Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 53




Trợ lý đặc biệt Trần nghĩ người kia gặp họa rồi.

Lâm Sơ Huỳnh quay lại.... nhìn Lục Yến Lâm: “Việc này chú hai anh không được nhúng tay đấy.”

Lục Yến Lâm gật đầu: “Được.”

Anh liếc nhìn trợ lý đặc biệt Trần một cái.

Lúc này trợ lý đặc biệt Trần mới thấp giọng cẩn thận giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tập đoàn Hoa Thịnh nổi danh như vậy, có quan hệ với rất nhiều tờ báo, căn bản sẽ không đụng vào rủi ro, đây cũng là tính liên kết trong ngành sản xuất.

Bọn họ đặc biệt chú ý đến những tin tức như vậy, bình thường sẽ thông báo cho đương sự trước, nếu bị đè tin xuống thì bọn họ cũng phải lấy được lợi.

Vài phút trước, trợ lý đặc biệt Trần đã nhận được tin của một tờ báo.

Đối phương nhận được ảnh này cũng không lâu, thậm chí ngay cả tiền cũng không cần chi, điều này khiến bọn họ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, bình thường nếu có người chụp được thì khẳng định là vì muốn có tin tức bùng nổ, muốn lợi ích tốt.

Thậm chí ngay cả blogger trên weibo cũng nhận được bức ảnh này.

Tất cả bọn họ đều lo lắng không biết nên đăng hay không, tin tức mới nhất này chắc chắn sẽ đem đến cho bọn họ khoản lợi kếch xù. Nhưng đương sự lại là Hoa Thịnh, đắc tội không nổi.

Cuối cùng vẫn là đè xuống.

Trợ lý đặc biệt Trần suy xét một chút: “Chắc hẳn đối phương là tay mới, hơn nữa mục đích không phải vì tiền mà có chủ ý khác.”

Lâm Sơ Huỳnh sóng mắt lưu chuyển: “Vậy thì nhìn xem ai nào.”

Cô đoán người này nhằm về mình, dù sao ai cũng đều biết đều nói đắc tội với Hoa Thịnh không nổi, còn không có ai dám tạo scandal quan hệ bất chính với Lục Yến Lâm.

“Vừa khéo sáng hôm nay không có việc gì, đi tóm người cũng không tồi.” Lâm Sơ Huỳnh đứng dậy, cả người đeo kính râm khí thế không ai sánh bằng.

Bên Hối Cẩm viên đã sớm nhận được thông báo của trợ lý đặc biệt Trần, phối hợp với Lâm Sơ Huỳnh để điều tra theo dõi.

Quản lý đầy đầu mồ hôi lạnh, nhìn đại tiểu thư này thế tới rào rạt liền cảm thấy không đơn giản, “Đây là camera theo dõi cùng ngày, chỉ là buổi tối có chút mờ, có khả năng sẽ không nhìn thấy rõ.

Trên màn hình xuất hiện Trình Minh Thành.

Đúng là cũng lâu Lâm Sơ Huỳnh không gặp người này, không biết Trình Minh Thành gần đây đang làm gì, lần trước sau khi xóa chương trình truyền hình thì cô cũng không có nghe ngóng tin tức.

“Dừng.”

Lâm Sơ Huỳnh mở miệng, nhân viên công tác lập tức dừng lại.

Ngón tay lớn lên tinh tế của cô chỉ lên màn hình, móng tay xinh đẹp và hình ảnh đen trắng trên màn hình tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng.

“Phóng to chỗ này lên.”

Sau khi phóng to, một bóng người mơ hồ lộ ra.

Quản lý nói: “Chúng tôi sẽ mau chóng điều tra ra người này.”

“Không cần.” Lâm Sơ Huỳnh đeo kính râm lên sống mũi, mím môi: “Tôi đã biết là ai rồi.”

Cô không nán lại Hối Cẩm viên lâu mà trực tiếp lên xe.

Lâm Sơ Huỳnh lại gọi điện thoại về nhà: “Hiện tại Tô Nhụy đang ở đâu?”

Dì giúp việc ở nhà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo đó không phải chuyện gì tốt: “Lúc sáng cô ấy nói phải về trường học.”

Trường học?

Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh gõ gõ trên đầu gối.

Đối với Tô Nhụy không được tính là em gái kế này, cho tới bây giờ cô không hề để trong lòng, chỉ coi như nuôi một người rảnh rỗi trong nhà thôi.

Bình thường không quen mình châm chọc hai câu cũng coi như thôi, không nghĩ tới lại còn có tâm tư này, từ ngày đó đến nay cũng đã mấy tháng mà hiện tại mới phát ra.

“Nữ minh tinh kia là ai?”

“Tên là Trương Cẩm Tú.” Trợ lý đặc biệt Trần nói: “Lúc trước chuyện người phát ngôn cho làng du lịch cô ta bán thảm trên weibo, sau đó lại không có tin tức nữa.”

Thì ra là cô ta à.

Tính từ ngày theo dõi thì đúng thật là đoạn thời gian đó.

Lâm Sơ Huỳnh đã sớm quên chuyện này rồi.

Cô cong môi, gọi điện thoại cho Tô Tân Tuệ: “Bảo Tô Nhụy lập tức về nhà.”

Tô Tân Tuệ còn chưa kịp hỏi gì thì bên kia đã cúp máy, bà cũng không cố chơi mạt chược bên ngoài nữa mà vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho Tô Nhụy.

Trái tim của Tô Nhụy treo cao: “Con không về đâu, con còn phải học mà.”

Tô Tân Tuệ nói: “Không phải con đã làm chuyện gì rồi chứ?”

Bà biết Lâm Sơ Huỳnh luôn có thái độ không thèm đếm xỉa đến con mình, một khi có mâu thuẫn thì phần lớn là do Tô Nhụy khơi mào, bà ta nói cũng không ăn thua.

Đương nhiên Tô Nhụy sẽ không thừa nhận: “Con không có.”

Tô Tân Tuệ đầu cũng đau: “Hiện tại con phải trở về ngay.”

Sau khi cắt đứt điện thoại, trong lòng Tô Nhụy có hơi kinh hoảng, chẳng lẽ chuyện mình làm đã bị phát hiện? Không thể nào!

Cô ta tính sẽ không trở về.

Tô Tân Tuệ ở nhà đợi hai giờ còn không nhìn thấy mặt mũi Tô Nhụy đâu, cuối cùng cũng nhận ra có điểm không thích hợp, lại gọi điện cho cô ta nhưng Tô Nhụy lại nói mình đang trong giờ học.

Hết cách, bà ta chỉ có thể nói thật với Lâm Sơ Huỳnh.

Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.

Thành tích của Tô Nhụy không tốt, trường học hiện tại cũng nhờ nhà họ Lâm giúp cô ta đi cửa sau, tất nhiên rõ ràng rành mạch lớp học và phòng ký túc xá.

Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp đến ký túc xá của cô ta.

Lúc mở cửa, bên trong có đầy đủ thành viên trong phóng ký túc xá.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ Huỳnh, cô vừa mới lên hot search trên weibo, hiện lại đương sự ở ngay trong ký túc xá khiến nhóm bạn cùng phòng của Tô Nhụy lâng lâng, mãi không hoàn hồn.

Lâm Sơ Huỳnh đến ký túc xá của các cô?

Lục phu nhân đến ký túc xá của bọn mình?

Tô Nhụy đang dùng máy tính, nhìn thấy Lâm Sơ Huỳnh tiến vào, cả người đều bị dọa nhảy dựng lên: “Cô –––sao cô lại đến đây?”

“Sao nào, nhìn thấy tôi rất kỳ quái à?” Lâm Sơ Huỳnh biết rõ còn cố hỏi.

Cô đánh giá mấy thứ trên bàn của Tô Nhụy, có không ít đồ xa xỉ, xem ra bình thường vòi tiền ở chỗ Tô Tân Tuệ cũng nhiều lắm chứ bộ.

Lâm Sơ Huỳnh thong dong liệt kê: “Đồ này nọ còn không ít nha, Hermes, Givenchy, LV..... thiết kế của năm trước.”

Sắc mặt của Tô Nhụy hồng trắng đan xen: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: “Tôi còn muốn hỏi cô đấy.”

Rồi cô vươn tay gảy gảy dây chuyền trên cổ Tô Nhụy, động tác có vẻ lười nhác nhưng lại hàm chứa cường thế không cho phép ai coi nhẹ.

Thoáng dùng thêm chút lực, dây chuyền kia liền đứt.

Trân châu rơi tán loạn trên mặt đất, lăn đến những nơi khác nhau, những người bạn cùng phòng nhìn thấy cảnh này đồng loạt ngậm miệng không nói.

Cổ Tô Nhụy bị đè có vệt hồng, khom lưng ho khan.

“Gửi một tấm ảnh chụp mà cũng vụng về như thế.” Vóc dáng của Lâm Sơ Huỳnh vốn đã cao, nay lại đứng yên nhìn cô ta từ trên xuống.

“Khụ khụ khụ.” Tô Nhụy ho khan càng mạnh.

“Nhưng mà nếu tôi đã biết –––“ Độ cong trên khóe môi Lâm Sơ Huỳnh dần dần biến mất: “Sẽ không có phương án giải quyết thứ hai đâu.”

Cô là người có thù tất báo.

Có xin cô cũng vô dụng.

Lâm Sơ Huỳnh đeo kính râm lên, quay lại mỉm cười với những người khác trong ký túc xá: “Quấy rầy mọi người rồi.”

“Không quấy rầy! không quấy rầy!”

“Ngài thật sự là Lục phu nhân sao?”

Nhóm bạn cùng phòng lấy lại tinh thần, tuy rằng ai cũng tò mò với việc Tô Nhụy đã làm nhưng hiện tại không phải thời điểm quan tâm.

Lâm Sơ Huỳnh trả lời trong nháy mắt: “Phải nha.”

Chờ sau khi cô rời đi, phòng ký túc xá im lặng một cách quỷ dị.

Sắc mặt Tô Nhụy trắng bệch ngồi bệt xuống đất, bên cạnh cách đó không xa là những viên trân châu tròn mập, nhưng cô ta lại hoàn toàn không có tâm trạng mà đi nhặt.

Tính cách của Lâm Sơ Huỳnh cô ta biết.

Dù cô không nói rõ sẽ giải quyết Tô Nhụy bằng cách nào nhưng chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.

Mà ảnh cô ta gửi cho giới truyền thông đến nay một nhà cũng chẳng đăng, giống như chưa từng nhận được vậy.

Ngay cả blogger cũng đều từ chối.

***** 

Không lâu sau, trên diễn đàn của trường học liền đăng lên một bức ảnh chụp.

–––[A a a a a thỉnh vị cao nhân nào cho biết cô em gái này học ở ngành nào vậy?]

Những học sinh nào đang lướt diễn đàn đồng loạt click vào.

Trong ảnh chụp là dưới ký túc xá, một dáng người tinh xảo, đeo kính râm, khuôn mặt lớn bằng bàn tay hoàn mỹ không tì vết, nữ sinh chung quanh dường như đều biến thành phông nền cho cô.

Cô đang gọi điện thoại, hơi hơi hé môi khiến người ta không rời mắt nổi.

Người xem đều rung động hết rồi.

[Trường học chúng ta có nữ sinh giá trị nhan sắc bậc này từ bao giờ thế?]

[Ảnh chụp này là ở bên ngoài, mà em gái bên ngoài nhiều như vậy, nhưng cho tới bây giờ sao tôi chưa từng gặp qua em gái này nhỉ?]

[Phong cách thời trang này không phải học sinh...... là nhân sĩ trong xã hội đến trường học, không chừng người ta đã là phụ nữ đã kết hôn.]

[Fu.ck! Có ai biết không?]

Lục mấy trang bình luận, cuối cùng mới có người trả lời: [Tôi nhìn người này thấy hơi quen mắt..... chắc là vị kia trên hot search, đừng mơ mộng nữa, người ta là Lục phu nhân đấy.]

Bài post này nhanh chóng hot lên, còn bị truyền tới trên mạng.

Lâm Sơ Huỳnh còn không biết việc này, mãi đến khi bài post lên hot search, lại có Lục Nghiêu nói thì cô mới biết.

“Cậu đi đến đó làm gì?” Lục Nghiêu tò mò hỏi.

“Mắng chửi người.” Lâm Sơ Huỳnh lời ít ý nhiều.

“.......”

Lục Nghiêu suy nghĩ mấy lý do, cũng không nghĩ ra lý do này, “Trên mạng đều đang đoán cậu đi đến đó để làm gì đấy, nếu biết là kết quả này kiểu gì cũng sợ ngây người cho mà xem.”

“Đâu phải chuyện của bọn họ.” Lâm Sơ Huỳnh nói: “Cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói việc này?”

“A, không phải.” Lục Nghiêu nói: “Ngày mai [Giám định trái tim] sẽ khai máy, đây chính là một dự án phim lớn của công ty cậu sang năm.”

“Cậu thích ứng với công việc này nhanh ghê ha.” Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc.

“Tôi là một người đàn ông có trách nhiệm mà.” Lục Nghiêu xúi giục: “Nếu cậu thưởng cho tôi thêm tiền lương thì tôi không có ý kiến một chút nào đâu, thưởng càng nhiều càng tốt~!”

“Vân nên bỏ đi, công ty không có tiền.”

Lâm Sơ Huỳnh nói.

“.......”

Lục Nghiêu châm chọc: “Thật tuyệt tình.”

Lâm Sơ Huỳnh khẽ cười: “Nghi thức khai máy ngày mai tôi sẽ đến xem, nếu cậu tới thì cũng ok, bọn họ có chuẩn bị lì xì nha.”

Đôi mắt Lục Nghiêu sáng lên: “Được được!”

Trước kia cậu không quan tâm lắm đến chuyện kiểu này, nhưng nếu có người muốn bám lên mình, xin hai cái vai diễn thì cậu cũng chưa bao giờ để ý nên còn không biết việc có tiền lì xì khi khai máy.

Sau khi cắt đứt điện thoại, Lâm Sơ Huỳnh gọi điện cho Lâm Tồn.

Lâm Tồn còn đang ở bất động sản Lâm thị, lúc nhận được điện thoại của con gái thì còn thấy ngạc nhiên, chờ nghe Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện xong thì càng giật mình.

Sắc mặt ông trầm xuống: “Con muốn xử lý như nào thì xử lý như thế.”

Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày: “Quả nhiên là ba ruột của con.”

Lâm Tồn nghe con gái nói vậy, trong lòng liền thoải mái, sau đó chợt nghe cô bổ sung: “Lúc dì Tô khóc lóc thì ba cũng đừng mềm lòng nha.”

Lâm Tồn nói: “............Làm sao có thể!”

Lâm Sơ Huỳnh cong môi nở nụ cười.

Cô không định kéo dài mà lập tức xử lý, động tác nhanh chóng, trực tiếp cắt đứt sinh hoạt phí mà nhà họ Lâm cấp cho Tô Nhụy, không cho phép bước vào nhà họ Lâm lần nào nữa, cũng không có liên quan gì với nhà họ Lâm.

Sau khi cô ta với Tô Tân Tuệ đến nhà họ Lâm đã quen thói tiêu tiền như nước, ăn xài phung phí. Từ thiên đường rớt xuống địa ngục có cảm giác gì? Chắc hẳn Tô Nhụy cực kỳ khó chịu.

Không hề bất ngờ, Tô Tân Tuệ gọi điện thoại cho Lâm Tồn, Lâm Tồn nói thẳng với bà ta nên bà ta chỉ có thể liên lạc với Lâm Sơ Huỳnh.

Tô Nhụy có một người mẹ quan tâm mình như này cũng không dễ dàng.

“Con người của tôi ý, rất hẹp hòi, những chuyện nhỏ mà Tô Nhụy gây ra trong mấy năm nay tôi không để trong lòng, nhưng hôm nay tôi cực kỳ không vui.” Lâm Sơ Huỳnh không thấy ngoài ý muốn chút nào.

“Sơ ––––“

“Đừng có vội nói gì cả, chuyện của Tô Nhụy dì Tô cũng có lựa chọn khác đấy.” Lâm Sơ Huỳnh tủm tỉm cười, tiếp tục nói.

“Cái, cái lựa chọn gì?”

“Cùng con gái của dì rời đi, tôi không ngại khi đổi người khác bên người ba tôi đâu.” Lâm Sơ Huỳnh một chút cũng không làm khó bà ta, “Hoặc là, an tâm mà sống.”

Đầu bên kia mãi vẫn không lên tiếng.

Tô Tân Tuệ rõ ràng hơn bất cứ ai: Lâm Tồn nghe lời con gái. Tô Nhụy là con gái bà ta không sai, nhưng bà ta cũng không muốn từ bỏ cuộc sống xa hoa lãng phí trong tay.

“Tôi –––“

“Đừng trả lời nhanh như vậy.” Lâm Sơ Huỳnh lại mở miệng.

Rồi cô trực tiếp cúp điện thoại, đối với sự lựa chọn của Tô Tân Tuệ, cô không cần suy nghĩ cũng biết.

Một cô con gái không nên thân và một cuộc sống sinh hoạt của phu nhân nhà giàu.

Tô Tân Tuệ nhắm mắt cũng biết nên chọn cái gì.

Quả nhiên, đến tối, Lâm Sơ Huỳnh liền biết Tô Tân Tuệ và Tô Nhụy cãi nhau một trận từ Lâm Tồn, hai người đó tan rã trong không vui.

Bản thân Tô Tân Tuệ không có bao nhiêu tiền, đồ đạc đều là Lâm Tồn sai người mua cho bà ta, nên muốn trợ cấp cho Tô Nhụy cũng khó.

***** 

Buổi tối, khi nằm trên giường, Lâm Sơ Huỳnh kể lại chuyện này.

Cô trở mình, nửa người dựa vào lồng ngực của Lục Yến Lâm, hỏi: “Chú hai, anh có cảm thấy tâm em quá lạnh không?”

“Không.” Lục Yến Lâm cực kỳ phối hợp.

“Không chừng trong lòng anh lại đang có đáp án khác ấy chứ.” Lâm Sơ Huỳnh nắn nắn cằm của anh, tuyệt không sợ anh tức giận.

“Ngày mai em không đi làm?”

Lục Yến Lâm rũ mắt, dường như không nhận ra sức nặng trên người mình, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

“Ngày mai em nhất định sẽ đi đúng giờ.” Lâm Sơ Huỳnh cam đoan.

“Nếu hiện tại em không đi xuống thì anh khó mà đảm bảo được.” Giọng nói của Lục Yến Lâm khàn khàn, có vẻ như muốn phụ họa lời cô nói.

“......”

Lâm Sơ Huỳnh ngoan ngoãn lăn từ trong ngực anh ra.

Này là cảnh cáo ngày mai cô sẽ dậy không nổi đây mà. Di chứng cả người mềm nhũn vô lực buổi sáng hôm nay cô còn nhớ rõ ràng rành mạch.

Chẳng qua ban ngày cô nhọc lòng nhiều nên khi cơn buồn ngủ kéo đến, cô không ngủ luôn, cảm giác người đàn ông bên cạnh kéo mình vào lòng, ôm chặt.

Buổi sáng ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Sơ Huỳnh cũng dậy đúng giờ.

Bữa sáng trên bàn có thêm một cốc sữa.

Lâm Sơ Huỳnh quan sát Lục Yến Lâm bình tĩnh ngồi phía đối diện, cô cảm thấy thỉnh thoảng nháo nháo dùng cũng được phết, dù cái gì cũng chưa nói nhưng Lục Yến Lâm sẽ biết.

Cô lại nhớ tới câu nói hùng hồn của mình lâu lâu về trước: “Chú hai, ngày mai em nhất định sẽ làm bữa sáng cho anh.”

Người đàn ông tao nhã gật đầu: “Ừ, anh chờ.”

Lâm Sơ Huỳnh có hơi bực bội, miệng anh nói vậy nhưng mày cũng chẳng động chút nào, hiển nhiên là đáp cho có lệ, hơn nữa cực kỳ cực kỳ không tin.

Cô quơ quơ dĩa ăn trong tay: “Chú hai, anh mà để em không hài lòng một chuyện gì thì em sẽ hạ độc anh đấy.”

Lục Yến Lâm bỗng giương mắt nhìn cô: “Sau đó thì sao?”

Lâm Sơ Huỳnh cười cười với anh: “Làm một goá phụ nhỏ không có gì ngoài tiền, đây không phải là mộng tưởng của rất nhiều nữ sinh sao?”

Lục Yến Lâm chậm rãi nói: “Anh cho rằng, chắc hẳn em sẽ không muốn trở thành goá phụ đầu tiên trong hội chị em của mình.”

“.........”

Được rồi, Lâm Sơ Huỳnh thừa nhận mình đã bị anh thuyết phục.

Lâm đại tiểu thư cô phải là người cười đến cuối cùng, hôn nhân hạnh phúc đến mức tất cả mọi người đều không hạnh phúc bằng.

Chị em plastic, trào phúng gấp bội.