Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 21




Inuyasha giật giật cánh tay, mấy ngón tay co duỗi mà kêu lên răng rắc. Cách đó không xa, một con lợn rừng nằm bẹp trong hố đất, ngoắc ngoải trút hơi tàn.

“Oa!” Shippou vừa kinh ngạc vừa phấn khích, loi choi nhảy quanh con lợn rừng, “Lớn quá đi mất! Ăn bao giờ cho hết trời ơi!”

“He he, không phải ông đây khoe khoang đâu,” Inuyasha ghét bỏ chùi đi đất bùn dính trên mặt, cậu túm lấy chân con lợn, bứt đại một tấm lá thật to quấn lấy nó rồi khiêng lên vai, làm như không tốn chút sức nào mà vác cả con vật hình thể lớn hơn cậu những năm sáu lần về nhà, “Cả người ta giờ dư dả sức lực xài không hết đây.”

Hôm ấy Inuyasha bị Sesshoumaru tra tấn thê thảm ngay trước mặt Shippou, nó còn nghĩ khi mình lôi Inuyasha nửa sống nửa chết về, bán yêu ít nhất cũng phải liệt giường mất mười ngày nửa tháng mới khỏe được; ai ngờ chẳng những cậu không việc gì, mà lúc Rindou và Shippou hè nhau đè cậu xuống lột áo ra kiểm tra thì đừng nói là miệng vết thương, ngay cả một vết xước cũng không có.

Đêm hôm đó cậu còn ăn cực kỳ nhiều làm Shippou hết hồn, nó còn tưởng trên đường về cậu bị ai đánh tráo. Nó cũng chủ động hỏi qua chuyện này, bị Inuyasha cáu kỉnh nắm đầu quăng qua một bên rồi mặc kệ, miễn bàn trả lời nó cái gì.

Tin tốt là, sau khi Inuyasha trở lại, Rindou được cậu ra sức khuyên nhủ thì cuối cùng cũng chịu về sống với Kentarou.

Hai anh em gặp lại nhau trước ngôi nhà tranh lụp xụp, còn chưa nói được mấy câu đã ôm nhau khóc rống lên. Có lẽ do chuyện của hai người quá cảm động, Shippou đứng trước cửa cũng bắt đầu lau nước mắt, còn Inuyasha cứ đứng đó nhìn hết bên này tới bên kia, ngượng nghịu cực kỳ. Cuối cùng cậu chủ động vào rừng bắt một con lợn xui xẻo nào đó, vác về trước cửa nhà Rindou và Kentarou.

“Tốt rồi,” thiếu niên bán yêu vỗ vỗ tay, “Giờ chuyện gì cũng giải quyết xong rồi, con lợn rừng này coi như quà mừng ta tặng các ngươi đi. Cũng không cần cảm ơn gì, ta không rảnh mà nghe, chúng ta có duyên thì gặp nhá.”

Dứt lời cậu liền phất tay, nhẹ nhàng nhún người nhảy lên cây mà chạy vội về phía tây.

Lần tạm biệt này thật sự quá nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi bất ngờ một cách kỳ cục, thế là Shippou đuổi theo.

Inuyasha đi quá mau, bóng áo đỏ rực như có lửa đốt sau mông, Shippou đuổi theo cậu muốn tắt thở, mệt quá mà rớt từ trên cây xuống mới bị Inuyasha phát hiện. Vòng vèo một hồi thì trời cũng đã tối, hai người đơn giản cắm trại tại chỗ luôn.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Inuyasha khảy khảy đống củi đang cháy, nghi hoặc với ghét bỏ viết rõ cả lên mặt.

Shippou xoa cục u trên đầu, thấy mình đáng thương muốn chết, “Ta phải hỏi anh mới đúng, rốt cuộc là có chuyện gì mà anh chạy nhanh dữ vậy. Không lẽ anh làm chuyện gì trái lương tâm nên mới phải chạy trốn?”

Gân xanh nảy thình thịch trên trán Inuyasha, đôi móng vuốt bén nhọn vươn về phía Shippou, “Ngươi lại ngứa da đấy phải không.”

“Ta đâu có!” Tiểu hồ ly bị bán yêu nhéo căng hai má bụp một tiếng biến thành cây nấm khóc oe oe, còn bản thể của Shippou đã vội lẻn lên cây mà trốn. Nó thò đầu ra gọi với xuống Inuyasha, “Anh nói ta biết anh định đi đâu thì ta không bám theo anh nữa.”

Inuyasha nhìn nó vài giây, khô khan đáp, “Ta định đi tìm Sesshoumaru.”

“Ta hiểu rồi,” Tay phải Shippou đập vào tay trái, vẻ mặt hiện rõ biểu cảm ‘thì ra là thế’, “Anh muốn tìm hắn để trả thù.”

“Ngươi nói vớ vẩn gì đó,” Inuyasha quát trả, đôi mắt vàng kim láo liên qua lại, “Ta là người bụng dạ hẹp hòi vậy sao? Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà đi trả thù?”

“Nè,” Shippou chậm rãi nhích ra từ sau thân cây, “Lúc đó anh kêu thảm lắm nghen, ta còn nghe rõ ràng bên tai đây này.”

“Xùy, đó là…” Bán yêu kiêu căng ngoảnh đầu sang bên không thèm nhìn nó, “Chuyện này nói với tên nhóc như ngươi cũng không nói rõ được.”

Lúc Sesshoumaru túm vạt áo cậu hung tợn bảo ‘Ta không muốn gặp lại ngươi nữa’, Inuyasha liền có cảm giác kỳ lạ, nhưng nhất thời cậu không nắm bắt được rốt cuộc cảm giác kỳ lạ ấy là gì.

Sau đó cậu và Shippou về nhà Rindou, khuyên nhủ cô về với Kentarou. Theo thời gian trôi đi, cảm giác kỳ quái trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt. Sesshoumaru không phải thẹn quá hóa giận mà tới giết cậu, khoảnh khắc hắn buông tay ra là đủ biết rồi.

Vì Rindou bị bệnh mà cậu thất hẹn, nếu Sesshoumaru không đến tìm cậu thì có lẽ cậu đã bị cơn đau cắn xương nuốt thịt kia dằn vặt cho đứng ngồi không yên, nhưng giờ đây cả người cậu tràn trề sức mạnh, không hề khó chịu ở đâu cả.

Hình như Sesshoumaru đặc biệt đến đây giúp đỡ, chính vì Inuyasha không về làng đúng hẹn nên hắn mới tự đến tìm cậu. Nhưng cũng có chỗ nào không đúng thì phải, Sesshoumaru ra lệnh cho cậu về Tây Quốc, cậu từ chối, sau đó đại yêu quái mới nổi giận, cuối cùng vứt một câu ‘Ta không muốn gặp lại ngươi nữa.’

Không chỉ cảm thấy kỳ quái, trong lòng cậu còn dâng lên dự cảm không lành, trái tim cứ đập dồn trong thấp thỏm. Linh hồn như bị rút ra ngoài vậy, bơ vơ giữa trời chẳng biết chốn về, như khí cầu lơ lửng quẩn quanh, chẳng biết sẽ nổ tung lúc nào.

Kỳ thực Inuyasha đã nhận ra, hành động khác thường của Sesshoumaru khi ấy không khác gì tạm biệt cậu cả.

Rốt cuộc hắn muốn đi đâu làm gì vậy chứ?

Cảm giác nghi hoặc khẩn trương như bàn tay vô hình lặng lẽ bóp nghẹt trái tim cậu, khiến đôi chân cậu muốn chạy thật mau, muốn đến bên hắn để xem cho rõ đang xảy ra chuyện gì.

“Inuyasha, Inuyasha,” Shippou bỗng nhảy dựng lên, nó túm lấy tay áo Inuyasha lắc lấy lắc để, lôi cậu từ trạng thái ngơ ngẩn tự vấn về với thực tại, “Anh mau nhìn kìa! Bầu trời phương bắc…”

Inuyasha sửng sốt, theo cái tay Shippou hớt hải chỉ về phía bắc mà nhìn sang, mây mù như cự thú ngủ đông choán hết cả một vùng, thậm chí phóng mắt nhìn ra xa vẫn không thấy cuối. Cậu cau mày, cảm thấy đây không phải điềm lành.

“Anh có biết đó là gì không?” Tiểu hồ ly còn nhỏ nên bị dị trạng đáng sợ kia dọa đến lạnh run cả người. Nó lấy lá cây để sẵn trên trán, dường như chỉ cần có nguy hiểm ập đến là nó sẽ biến thân đào tẩu ngay.

“Không biết,” Inuyasha đứng lên, túm tiểu hồ ly đang đu bám trên tay áo mình thả bộp xuống đất. Cậu cau mày, sắc mặt nặng nề lo lắng dõi ra xa, “Ta có dự cảm xấu, cứ thấy nên đến đó xem thử coi sao. Sẽ rất nguy hiểm cũng không chừng. Shippou, ngươi đi đâu cũng được, chớ theo ta.”

Dứt lời cậu liền nhấc chân định chạy, nhưng cậu bỗng khựng lại, bép một tiếng vỗ vào bên cổ mình. Một lão bọ chét bị đập thành miếng giấy rớt xuống từ lòng bàn tay cậu. Inuyasha trừng mắt nhìn lão, gân xanh trên trán lại thi nhau nổi lên.

“Máu của thiếu gia Inuyasha càng lúc càng ngon hơn so với trước đây rồi,” lão Myoga nằm dài ra đất thỏa mãn nói, “Ôi chao yêu lực gì đâu mà hùng hậu thuần khiết quá chừng.”

Không đợi lão khôi phục nguyên trạng, Inuyasha đã đạp thêm cho cái nữa, “Ê, rốt cuộc ông tới đây làm gì hả?”

“Nhấc cái chân lên coi, Inuyasha,” cậu còn chưa kịp phản ứng thì một đầu búa sắt to bằng miệng bát bất thình lình đập xuống xương bánh chè của cậu bốp một tiếng nghe mà ê cả răng. Inuyasha ré lên, ôm đầu gối lăn sang bên cạnh. Cú này đánh rất ác, tuy không tạo thành thương tổn gì nhưng thực sự rất đau, đến nỗi cậu ứa cả nước mắt.

Toutousai cưỡi con trâu ba mắt chậm rãi đáp xuống, dừng lại trước Inuyasha đang lăn lộn vì đau. Myoga được giải phóng khỏi bàn chân cậu lập tức nhảy phong phóc lên vai Toutousai.

“Quả nhiên ngươi vẫn quá yếu, Inuyasha,” Lão Toutousai trèo xuống lưng trâu, bình thản ngồi xổm trước mặt bán yêu còn đang ăn vạ trên đất.

“Ông nói nghe nhẹ nhàng gớm!” Inuyasha gầm lên, “Hay ông chìa giò ra đây ta đập thử cái coi?”

“Không được không được,” Toutousai vội vã xua tay, “Bộ xương già của ta chịu sao nổi. Ta chỉ muốn Myoga thoát khỏi cái chân của ngươi thôi. Sao rồi, Myoga?”

“Vị máu của thiếu gia Inuyasha thay đổi rồi,” Myoga nghiêm túc vuốt râu phân tích, “Thân thể thiếu gia Inuyasha rất tốt, đang trưởng thành khỏe mạnh đó.”

Shippou đứng một bên che miệng cười trộm, Inuyasha hiển nhiên không thích hình dung của lão, mặt cậu thuỗn ra, khô khan hỏi, “Hai ông đến đây làm gì? Không lẽ chỉ vì muốn hút một ngụm máu của ta?”

“Đương nhiên là không rồi,” Toutousai đưa tay gãi cằm, “Chẳng qua là nhân tiện thôi, ta vốn có chuyện quan trọng muốn tìm người phó thác, ta nghĩ bán yêu nhát gan vô dụng như ngươi thì khó lòng mà đảm đương trọng trách này được…”

Bàn tay khẳng khiu của lão đúng lúc chặn lại nắm đấm Inuyasha vung tới, “Nhưng ta vừa nghe ngươi nói muốn tìm Sesshoumaru nên ta đổi ý, quyết định giao chuyện này cho ngươi.”

Inuyasha thu tay lại, giơ ngón út ngoáy ngoáy cái tai, “Chuyện gì thì nói nghe thử xem, ta nghĩ cái rồi mới nhận lời được.”

“Cũng không phải chuyện lớn, định nhờ ngươi đi cứu Sesshoumaru thôi.”

“Ông nói giỡn hả?” Inuyasha suýt nữa nhảy dựng lên, “Bộ ông nhìn không ra quan hệ giữa bọn ta thế nào sao? Hơn nữa Sesshoumaru lợi hại như vậy, hắn thì gặp phải chuyện gì được chứ?”

“Cái này nói ra cũng dài dòng, ngươi xem mây đen tụ tập trên bầu trời phương bắc đi, liên quan đến chuyện này đó,” Toutousai thở dài, “Sesshoumaru quyết định cải tạo Bạo Toái Nha, ta và mẹ hắn đã cảnh cáo hắn rằng chuyện này rất nguy hiểm, nhưng ngươi cũng biết đó, hắn cứ nhất quyết không nghe. Giờ thì xem ra hắn gặp phiền phức rồi.”

“Xùy,” Inuyasha ngoảnh mặt sang bên, đôi tai trên đầu lại bất an nhúc nhích. “Tính cách hắn xấu như vậy, gặp phải chút phiền phức thì chẳng bình thường như cơm bữa à?”

“Đây cũng không phải chút phiền phức nho nhỏ đâu,” Toutousai nghiêm túc dọa dẫm cậu, “Là kiểu phiền phức không xử lý được thì chết người đó.”

Inuyasha không đáp, cậu cắn môi, bỗng dưng cảm thấy mặt đất dưới chân như mọc ra đầy gai nhọn đâm vào người.

Toutousai tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Nói chứ, người khiến hắn cố ý cải tạo Bạo Toái Nha không chừng đúng là ngươi. Ngươi xem, trước khi Sesshoumaru xuất phát còn để ý thân thể ngươi như vậy, cho ngươi một lượng yêu lực thật lớn phòng khi yêu lực ngươi thiếu hụt lúc hắn không có mặt. Anh trai ngươi thương ngươi đến thế, dù ngươi không thể giúp hắn giải quyết phiền phức thì ít nhất lúc hắn lâm nạn ngươi cũng đích thân đến thương tiếc hắn chứ.”

Toutousai vừa dứt lời đã lấy ra một chiếc khăn tay chẳng biết từ đâu, lau đi chút nước mắt khó lắm mới nặn ra được vài giọt.

Inuyasha giựt lấy chiếc khăn của lão xé nó ra rồi vứt xuống đất giẫm cho mấy cái, “Ông già, ta thấy ông mù đến nơi rồi. Loại người như Sesshoumaru thì dù ta chết hắn cũng không chết được đâu.”

“Ông giúp ta đưa Shippou đi đi,” cậu thuận tay nhét tiểu hồ ly vào lòng Toutousai, “Ta đang vội, không rảnh đứng đây nói hươu nói vượn với ông, đi đây.”

Trong rừng chỉ còn một đường bụi mù.

“Thiếu gia Inuyasha chạy nhanh thật đấy,” Myoga nhảy phong phóc trên vai Toutousai, mắt dõi theo bóng lưng cậu đi xa.

“Ừa,” Toutousai hùa theo, “Y như bị lửa đốt mông vậy.”

“Mà này, Toutousai, theo ta thấy thì không cần chúng ta cố ý đi một chuyến, thiếu gia Inuyasha cũng có thể tự mình tìm đến thiếu gia Sesshoumaru mà.”

“Ừm…Chẳng lẽ là sự cảm ứng sâu sắc giữa hai anh em sao,” Toutousai xoa xoa cằm, không bình luận thêm về quan điểm này nữa, “Nhưng ta nói thêm cho tên ngốc kia mấy câu, biết đâu có thể giúp nó chuẩn bị tâm lý cho những gì mình sẽ thấy…”