Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 55




Emoji cuối câu khiến Lục Yến Lâm cảm thấy thật tinh nghịch, vừa lúc sắp rời khỏi văn phòng, anh kéo cà vạt, ngồi xuống ghế mới trả lời.

Lục Yến Lâm: [Buôn bán nhỏ?]

Nhận được tin nhắn, Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại luôn: [Nếu không thì sao?]

Chỉ mỗi câu này có khi lại làm cho Lục Yến Lâm cảm thấy mình đang lừa tiền, vì thế cô nghĩ nghĩ, trả lời tiếp: [Bày tư thế mệt chết đi được, còn phải biểu cảm nữa, chú hai anh có hiểu không?]

Lục Yến Lâm thấy tin nhắn, ánh mắt dừng trên mấy chữ đó, nghiêm túc suy tư mối liên quan giữa chúng.

Lục Yến Lâm: [Em nói đúng.]

Lâm Sơ Huỳnh thực vừa lòng.

Lục Nghiêu nhìn cô gõ chữ bùm bùm, còn cười tủm tỉm liền tò mò hỏi: “Cậu cười một mình cái gì thế, đang nói chuyện phiếm với chú hai tôi à?” 

Lâm Sơ Huỳnh tắt điện thoại, quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu đã nhường lại cho tôi cơ hội tốt, tôi lấy ảnh chụp đối lấy tiền lì xì của chú hai cậu rồi nha.”

“???”

Vẻ mặt Lục Nghiêu đầu dấu chấm hỏi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Fu/ck, đây chính là ảnh do tôi chụp! Cậu còn không mau chia hoa hồng cho tôi?”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không phải đã tặng cậu rượu vang đỏ rồi sao?”

“......Vậy sao đủ?” Lục Nghiêu ném cho cô ánh mắt xem thường, phản bác lại: “Nếu thật sự không được thì để tôi chụp hai tấm, cho tôi đi đổi tiền.”

Chú hai của cậu khẳng định rất hào phóng!

“Hôm nay người mẫu bãi công.” Lâm Sơ Huỳnh cười cười với cậu: “Hai ngày nữa tôi muốn đến trang viên thăm thú, nếu cậu muốn đi, có thể đi cùng nhau.”

“Cậu đừng hòng thu mua tôi.”

“Không đi thì thôi.”

“.........”

Lục Nghiêu và Lâm Sơ Huỳnh tách ra ở tầng cao nhất của Giải trí Thiên Nghệ, nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh vào văn phòng, cậu căm giận mà tìm ảnh chụp trong điện thoại.

Sao mình lại không nghĩ ra phương pháp kiếm tiền này chứ??

Đây chính là chú hai của mình đấy!

Sao mình không thể dựa vào con đường này mà làm giàu?

Lục Nghiêu lướt lướt tay, tìm thấy ảnh chụp ở chương trình[Đề vương toàn năng] mà Thẩm Minh Tước bắt cậu chụp, ánh mắt sáng lên.

“......3 giờ chiều đi thị sát ở công ty chi nhánh.”

Trợ lý đặc biệt Trần vừa nói xong, điện thoại trên bàn rung lên hai cái.

Lục Yến Lâm tiện tay click mở, thấy nhin nhắn của cháu trai nhà mình gửi đến.

Lục Nghiêu: [Chú hai, hiện tại cháu đang có lượng lớn ảnh chụp của thím hai, muốn không?]

Lục Yến Lâm nhướng mày.

Hôm nay bị sao mà hết người này đến người kia đều muốn gửi ảnh chụp cho anh? Anh biết hôm nay Giải trí Thiên Nghệ tổ chức nghi thức khai máy, chẳng lẽ hai người đó chụp rất nhiều ảnh?

Lục Nghiêu chờ nửa ngày, chờ được đáp án mình mong muốn.

Chú hai: [Ừ.]

Nhìn thấy chữ này, Lục Nghiêu khẩn cấp gửi mấy chục bức ảnh qua, sau đó mong chờ mà nhìn chằm chằm vào khung chat.

Lục Nghiêu: [Gửi xong rồi!]

Điện thoại của Lục Yến Lâm rung lên không ngừng.

Trợ lý đặc biệt Trần chỉ thấy ông chủ nhà mình lướt xem từng bức ảnh chụp, nửa ngày cũng chưa xem xong, tất cả đều là ảnh chụp của phu nhân nhà mình.

Đây là mỹ nhân bạo kích nha, còn rực rỡ hơn ánh mặt trời ban trưa.

Lục Yến Lâm mất vài phút, cuối cùng cũng xem xong ảnh.

Thực ra ảnh chụp đều là cảnh giống nhau, chẳng qua lấy thị giác của người xem và lúc ấy chương trình phát sóng trực tiếp nên ảnh chụp ra có điểm khác nhau.

Trợ lý đặc biệt Trần đương nhiên không dám nói thêm cái gì, bộ dạng thuận theo: “Tiên sinh, vậy thì tôi xin phép ra ngoài trước.”

Khi anh ta rời đi còn chu đáo đóng cửa lại.

Trong khung chat hiển thị tin nhắn gần đây nhất là câu “Gửi xong rồi!” của Lục Nghiêu, Lục Yến Lâm đơn giản trả lời “Cảm ơn” rồi tắt máy.

“..........”

Lục Nghiêu đợi nửa ngày, chỉ có một câu cảm ơn sao???

Cái này không khoa học! Dựa vào đâu mà Lâm Sơ Huỳnh chỉ gửi năm tấm đã được tiền, trong khi đó cậu gửi tới mấy chục tấm thế mà một mao tiền cũng không có!

Thật không ngờ, chú hai vậy mà lại là một người trọng sắc khinh cháu.

Coi như cậu đã nhìn thấu rồi!

***** 

Khi thời tiết ở trong nước chuyển lạnh thì bên trang viên lại ôn hòa ấm áp.

Lâm Sơ Huỳnh chọn xong thời gian, quyết định đi nghiệm thu quà tặng của mình một chút. Vốn cô muốn đi với Lục Yến Lâm, kết quả anh lại phải đi công tác, hai người chỉ có thể tách ra.

Một người đi đương nhiên không thể, hơn nữa trước đó cô đã đồng ý với Lục Nghiêu, còn có Kiều Quả cùng đi Italy.

Nói là trang viên rượu vang đỏ, thực ra hiện tại sản xuất rượu nho tương đối nhiều, dù sao trước khi tiến vào, Lâm Sơ Huỳnh không hiểu biết nhiều về nơi này lắm.

“Đây là đâu?”

Lục Nghiêu tỉnh dậy sau giấc ngủ, mơ mơ màng màng hỏi.

“Milan.” Kiều Quả nói.

“Chúng ta tới Milan làm gì?” Lục Nghiêu lập tức tỉnh táo: “Không phải nói đến trang viên uống rượu sao?”

“Đương nhiên là mua sắm rồi.” Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn cậu.

Lục Nghiêu cảm thấy hình như mình nhận được cái nhìn khinh bỉ.

Thôi được rồi, cậu không hiểu tại sao phụ nữ lại thích mua sắm đến vậy, hơn nữa cũng may lần này còn ngồi máy bay tư nhân tới, nếu không chỉ sợ mấy cái vali đều không mang được phép mang lên.

Vỏn vẹn tám chín cái vali, khiến Lục Nghiêu sợ đến ngây người.

Milan luôn luôn đi đầu về thời trang, người trong nước đến du lịch cũng rất nhiều, hôm nay vì để tiện mua sắm nên Lâm Sơ Huỳnh cố ý mặc một chiếc váy ngắn lệch vai.

Thời điểm mua sắm, tâm trạng cô luôn cực tốt.

Lục Nghiêu đi sát theo sau, phát hiện người trong nước ở đây đúng là không ít, nhóm cô dì chú bác trong tay đều cầm túi mua sắm xa xỉ, mỗi người xách vài cái.

“Tôi có đặt làm mấy bộ lễ phục bên này, vừa khéo lần này đi thử.” Lâm Sơ Huỳnh nói: “Cậu muốn không?”

“Tôi đâu thiếu quần áo mặc.” Đôi mắt Lục Nghiêu đảo như hạt châu: “Nhưng mà lúc cậu thử quần áo xong, tôi có thể chụp cho cậu mấy tấm.”

“Cháu trai lớn tốt thế?” Lâm Sơ Huỳnh khen.

“Đó là đương nhiên.” Lục Nghiêu cười giả dối.

Cả ngày kế tiếp, cậu đã cảm nhận được hậu quả mà nó mang đến, hai chân như muốn đứt gãy, mà thím hai của cậu vẫn còn đang hứng trí bừng bừng mà thử váy thử túi.

Rõ ràng quần áo túi xách đã chất đống trong nhà rồi.

“Bà chủ đi vào thật là đẹp.” Kiều Quả khen ngợi.

Lâm Sơ Huỳnh đang thử một đôi giày cao gót màu nude, có đính vụn kim cương, rực rỡ lung linh, làm nổi bật cẳng chân thon dài trắng nõn.

Một lát sau, cô lại đi lấy bộ lễ phục được định chế, váy dài quết đất, chiếc váy đuôi quá phác họa dáng người yểu điệu, khiến mấy người cùng đến thử lễ phục không khỏi nhìn qua.

“Cậu quay video?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

“Đúng vậy, nhật ký đi mua sắm của cậu.” Lục Nghiêu mở miệng khen: “Cười lên nào, cậu chính là Lục phu nhân mà cộng đồng mạng hâm mộ nhất đó.”

Lâm Sơ Huỳnh bị cậu ta chọc cười, nhoẻn miệng cười, xoay vòng trước ống kính, sau đó bất thình lình bắn tim vào thẳng trái tim mọi người.

Lục Nghiêu chỉnh sửa video cho tốt, gửi cho Lục Yến Lâm.

Lục Nghiêu: [Hành trình ở Milan của Lục phu nhân.]

Cậu cảm thấy mình có thể quay một cái vlog.

Khi Lục Yến Lâm thấy tin nhắn đã là nửa giờ sau, anh nhấn vào video xem một lần, chắc Lâm Sơ Huỳnh không biết mình đang bị quay lại, chuyên tâm nói chuyện với nhà thiết kế.

Mỹ nhân dưới đèn khiến anh mê mẩn.

Anh rũ mắt, trả lời.

Tuy rằng không hiểu chấp niệm của Lâm Sơ Huỳnh đối với việc mua sắm nhưng hiển nhiên lúc này tâm trạng của cô cực kỳ tốt, mà tâm tình tốt thì sẽ nói lời ngon tiếng ngọt.

Hai bên có chênh lệch múi giờ, bên nay là buổi chiều, trong nước còn đang là buổi sáng, Lục Nghiêu nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.

Chú hai: [Chuyển lời: rất đẹp.]

Lục Nghiêu cảm thấy mình vừa ăn một ngụm cẩu lương.

Cậu nắm tay lại, ngẩng đầu nói: “Khụ khụ, vị Lục phu nhân xinh đẹp tao nhã này, chú hai muốn tôi chuyển lời: hôm nay em rất đẹp.”

Lâm Sơ Huỳnh nhìn cậu, “Sao anh ấy biết được?”

Lục Nghiêu: “Tôi gửi video cho chú ấy.”

Lâm Sơ Huỳnh gật đầu, lại đột nhiên nhớ đến: “Vậy chẳng phải vừa nãy tôi bắn tim cũng bị anh ấy thấy sao?”

“Đúng vậy.” Lục Nghiêu thừa nhận, vung tay lên: “Cái này có là gì, hai người đều là vợ chồng rồi, có gì chưa thấy qua?”

“Mang cậu đi còn có chút tác dụng.”

“Lời này của cậu tôi không thích nghe nha.” Lục Nghiêu bĩu môi: “Tôi nói cậu này, tôi nóng nảy lắm đấy, để tôi tức giận thì vlog của cậu không có đâu.”

“Lục thiếu vất vả rồi.” Lâm Sơ Huỳnh qua loa nói.

***** 

Bọn họ nán lại Milan hai ngày, sau đó mới trực tiếp đến trang viên.

Thời điểm đến bên kia vẫn là buổi sáng, một đường đi qua thảm cỏ có đủ loại hoa, sau đó mới nhìn thấy nơi để ở, người phụ trách quản gia đã chuẩn bị phòng xong rồi.

Bởi vì nơi này đã thuộc về cô nên từ trong ra ngoài đều có niềm bất ngờ nho nhỏ, mọi người đều nói người trong nước lãng mạn, thực ra người Italy cũng vậy.

Phòng của cô không chỉ có quà tặng mà còn có một chai rượu vang đỏ mang tên cô, hương rượu thơm ngào ngạt, hiển nhiên đã dụng tâm chuẩn bị.

Trang viên rất lớn, mất cả buổi trưa cũng chỉ dạo xong hơn một nửa.

Ngày hôm sau mới tính là kết thúc, buổi tối bên này còn chu đáo chuẩn bị đồ nướng BBQ, mệt mỏi cả ngày trời nên buổi tối liền tương đối tùy ý.

Lâm Sơ Huỳnh ngâm mình trong bồn tắm, chóp mũi quanh quẩn hương thơm ngào ngạt, khác hoàn toàn với mùi hương mình thường dùng ở nhà, nơi này có chút khiến người ta mê loạn.

Cô có thói quen lướt weibo.

Vốn chỉ muốn xem tin tức mới nhất, kết quả không ngờ vừa nhấn vào, vậy mà lại có hot search liên quan đến cô ––– 

Bọn cô không ở trong nước, lên hot search bằng cách nào?

Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ click vào, bài viết mới nhất trên weibo chính là bài post của một người qua đường, giờ phút này bình luận đã đến vài vạn.

“Ở Milan tình cờ gặp Lâm Sơ Huỳnh! Một người phụ nữ quá xinh đẹp! Hơn nữa cô ấy liên tục thử quần áo, mua đồ này nọ, hâm mộ chết tôi rồi! Lục phu nhân thật tuyệt!”

Đính kèm là một video.

Video được quay từ camera sau, bởi vì cầm trong tay nên có chút rung, nhưng rất rõ ràng, cũng không thêm bộ lọc, ngay cả lông mi của Lâm Sơ Huỳnh đều được quay lại một cách rõ nét.

[Tôi cũng muốn tình cờ gặp mặt hu hu hu!]

[Làn da này thật mịn quá đi, vậy mà ngay cả mụn trứng cá cũng không thấy.]

[Điều tôi để ý chính là phong cách trang điểm của cô ấy, thật sự rất có cảm giác nữ vương đi shopping.]

[Người đàn ông đang giơ điện thoại ở góc sáng kia có phải Lục thiếu hay không, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc kìa ha ha ha ha.]

[Kiểu tóc này thật đẹp nha, không ngờ Lâm Sơ Huỳnh tết tóc lại xinh đẹp như vậy.]

[Mua không nổi mua không nổi _(:з” ∠)_]

[Có tiền thật tốt!]

[Tôi thấy cái túi bên kia, còn có một câu: mau gói nó lại, mẹ nó vì sao tôi lại không có tiền chứ?!]

[Thật hâm mộ, Lâm Sơ Huỳnh chính là mộng tưởng trong đời của tôi!]

[Tổng giám đốc Lục không đi cùng sao?]

[Mấu chốt là, tiêu xài tiền như này đúng là lý tưởng của các phu nhân nhà giàu.]

[Có tiền làm từ thiện không tốt hơn sao?]

[Sao cô biết người ta không hay làm từ thiện?]

Ở Milan Lâm Sơ Huỳnh búi tóc, sau đó bởi vì thử quần áo nên có một vài sợi rủ xuống, ngược lại có vẻ hơi lười nhác.

Nhìn thấy hai luồng bình luận trái chiều, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Vừa khéo Lục Nghiêu call video với cô: [Để tôi tìm người xử lý giúp cậu nhé, cắt nối các đoạn thành một video.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Cho cậu thêm tiền lương.]

Lục Nghiêu: [Cảm ơn bà chủ!]

Lâm Sơ Huỳnh nhìn video một lần nữa, trải qua sự cắt nối của dân chuyên nghiệp, hơn nữa còn thêm bộ lọc, toàn bộ video được lồng ghép tiếng nhạc vui nhộn, thực sự rất hấp dẫn người xem.

Cô nghĩ nghĩ, đăng lên weibo: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, quay một cái vlog, chọn một vài fans hâm mộ may mắn để tặng những món đồ được mua trong video nha #video.”

Rất nhiều người không kịp xem video đã trực tiếp bình luận trên weibo, dù sao cứ khen trước là luôn luôn không sai.

Trong video, từ đầu tới cuối Lâm Sơ Huỳnh thử không ít bộ váy, lại mua mấy đôi giày, còn có đồ trang điểm, bất cứ món nào cũng đều không rẻ.

[Em đến đây em đến đây! Chọn em đi!]

[Lục phu nhân mỹ nhân thịnh thế! Mau nhìn em này!]

[Tổng giám đốc Lục có biết mình sắp hao tiền không ha ha ha ha!]

[Xem ra tôi phải nhanh nhanh kiếm tiền thôi.]

[Thật không dám giấu giếm, tôi cũng họ Lâm, chỉ cần chị gật đầu, chúng ta nhất định sẽ trở thành chị em khác cha khác mẹ!]

Nhìn thấy đủ loại bình luận, Lâm Sơ Huỳnh thoát weibo, lại nhắn tin cho Lục Yến Lâm: “Chú hai, nhanh chia sẻ giúp em đi.”

Cô cũng không nghĩ Lục Yến Lâm có thể nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn, dù sao người nọ cũng bận rộn mà.

Kết quả thật bất ngờ, đối phương call video qua.

Lâm Sơ Huỳnh hốt hoảng, luống cuống tay chân ấn nhầm, trực tiếp mở video, trên màn hình xuất hiện gương mặt của cô với mái tóc rối bời.

Hai bên im lặng trong chốc lát.

Lục Yến Lâm nhìn gương mặt trắng trong thuần khiết của Lâm Sơ Huỳnh trong video, nửa người của cô ở trên mặt nước, còn có mấy cánh hoa dán lên da thịt, xương quai xanh tinh xảo còn đọng vài giọt nước.

Trên cái giá bên cạnh còn đặt một chai rượu vang đỏ, ly rượu chân dài trông không bên cạnh chứng tỏ đã uống xong rồi, đôi môi của cô đỏ bừng, không biết do màu của rượu hay là son môi.

Cách màn hình, anh gần như có thể ngửi được hương rượu.

Có chút mê người.

Lâm Sơ Huỳnh lập tức che mặt: “Anh nhìn cái gì vậy?”

Lục Yến Lâm thực bình tĩnh: “Anh đã nhìn xong rồi.”

“.........”

Dù sao cũng đã kết hôn, Lâm Sơ Huỳnh cũng bất chấp tất cả, điều chỉnh màn hình di động một chút, để nó dừng phía trên cổ.

Cũng may cô có một thói quen, khi tắm tùy tay búi tóc đẹp.

Lục Yến Lâm rũ mắt, than thở một tiếng.

Lâm Sơ Huỳnh không nghe thấy, cô đang chuyên chú chỉnh lại tóc, hỏi: “Em còn nghĩ anh không hài lòng việc em đăng weibo nên gọi đến khởi binh vấn tội đấy.”

“Anh không nhỏ mọn như vậy.” Lục Yến Lâm hơi nhíu mi.

“Chú hai hào phóng nhất.”

Người đàn ông trong màn hình vẫn đang mặc áo sơmi, cổ áo được nới rộng, hơi lộ ra xương quai xanh, rõ ràng điều này rất bình thường nhưng Lâm Sơ Huỳnh lại cảm nhận được một tia dụ.c vọng.

Nhất là đôi mắt tối đen đang nhìn cô chằm chằm kia.

Cổ họng Lâm Sơ Huỳnh hơi khô, xoa xoa lỗ tai, mềm dịu nói: “Có bà xã như em, cảm giác thế nào?”

“Lục phu nhân vui vẻ là tốt rồi.” Lục Yến Lâm hùa theo cô, ánh mắt tập trung vào trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô.

Giọng nói của anh rất trầm thấp, từ tính quyến rũ khiến thân mình Lâm Sơ Huỳnh ngà ngà say, cảm giác ngày càng mê muội.

“Đừng ngâm mình lâu quá.” Lục Yến Lâm dặn dò.

“Em biết rồi.” Vành tai Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên, vượn cớ này mà nói: “Em ngâm xong sẽ phải tráng mình, em cúp máy trước nha.”

“Ừ.” Lục Yến Lâm không hề nghi ngờ mặt khác.

Sau khi yên tĩnh lại, Lâm Sơ Huỳnh thở ra một hơi, vỗ vỗ mặt, nhìn vào gương liền thấy gương mặt đỏ ửng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường, thời gian đã không còn sớm, bên ngoài đã treo đầy sao trời, cô dựa vào giường nhắn tin cho Lục Yến Lâm.

Lâm Sơ Huỳnh: [Trang viên thật xinh đẹp, em thích lắm, cũng thích rượu vang đỏ nữa.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Chú hai, anh có thể nói ba điều mà em yêu thích không? =3= ]

Emoji, thật đáng yêu.

Cô còn chụp lại cảnh cô bắn tim trong video Lục Nghiêu quay cho mình lại, sau đó làm một gói biểu cảm, đặc biệt gửi cho anh.

Đây chính là thời điểm để tạo câu hỏi!

Không để cô phải chờ lâu, đáp án đã xuất hiện trên khung chat của hai người.

Lục Yến Lâm: [Xem biểu diễn thời trang, mua sắm.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Điều thứ ba đâu?]

Lục Yến Lâm: [Tiêu tiền.]

??

Cái này khác gì với điều thứ hai không?

Bản lĩnh quá đấy.

Lâm Sơ Huỳnh cảm giác bản thân bị một chậu nước lạnh hất thẳng xuống, vốn đang chuẩn bị chờ anh trả lời “ông xã” hoặc là “chú hai” thì mình sẽ làm nũng, kết quả những lời ngon tiếng ngọt chứa chan đều nguội lạnh hết rồi.

Nửa ngày sau cô cũng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đành hung hăng gõ vài chữ.

Lục Yến Lâm nghĩ câu hỏi này rất đơn giản, anh hiểu rõ sở thích của Lục phu nhân như lòng bàn tay, thậm chí không cần suy nghĩ đã có thể đưa ra đáp án.

Nhưng anh đâu ngờ đây chính là một câu hỏi nguy hiểm đến toi mạng.

Mãi cho đến khi Lục Yến Lâm nhận được câu trả lời mới nhất, liền trầm mặc.

Lâm Sơ Huỳnh: [Ngủ đi đồ đàn ông thối!]