Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 22




Mây đen dày đặc phủ kín cả bầu trời phương bắc không ngừng nuốt lấy chút ánh sáng xung quanh, càng lan rộng ra thì càng sà xuống thấp, tựa như tay quỷ đến từ địa ngục muốn bóp nát mọi sinh linh trên mặt đất vậy.

Gió từ phương bắc mang theo mùi máu. Trái tim trong lồng ngực Inuyasha điên cuồng đập dồn, Thiết Toái Nha bên hông tựa như một trái tim khác của cậu, ấm nóng ép nên đùi cậu mà thình thịch từng nhịp.

Sesshoumaru khuỵu gối nửa quỳ trong thần cung tối đen. Sương mù đã tan rồi, bầu trời lập tức tối sầm lại với mây đen vần vũ. Hắc ám nuốt trọn lấy Sesshoumaru và thần cung hoang tàn kia như vỏ kén tầng tầng lớp lớp bọc lấy côn trùng trước khi trổ cánh.

Bóng tối như hóa thành thực thể ngưng đọng ở mọi ngõ ngách xung quanh hắn, đè ép lên thân thể hắn, ngay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn.

Đại yêu quái tay che một bên mắt, khuôn mặt lạnh lùng băng giá, tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm để chống đỡ cho bản thân, dường như đang gắng sức chịu đựng cơn đau tột cùng.

Cơn đau này không xuất phát từ cơ thể hắn mà từ mảnh vỡ trong mắt, lạnh lẽo buốt nhói thấu tận tâm can.

Ý thức của thần vật đã mất, vô số linh hồn bị hiến tế gào thét trong đầu hắn, hình ảnh khi còn sống của vô số người đã chết dần dần hiện lên trong tâm trí hắn. Nhưng điều này không dao động được hắn mảy may, hắn đủ mạnh, mạnh đến nỗi sẽ không để bất kỳ thứ gì ảnh hưởng đến mình.

Sẽ không mềm lòng vì bất cứ điều gì khác.

Sesshoumaru nghiến răng, hắn tự nhủ như thế ngàn lần, hàng mi bên con mắt khỏe mạnh khẽ chớp động, trong đôi mắt vàng kim dần thoáng sự nghi hoặc.

Lồng ngực hắn đau nhói, rõ ràng chẳng có gì xảy ra cả, thế nhưng trái tim lại đau đớn như vừa vỡ vụn ra.

Còn hắn chẳng thể làm gì trừ cảm nhận nỗi đau xé lòng ấy. Không sợ hãi, không giãy giụa, hắn biết rõ hết thảy đều do mảnh vỡ của thần vật ảnh hưởng đến tâm trí hắn. Cái thứ yếu nhớt như sên kia đang muốn dùng sự thống khổ này tác động lên hắn.

Nhưng sao nó có thể thành công được, Sesshoumaru thầm cười nhạo trong lòng.

Sesshoumaru này từ nhỏ đã là đại yêu quái hùng mạnh đến độ không ai bì nổi.

Hắn như thần linh trên cao, chúng sinh trong mắt hắn đều là con sâu cái kiến. Hắn sẽ từ bi, nhưng sẽ không cho phép bản thân bị nỗi đau hay nỗi sợ, thậm chí là cảm xúc yêu thương như của con người, quấy nhiễu đến mình. Trừ việc trở nên mạnh mẽ hơn và biến thành đại yêu quái hoàn mỹ, hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, hắn không định chú ý đến tình cảm của bất kỳ ai, thậm chí có thể tùy tiện coi thường cảm nhận của chính hắn.

Thế mới phải. Trên chặng đường trưởng thành của hắn, có người vẫn luôn chắc nịch nói hắn biết rằng: để mạnh lên thì phải trả một cái giá.

Trong lúc chịu đựng cơn đau khủng khiếp này, hắn lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân khi hắn còn nhỏ. Trong ký ức đó, hắn chưa bao giờ thấy khuôn mặt ấy xuất hiện nụ cười dù chỉ một lần. Có nhiều lúc vị phụ thân đại khuyển yêu còn chẳng nhìn lấy hắn mà chăm chú dõi về nơi xa xôi tận chân trời, nơi mà đôi mắt của một Sesshoumaru niên thiếu không nhìn tới được.

Khuyển Đại tướng vĩnh viễn nghiêm khắc với hắn, phụ thân ký thác lên hắn hy vọng nặng nề nhất mà cũng tha thiết nhất. Vì hắn bẩm sinh đã là đại yêu quái huyết thống tinh thuần, nên ở cái tuổi mà Inuyasha còn rúc vào lòng mẹ làm nũng, hắn lại phải đối mặt với bao trận chiến máu me trần trụi. Cha mẹ hắn sẽ không giúp hắn, thậm chí còn giăng thêm càng nhiều chướng ngại để tôi luyện hắn.

Bởi thế, đến lúc Sesshoumaru chợt nhận ra thì trái tim hắn đã như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi cao, không gì có thể ảnh hưởng đến hắn, cũng không gì có thể đả động hắn được.

Hắn không sợ hãi hay mê mang, thậm chí hoàn toàn thờ ơ trước nỗi đau mà mình phải chịu, chẳng qua có chút nghi hoặc mà thôi. Thứ thực sự khiến hắn để ý là hai thanh bảo kiếm bên hông, chúng không đáp lại lời kêu gọi của hắn, tựa như hai thanh kiếm chết lặng im tồn tại.

Không đúng chút nào, Sesshoumaru trầm ngâm nghĩ ngợi. Hắn đã dựa theo cách mà Rizukisenki bày cho để hoàn thành mọi việc, vậy mà hắn không những không đạt được điều mình muốn, ngược lại còn lâm vào hiểm cảnh.

Chẳng lẽ là người phụ nữ kia nghĩ ra trò vui mới để ngáng chân hắn?

Yêu lực từ mảnh vỡ trong mắt đại yêu quái càng lúc càng yếu, dưới sự trấn áp quyết liệt của Sesshoumaru, không bao lâu sau mảnh vỡ đó đã như khối băng bị lửa hun cho tan chảy rồi biến mất. Đại yêu quái buông bàn tay đang che mắt, lạnh lùng nhìn xoáy vào bóng tối vô tận trước mặt.

Kiếm của hắn không thể ra khỏi vỏ, roi độc hay móng vuốt tấn công vào bóng tối này thì cũng chỉ như trâu đất xuống biển, hoàn toàn vô dụng. Hắn nghe được tiếng thở của mình giữa màn đêm yên tĩnh, mảnh vỡ trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất, trừ hắn ra thì chẳng còn linh hồn ai khác tồn tại trong thinh không đen tối này.

Mà hắn lại không có cách nào thoát khỏi đây.

Rốt cuộc là ai mà có bản lĩnh vây khốn được đại yêu quái hùng mạnh như hắn.

Sau khi thử mấy lần, Sesshoumaru bình tĩnh chấp nhận sự thật. Hắn giắt kiếm lại bên hông, chịu đựng cơn đau nhói trong lồng ngực mà chậm rãi cất bước giữa màn đêm vô tận. Hắn không cảm giác được sự thay đổi của không gian hay thời gian, cũng chẳng ngửi được gì, nơi hắn ở tựa như chốn hư vô.

Thực ra hắn cũng biết có một nơi giống hệt thế này, đó chính là Minh đạo. Hắn là chủ nhân của Thiên Sinh Nha, là người có tư cách hơn ai hết để nói rằng mở Minh đạo là chuyện không dễ chút nào.

Đi một hồi, Sesshoumaru đành phải dừng lại. Nhịp thở của hắn dần trở nên dồn dập, tóc mai màu bạc bết trên vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Thật kỳ quái. Đôi mắt hắn ánh lên sự nghi hoặc rõ ràng. Mảnh vỡ của thần vật đã biến mất, hắn lại không thể thoát khỏi bóng tối này, thậm chí cơn đau trong lồng ngực không hề giảm bớt mà còn càng lúc càng dữ dội. Sự kiêu hãnh của hắn không cho phép hắn gục ngã một cách vô lý như vậy, nên hắn dừng chân thoáng điều chỉnh lại tư thế, đồng thời ra sức kìm nén sự run rẩy, cuối cùng chậm rãi thở dài một hơi.

Lúc hắn đến tìm Inuyasha, khoảnh khắc da thịt hai người kề cận, bán yêu kia cũng phải thừa nhận cơn đau thế này sao?

…Inuyasha.

Một cơn gió mang theo hương vị của mùa xuân thoảng qua như ảo giác, có hoa, có cỏ, có hương ấm nồng tỏa ra từ lớp lông mềm của đám thú nhỏ phơi mình dưới nắng, đâu đó còn có cả tiếng suối chảy róc rách hòa vào cơn gió thoảng.

Khoảnh khắc suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu hắn, khứu giác Sesshoumaru chợt ngửi thấy hương vị quen thuộc mơ hồ. Đôi mắt vàng kim của Sesshoumaru kinh ngạc trợn to, ngay sau đó hắn bật thốt một tiếng kêu đau, rốt cuộc không chịu được nữa mà phải ôm lấy ngực trái, cúi gập cả người lại mới không gục ngã trong nỗi đau này.

Chỉ là một ý niệm thoáng qua thế thôi đã khiến trái tim hắn như bị vô số lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua, giữa cơn hoảng hốt còn như nghe được tiếng băng nứt vỡ.

Hắn mờ mịt đưa tay ra trước mặt, rõ ràng chẳng thể thấy được gì, hắn cũng không ngửi thấy mùi máu, càng không bị thương, thế tại sao lại đau đớn đến vậy?

Tầm mắt hắn chỉ có khoảng không đen ngòm, hắn chợt nhớ năm ấy khi Inuyasha học được Phong Thương, chính hắn đã thẳng tay dùng độc cướp đi thị giác của cậu. Khi đó bán yêu cũng mê mang bất định thế này sao?

Hắn cảm thấy Thiên Sinh Nha bên hông hắn khẽ run lên, Sesshoumaru vươn tay chạm vào vỏ kiếm, chỉ thấy nó vẫn lạnh như băng. Dù Thiên Sinh Nha rung động không ngừng, thế mà nó vẫn chẳng hề đáp lại hắn.

Là phụ thân đang trách hắn sao? Trách hắn nhục mạ đứa em bán yêu nên muốn trừng phạt hắn, dù hắn táng thân tại đây cũng không hề gì ư?

Rõ ràng hắn đã trả giá rất nhiều: bị kết giới của Thiết Toái Nha đốt phỏng tay, bị đứa em bán yêu chặt đứt tay trái, là yêu quái đầu tiên bị Inuyasha hạ gục bằng Phong Thương, tự tay bẻ gãy Thiên Sinh Nha để giao chiêu thức mình khổ công rèn luyện cho Inuyasha, dù trong quá trình rèn luyện chiêu thức ấy hắn phải chịu đựng cái chết của hai cô gái hắn coi trọng.

Dường như từ lúc Inuyasha sinh ra, bán yêu mang huyết thống dơ bẩn ấy đã liên tục cướp đi mọi thứ của hắn; sự chú ý của phụ thân, sự che chở của ngài, thanh đao của ngài, thậm chí là chiêu thức hắn tự tay rèn luyện.

Đôi môi đại yêu quái chợt nở nụ cười tự giễu lạnh lùng.

Làm sao có thể…

Inuyasha yếu đuối như vậy, ngay cả bảo vệ bản thân đã là miễn cưỡng, làm sao có thể cướp đi cái gì từ trong tay hắn chứ.

Chẳng qua hắn vốn chưa từng có được, mà đứa em bán yêu huyết thống dơ bẩn kia lại dễ dàng nắm trong tay thứ mà hắn khát vọng dù hắn chưa hề nhận ra, cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Hắn chưa từng oán hận Inuyasha, cũng chưa từng muốn đẩy cậu vào chỗ chết, chỉ là cảm thấy quá đỗi bất công.

Tất cả mọi người ngưỡng vọng hắn, trông mong vào hắn, cảm kích trước sự bảo hộ của hắn, kiêng kị trước sức mạnh của hắn. Lại không có ai định bảo vệ hắn, trấn an hắn, lý giải cảm thụ của hắn.

Không có ai định thương hắn.

Trái tim hắn bị khóa chặt trong sự lạnh lùng của tất cả mọi người, kể cả chính hắn. Nó lạnh lẽo như sắt, cứng rắn như bàn thạch. Lại có một đứa ngốc mang dòng máu hỗn tạp không ai dung thứ ra đời, dùng đôi móng vuốt non nớt yếu mềm lặng lẽ cào ra một kẽ hở trong tim hắn.

Hương vị mùa xuân nồng nàn quanh chóp mũi Sesshoumaru. Bán yêu mang đôi tai bông xù buồn cười ngẩng đầu lên, vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như màu áo mặc trên người, cậu hồn nhiên nở nụ cười ngốc nghếch với hắn. Niềm nhu mộ trong nụ cười ấy chân thành đến vậy, là tình cảm mà hắn chưa từng trải nghiệm qua.

Thằng nhóc thấp kém đó khát vọng sự chú ý của hắn, muốn thân cận hắn, nhưng không vì thân phận của hắn hay vì hắn quá mạnh. Cậu thậm chí còn chẳng biết hắn là ai, chỉ đơn giản vì Izayoi nói với cậu rằng: đây là anh trai.

Gió núi còn đang thổi, cánh hoa anh đào bị gió cuốn đi, hắn không vươn tay ra đón, hương xuân hòa cùng cơn gió lặng lẽ thoảng qua.

Trong khoảnh khắc ấy, đại yêu quái bỗng chốc hiểu được vì sao cõi lòng mình tan nát, vì sao thống khổ, vì sao không thể rút kiếm ra.

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.

…Ta mặc kệ Inuyasha.

Sesshoumaru thầm nhủ trong bóng đêm vô tận, nỗi bi ai chua xót như cỏ hoang lan tràn lấp đầy trái tim nay đã vỡ thành trăm mảnh, trong cổ họng nghèn nghẹt nỗi cay đắng nuốt mãi không trôi. Hắn thậm chí còn chẳng thể lặp lại câu nói lừa mình dối người ấy dù chỉ một lần.

Hắn để ý Inuyasha, muốn bảo vệ cậu, muốn giam cầm cậu bên người, những mong tầm mắt luyến mộ của cậu vĩnh viễn chỉ dõi theo mình hắn. Nhưng hết thảy đều đã quá muộn. Đại yêu quái chưa bao giờ biết yêu là gì nên chẳng hiểu được lòng mình, cũng chẳng hiểu làm sao để yêu thương người khác. Hắn chỉ biết lấy sức mạnh tuyệt đối để trấn áp, hắn tức giận khi đối phương kháng cự, hắn ép buộc Inuyasha phục tùng mệnh lệnh một cách thô bạo hung hãn.

Thế nên đứa em bán yêu của hắn cứ luôn quẩn quanh bên con người, vì bảo vệ bọn họ mà mình đầy thương tích. Dù bị ả đàn bà nhân loại liên tục tổn thương, trái tim bị giày xéo, bản thân rơi vào tình cảnh bơ vơ cô độc cũng không quay đầu lại để chọn người anh yêu quái hùng mạnh này.

Hắn còn nhớ rõ, Inuyasha khi còn bé từng chân trần chạy về phía hắn, nũng nịu ngọt ngào gọi anh ơi, nhưng hắn chẳng hề dừng chân vì cậu. Dù Inuyasha tủi thân đến bật khóc nức nở, hắn cũng chưa từng mềm lòng với cậu bao giờ.

Đứa em trai yếu đuối của hắn đã lẻ loi độc hành thật lâu trong mối quan hệ tồi tệ này, cậu dần rời xa hắn sau vô số lần chịu tổn thương. Còn Sesshoumaru lại chẳng có tư cách gì mà trách cậu, là tự tay hắn lần lượt gạt đi đôi tay mềm mại bé nhỏ vươn về phía mình.

Sesshoumaru nhắm mắt lại, cảm nhận sức lực quanh người cứ thế trôi đi.

Đại yêu quái mạnh mẽ như hắn vốn không nên gục ngã trước ý niệm nhỏ yếu này, vậy mà trái tim hắn dần nứt vỡ thành từng mảnh vì nỗi buồn và tình yêu say đắm từ lúc nào chẳng hay, chỉ cần chạm nhẹ là đủ để cõi lòng tan nát.

Sesshoumaru bất động đứng đó như pho tượng, hơi thở dần trở nên hòa hoãn mong manh.

Dường như hắn lại nghe thấy hương vị mùa xuân, đôi tai cún mềm mềm kia khẽ rung rinh dưới nắng xuân ấm áp. Inuyasha chân trần chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì gấp gáp vội vã, vừa khóc vừa gọi anh ơi. Lúc này đây đại yêu quái trẻ tuổi không rời đi, hắn xoay người lại đón lấy đứa bé khóc đến nấc nghẹn, để cậu nhào vào lòng hắn.

Inuyasha bé nhỏ trước mắt hắn chợt sửng sốt rồi lại khóc càng dữ dội, nước mắt tuôn như đê vỡ thấm ướt cả vai áo Sesshoumaru, thậm chí lem luốc cả lên mặt hắn. Đôi móng vuốt non nớt ôm chặt lấy hắn làm chiếc kimono sột soạt nhăn nhúm cả lại. Cậu ra sức túm lấy, cứ như hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cậu vậy.

Hắn nhẹ nhàng xoa lưng cậu, làm như trấn an thú nhỏ mà nhẹ giọng dỗ dành, “Đã không sao nữa rồi.”

Inuyasha vùi mặt vào hõm vai hắn, đôi tai bông xù hồng lên cọ qua cọ lại bên mặt anh trai, bé con cứ thút thít gọi anh ơi mãi.

Gió núi thoảng qua như mang theo hương hoa ngọt ngào. Hắn cứ như nằm mơ vậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy, nuôi nấng cậu từ từ lớn lên. Hắn thấy trong đôi mắt vàng kim kia xuất hiện ảnh ngược của chính mình, trừ hắn ra không còn ai khác. Inuyasha bé nhỏ lớn dần thành thiếu niên, cậu cũng có bạn bè, cũng biết giận dỗi hắn, đôi khi còn bạo dạn gọi hắn là “Sesshoumaru”, đến tuổi phản nghịch cũng từng bỏ nhà trốn đi nhưng cuối cùng sẽ trở về bên hắn tựa cánh chim mỏi mệt, cuộn mình trong lòng hắn mà ngủ say như cún con chưa dứt sữa.

Inuyasha sẽ tin tưởng hắn, không hề do dự tiết lộ hết bí mật cho hắn nghe. Đêm trăng non đến, vì cậu được đại yêu quái bảo vệ nên không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy mới lạ.

Về sau nữa em trai hắn từ thiếu niên trưởng thành làm người lớn, đôi khi cũng đỏ mặt mà dời đi tầm mắt cứ mãi ngóng nhìn hắn. Khi hắn giả vờ nghỉ ngơi, Inuyasha sẽ rón rén đi qua thảm cỏ xanh mướt mà đến bên hắn, lén đặt lên môi hắn một nụ hôn, khẽ khàng ngượng nghịu nói thương hắn…

Tình yêu ấm áp dạt dào ấy chợt biến mất như bọt biển vỡ tan, bóng tối như cơn thủy triều lạnh lẽo đen ngòm tràn vào nhấn chìm tất cả.

Bản thân hắn chưa từng được đối xử dịu dàng, làm sao ngay từ đầu hiểu được dịu dàng trân trọng mà yêu người khác.

Dù là yêu lực thô bạo khiến Inuyasha đau đớn, hay mệnh lệnh buộc cậu về Tây Quốc, thật ra tất cả đều để bảo vệ cậu.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không thể truyền đạt cho Inuyasha tấm lòng che chở của mình, thậm chí để lại một lời tạm biệt tàn nhẫn như ‘Ta không muốn gặp lại ngươi nữa’, trơ mắt nhìn cún con kia rời xa hắn, đến bên loài người.