lục Yến Lâm nói.

“Lúc nữa là hết ngay.” Lâm Sơ Huỳnh không để ý lắm.

“Tư thế ngủ của em không đúng.” Lục Yến Lâm cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Hẳn là em cũng không muốn trở thành cô dâu trên mặt có vết ấn.”

Anh nói cực kỳ nhỏ, thì thầm bên tai cô.

Lâm Sơ Huỳnh trầm mê trong sự ôn nhu này, đột nhiên phản ứng lại, hờn dỗi mở miệng: “Hiện tại nên nói cái này sao?”

Cô thấy anh muốn trở thành chú rể có cô dâu đào hôn nha.