Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 6




Với tính cách của Inuyasha, dù là chuyện gì, thậm chí là cái chết đau đớn bi thảm cậu phải một mình đối mặt nếu không trưởng thành được, cũng không tồn tại khả năng cậu sẽ nhờ Sesshoumaru giúp đỡ.

Thần kỳ ở chỗ, hai anh em ngu ngốc này lại cùng chung nhận định. Inuyasha từng cho rằng, trừ theo đuổi sức mạnh vượt trội, Sesshoumaru sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng sự thật chứng minh cậu sai.

Sesshoumaru dường như quan tâm bà lão trong thôn nhiều hơn mọi người tưởng: Rin nhờ hắn, nên mỗi khi đại yêu quái xuất hiện cách thôn chừng trăm thước, hắn sẽ dựa vào khứu giác tinh nhạy của mình mà tìm được Inuyasha, không nói câu nào đã lấy đuôi quấn cậu vác vào rừng cây chỗ thần mộc, dùng cách thức thống khổ thảm thiết nhất giúp cậu lớn lên.

Sau đó đại yêu quái sẽ như thường lệ để lại chút quà trong nhà Rin, có lẽ cũng sẽ dừng chân chốc lát nói chuyện vài câu, rồi lại rời đi chẳng rõ tung tích.

Thường đến nửa đêm Inuyasha sẽ chật vật lết ra từ rừng cây về làng. Mỗi lần trải qua thử thách đau khổ này cậu sẽ cực kỳ đói, ăn cũng rất nhiều. Dần dần thân xác già nua của Rin cũng không thể giúp cậu chuẩn bị lượng thức ăn kinh người thế nữa. Hai người thống nhất với nhau, Rin để cửa cho Inuyasha, cũng để lại củi lửa, Inuyasha tự mình đi săn tự mình ăn lấy.

Tuy thân thể cậu có khả năng tiêu hóa thịt sống không vấn đề gì, nhưng vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn sinh hoạt cạnh con người, rốt cuộc vẫn không chịu được chuyện ăn sống nuốt tươi.

Hôm nay lức cậu mở cửa ra thì trời đã khuya lắm rồi, Rin đã ngủ mất, chỉ còn chút củi lửa lập lòe. Inuyasha ra ngoài lấy thêm vài nhánh thông khô, nhờ dầu thông mà lửa đượm nhanh hơn, cháy lớn hơn chút. Cậu tùy tiện bắt một con thỏ xui xẻo nào đó, mang ra bờ sông lột da cắt tiết qua loa một lần mới bắt đầu đem nướng. Mỡ chảy mang theo mùi thịt thơm lừng, nhưng Rin dường như ngủ rất say, không có phản ứng gì cả.

Inuyasha không khỏi nhớ đến lúc Rin chỉ là một đứa bé, các bạn của cậu vẫn chưa lần lượt rời xa, mỗi lần Kagome trở về sẽ mang theo một túi đầy món ngon. Shippou luôn tìm cơ hội ăn vụng phần của cậu, mà cô bé Rin sẽ mút ngón tay cái, đôi mắt tròn xoe trông mong nhìn họ, chảy cả nước miếng mà không hề hay biết.

Xem ra Sesshoumaru cũng không phải người biết chăm sóc gì, tuy hắn bảo vệ Rin an toàn, nhưng cũng không cho cô bé được hoàn cảnh sống khá khẩm hơn là bao. Hiển nhiên Sesshoumaru cũng ý thức được chuyện này nên mới để Rin lại trong làng, khi hắn rảnh rỗi sẽ ghé thăm.

Nhưng Rin là nhân loại bình thường, bọn họ biết rõ bà đã không còn nhiều thời gian nữa. Không biết khi Rin mất Sesshoumaru có lộ ra vẻ mặt gì trước đây chưa từng có chăng.

Inuyasha vỗ vỗ mấy cái sau ót, muốn dừng lại dòng suy tưởng nhàm chán này. Cậu lấy răng nanh cắn xé đùi thỏ, tự dưng muốn phát tiết bất mãn.

Suy tưởng đó làm cậu nhớ đến những người bạn đã đi xa. Đầu tiên là Miroku, sau đó là Sango, cuối cùng là Kagome. Khi đó Kagome đã già lắm rồi, khuôn mặt xinh đẹp thuở nào giăng đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn vẹn nguyên sự dịu dàng trong sáng.

Khi đó cô mắc bệnh phổi rất nặng, nằm tựa vào lòng Inuyasha mà khó khăn thở dốc, nhưng cô vẫn cố mỉm cười, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt niên thiếu bao nhiêu năm cũng không thay đổi của Inuyasha, thoải mái nói. “Đừng khóc, Inuyasha. Chúng tôi phải đi trước rồi, một mình cậu nhất định phải tự lo cho mình thật tốt nha.”

Inuyasha ồm ồm đáp, “Nói bậy bạ gì đó, tôi không có khóc.” Nhưng chính cậu lại không kìm được nức nở nghẹn ngào. Cậu hy vọng biết bao, rằng thời gian của Kagome có thể dài thêm một chút, dù là một giây thôi cũng được. Nhưng cậu chỉ là một bán yêu, không thể thay đổi gì cả.

Sau khi Kagome qua đời, Shippou cũng rời thôn, bắt đầu hành trình mới cùng đám bạn hồ ly. Chỉ có Inuyasha vẫn ở đó, chôn từng người bạn của mình bên gốc thần mộc, thường thường ngồi trên cây ngẩn ngơ cả ngày.

Trước kia Shippou cãi nhau với cậu cũng từng mắng, “Cho chó ăn ba ngày, chó sẽ nhớ mãi không quên.” Đương nhiên bị Inuyasha hung ác đập cho một trận, Inuyasha nghĩ thầm, nhóc con biết cái gì, không trải qua thời thơ ấu bị hắt hủi khốn đốn lẫn cảm giác sợ chết thường trực, làm sao biết được một chút ấm áp đó đáng quý với cậu cỡ nào.

Đối với Sesshoumaru mà nói, Rin cũng là sự tồn tại như vậy sao?

Inuyasha tự cười nhạo mình một tiếng, làm gì có chuyện đó. Tính cách Sesshoumaru ác liệt như vậy, hắn tuyệt đối không nhớ nhung ai cả. Hơn bất kỳ ai khác, cậu biết rõ người anh yêu quái này lạnh lùng tàn khốc thế nào, dù đối với đứa em cùng cha khác mẹ là cậu cũng chưa bao giờ biết nương tay.

Kỳ thực Inuyasha rất oán giận, mỗi lần Sesshoumaru đẩy yêu lực vào người cậu đều chẳng có ý săn sóc gì, làm như cậu chỉ là cục đá mài đao hoặc thứ gì đó không có sinh mệnh – không, có lẽ Sesshoumaru đối với thanh đao yêu quý của hắn còn dịu dàng hơn đối với Inuyasha. Quá trình này mỗi lần thực sự rất đau, yêu lực mạnh mẽ đấu đá lung tung trong cơ thể cậu, nội tạng cậu cứ như từng chút một bị nghiền nát. Vì đau mà cậu không chịu được kêu khóc, mấy lần đầu cậu còn gào khản cả cổ.

Inuyasha rất muốn vì sự thô bạo của Sesshoumaru mà xả giận cùng ai đó, nhưng dường như chẳng có ai thích hợp. Rin là nữ, lại là tùy tùng Sesshoumaru mang theo từ khi còn nhỏ, cậu còn chưa mạt đến mức đi tố khổ với Rin. Jaken nhất định sẽ mắng mỏ um sùm, lão Myoga tám chín phần sẽ khuyên cậu rộng lượng chút: dù sao Sesshoumaru cũng đang giúp cậu.

Người anh yêu quái là đang hạ mình giúp cậu một phen, dù thái độ hơi thô bạo chút, Inuyasha dường như chẳng có tư cách gì để oán giận hắn. Thế là cậu tự ngộ ra, dù Sesshoumaru khiến cậu đau cỡ nào, đến nỗi ngón tay cậu bấu chặt vào nền đất cứng để lại vết máu, cậu cũng cương quyết cắn răng không rên một tiếng.

Cậu không muốn bị bất cứ ai coi thường.

Nghĩ đến đây, bất chợt Inuyasha cảm giác như mình trở lại là đứa bé không nơi nương tựa năm ấy, không có bạn bè, không có nơi để về, không có những người dù thế nào cũng chấp nhận và trân trọng cậu nữa.

Không biết bạn bè cậu dưới suối vàng sẽ nghĩ gì, là cảm động vì cậu vẫn luôn hoài niệm tình xưa, hay cười nhạo cậu, dù không mang chút ác ý nào, rằng cậu không chịu lớn: cậu mãi chìm đắm trong quá khứ, không chịu tiến lên.

Hôm sau Inuyasha rời khỏi nhà Rin, ra khỏi làng. Cậu bỗng nhiên muốn ra ngoài một thời gian, đi tìm ý nghĩa khác cho cuộc sống dài đằng đẵng của mình.

Cậu biết thế nào là yêu, cậu học được thế nào là bảo vệ, cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia, cậu không còn là đứa bé bị con người và yêu quái đánh đuổi mà phải chạy trốn khắp nơi như năm ấy nữa.

Biết đâu cậu có thể thử giống Sesshoumaru, vì muốn mạnh hơn mà luôn chu du đây đó. Nhưng để bảo đảm trong suốt hành trình Inuyasha không bỏ lỡ thời cơ Sesshoumaru về thôn mà đau đớn đột tử phương xa, Myoga nằng nặc yêu cầu, Inuyasha đành mang theo một con bồ câu nhỏ thoạt nhìn không đáng tin lắm để giữ liên lạc với Rin.

“…Đừng tỏ vẻ ghét bỏ vậy chứ, thiếu gia Inuyasha,” Rin ho khan hai tiếng giấu đi sự xấu hổ. “Tuy rằng ta không có linh lực mạnh như chị Kagome, nhưng vẫn tạo nổi thức thần.”

Inuyasha giật giật cánh tay, con chim nhỏ yếu ớt vẫy cánh vài cái rồi lại đáp xuống tay cậu, hoàn toàn không định bay lên.

Inuyasha vẻ mặt run rẩy nhìn Rin, “Ngươi xác định thức thần này có thể bay về truyền tin?”

Rin lại ho khan hai tiếng, “Anh hiểu lầm rồi, thiếu gia Inuyasha. Nó vốn không dùng được lâu. Thiếu gia Sesshoumaru cứ hai tháng sẽ đến một lần, gần tới lúc đó, thức thần sẽ biến mất. Chờ khi nó tiêu biến, anh quay lại đây là vừa.”

Inuyasha “À” một tiếng thật dài, vẻ chê bai không cần nói cũng rành rành trên mặt. Nghĩ một hồi cậu nhấc con chim yếu ớt kia đặt trên vai, có phải đánh nhau cũng không đến nỗi lỡ chém nó thành tro bụi.