Sesshoumaru không bay thẳng đến cung điện của mẫu thân Rizukisenki.
Hắn đứng trên đỉnh núi, trên tảng đá cao nhất sát vách vực sâu hun hút bên dưới, ngắm nhìn đám mây xa tít tắp phía bên kia bầu trời, trong đó ẩn hiện tòa cung điện hùng vĩ giữa làn sương khói mù mịt. Hắn chuyên chú dõi theo nó, lặng yên không nói gì.
Jaken leo từ đuôi hắn xuống, nhòm qua vách đá mà sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, lại vội vã rụt vào bên cạnh Sesshoumaru, ôm chặt cứng cái đuôi của hắn như ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Cái lão Toutousai đó –”
Hắn lẩm bẩm, suy nghĩ không biết trôi về phương nào.
Mà Jaken là tôi tớ trung thành nhất của hắn nên không bao giờ lờ đi bất cứ câu nào từ đại nhân Sesshoumaru của lão.
“Ôi chao, lão già Toutousai chết tiệt kia,” Jaken rướn cái thân lùn xủn của lão lên, căm phẫn dậm chân bình bịch, “Dám châm chọc Sesshoumaru đại nhân ngạo mạn, không biết đếm xỉa đến cảm xúc người khác (mặc dù nói thế cũng đúng), nhất định là mắt lão mù rồi. Rõ ràng Sesshoumaru đại nhân luôn dịu dàng săn sóc cho thuộc…hạ…”
“Câm miệng.” Ngay cả một ánh mắt Sesshoumaru cũng lười quẳng cho lão, chỉ cần sát khí quanh thân hắn đã đủ cho Jaken im bặt.
Thân là đại yêu quái hùng cứ một phương, từ trước đến nay hắn đều đứng trên đỉnh cao không ai sánh được.
Đúng như lời Toutousai nói, hắn lạnh lùng ngạo mạn, chưa từng đếm xỉa đến suy nghĩ của kẻ yếu bao giờ.
Trái tim hắn tựa như tuyết trên đỉnh núi không rơi được xuống đất, lạnh lẽo bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh dưới chân, hắn nắm giữ vận mệnh của bọn họ, buồn vui của bất kỳ ai cũng không lọt được vào mắt hắn. Nếu phải thành thật kể xem có gì quan trọng trong lòng hắn thì phải là trở nên mạnh hơn, sức mạnh tuyệt đối vĩnh viễn là bảo đảm duy nhất để hắn đứng trên đỉnh cao quyền năng ấy.
Còn việc vì sao phải thay đổi Bạo Toái Nha…
Đây chẳng qua là một cách để trở nên mạnh hơn mà thôi, hắn nghĩ trong sự khinh thường. Ngay cả bán yêu như Inuyasha còn có thể phóng ra thu lại sức phá hoại của Thiết Toái Nha một cách tự nhiên thì không lý nào hắn không làm được.
Gió thổi xuyên vách núi lùa qua làn tóc bạc của hắn. Hắn nhớ lại lúc Inuyasha tựa vào lòng hắn, vì đau đớn mà cả người căng cứng run rẩy, mồ hôi lạnh và máu chảy xuôi trên da thịt rồi rơi xuống, để lại cảm xúc quá đỗi chân thật trên thân thể không hề có nhược điểm nào của hắn. Cuối cùng bán yêu vì đau quá mà ngất đi, hệt như ấu khuyển thương tích chất chồng mà cuộn mình nằm trong lòng hắn, mái tóc rũ xuống cọ qua vai qua cổ Sesshoumaru.
Đáng lẽ không phải như vậy.
Khi hắn cho phép bản thân hứng trí lên bố thí cho đứa em trai này chút lòng thương hại và sự giúp đỡ, ít nhất Inuyasha phải được thoải mái và an toàn.
Giống như hắn đã từng bảo hộ Rin như thể hắn là thần thánh trên cao, cô bé con mới được tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới, so với cuộc sống cũ trước đây thì khác nhau một trời một vực; Inuyasha cũng có thể như vậy, vừa thoải mái vừa an ổn trở thành kẻ yếu được hắn che chở, chứ không phải đang lúc đau đớn còn phải miễn cưỡng thân thể con người mà chấp chưởng Thiết Toái Nha.
Nếu khi đó hắn khống chế được lực phá hoại của Bạo Toái Nha, hiển nhiên Inuyasha sẽ không cần gắng gượng đến vậy.
Hắn là đại yêu quái hùng mạnh cát cứ một phương, hắn không chịu được bản thân có khuyết điểm như thế, nên hắn kết luận là mình còn chưa đủ mạnh, dù trước nay hắn chưa từng bất mãn với Bạo Toái Nha bao giờ, cũng chưa từng để ý sự sống chết của kẻ mất mạng dưới lưỡi đao ấy.
Hắn cần phải mạnh hơn nữa.
Sesshoumaru thầm lặp đi lặp lại trong lòng, hắn nhảy lên từ tảng đá mình đang đứng vào thinh không, bay càng lúc càng cao, cái đuôi thật dài thoắt ẩn thoắt hiện giữa mây mù. Jaken còn đứng ở dưới rối rít gọi Sesshoumaru đại nhân, nhưng thật không may, lần này chủ nhân của lão không định mang theo lão.
Cung điện của Rizukisenki vẫn tráng lệ hệt như trong trí nhớ của Sesshoumaru. Vị mẫu thân cao quý của hắn ngồi ngay ngắn trên chiếc ngai xa hoa của bà, có tiểu yêu quái đi qua đi lại hầu hạ. Thoạt nhìn nơi này càng giống tiên cảnh nơi thần linh cư ngụ hơn là cung điện do đại yêu quái tạo ra.
Sesshoumaru đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình. Hiển nhiên, Rizukisenki là một trong số ít những người mà hắn nguyện lòng tôn kính.
“Lần này lại đến tìm ta vì chuyện gì đây, Sesshoumaru,” Rizukisenki nhếch môi, lộ ra ý cười vừa biếng nhác vừa trêu đùa, lại chẳng thấy vui sướng mấy khi mẹ con gặp mặt. “Ngươi một mình đến tìm ta kìa, sao vậy, hai đứa trẻ loài người đi theo ngươi đã già đã chết rồi sao? Ngươi buồn bã nên đến chỗ người mẹ này kiếm tìm an ủi?”
“Chuyện này không liên quan đến ngài, mẫu thân.” Tôn kính không có nghĩa là thân mật, Sesshoumaru rút Bạo Toái Nha bên hông ra. Cung điện của Rizukisenki vốn không cho phép mang theo đao kiếm, nhưng hắn là con của chủ nhân, tóm lại vẫn có chút đặc quyền, “Toutousai nói cho ta biết, ngài có cách giúp ta cải tạo nó.”
“Ái chà,” Rizukisenki tỏ vẻ nghiền ngẫm, “Vậy ngươi mong ta giúp ngươi cải tạo nó thế nào?”
“Ta muốn khống chế hoàn toàn lực phá hoại của nó, dù là phát động hay dừng lại.” Sesshoumaru trầm giọng đáp.
“Thật là mới mẻ quá đi.” Bà chúa trên ngai đổi sang tư thế khác, bàn tay trắng trẻo nõn nà chống bên cằm, ánh mắt lạnh lùng giễu cợt của bà soi kỹ Sesshoumaru. Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng của bà hé mở, làm như đùa cợt mà nói rằng, “Ngươi mà lại muốn dừng lực phá hoại của Bạo Toái Nha cơ đấy.”
Sesshoumaru không đáp, ánh mắt hắn đã đủ nói lên quyết tâm kiên định của mình.
Rizukisenki thở dài một tiếng như tiếc nuối điều gì, bà lại nói, giọng điệu không khác gì Toutousai lần trước, “Từ bỏ đi, Sesshoumaru.”
Đây không phải là đáp án mà Sesshoumaru mong muốn, nhưng đối mặt với mẹ mình, uy hiếp vũ lực như mọi lần thì e là không hiệu quả.
Sesshoumaru nhướn mày, “Lần này ngài lại vì điều gì mà từ chối ta nữa?”
“Đây không phải sự hùng mạnh của ngươi, Sesshoumaru,” Rizukisenki không trực tiếp trả lời, “Ngươi có biết tại sao phụ thân ngươi chết không?”
Vấn đề này hiển nhiên gợi lên ký ức xấu nhất trong đời Sesshoumaru, hắn khẽ đáp, “Vì bảo vệ mẹ con Inuyasha mà chết.”
“Đúng vậy,” Rizukisenki nói đến chuyện này mà khuôn mặt vẫn mang nụ cười lạnh lùng tàn khốc, “Ông ấy vì tình yêu và sự bảo vệ của mình mà tự nguyện chọn lấy cái chết.”
Bà chúa trên ngai đứng dậy, chậm rãi bước xuống từ đài cao đi đến bên con trai mình, “Cái gọi là yêu, chẳng qua là thứ sức mạnh mỏng manh sinh ra từ tình cảm ngu xuẩn của nhân loại yếu đuối cùng nhau mà có. Phụ thân ngươi vốn là Đại khuyển quái của Tây Quốc lại bị con người mê hoặc, mang theo tình yêu trong lòng mà táng thân biển lửa. Sesshoumaru, ngươi là đứa con trai yêu quý của ta, ta không mong ngươi cũng bị mê hoặc giống phụ thân vĩ đại mà ngu xuẩn của ngươi vậy.”
“Sẽ không có chuyện đó,” Sesshoumaru lạnh lùng ngắt lời bà, sự trào phúng trong mắt hắn không khác mẫu thân là bao, “Thứ ta truy tìm chỉ có sức mạnh mà thôi.”
“Không phải vì ngươi yêu người nào đó mà muốn dừng Bạo Toái Nha lại sao?”
“Không phải.”
“Nếu đúng như lời người nói,” Rizukisenki ngồi lại vào ngai, quay về với dáng vẻ đoan trang ban đầu, “thì thế là tốt nhất. Ta quả thực có cách để ngươi cải tạo Bạo Toái Nha. Ở phía đông vùng Wakasa có một tượng thần được con người cung phụng, ngươi chỉ cần hủy diệt bức tượng đó, khiến bọn họ cung phụng ngươi, tín ngưỡng sự che chở của ngươi là được.”
“Chỉ vậy thôi?”
Sesshoumaru nghe vậy thì thấy quá dễ dàng, không hợp với thái độ cẩn thận quá mức của Toutousai và Rizukisenki đối với hắn chút nào.
“Đừng coi thường tín ngưỡng của loài người,” khóe môi bà khẽ cong, vẽ nên một nụ cười lạnh lùng, “Ngươi không bao giờ tưởng tượng được dục vọng và tâm nguyện của con người là thứ sức mạnh đáng sợ cỡ nào đâu.”
Sesshoumaru bật cười, “Đây là lý do khiến các người vẫn luôn cự tuyệt ta?”
“Đương nhiên không phải. Bọn ta chỉ mong ngươi hiểu được rằng Bạo Toái Nha là bảo đao trong cơ thể ngươi, thay đổi nó cũng không khác gì thay đổi chính bản thân ngươi. Dù là Thiên Sinh Nha hay Bạo Toái Nha thì đều vì thực lực hùng mạnh và thái độ bễ nghễ chúng sinh của ngươi mới chấp nhận ngươi, cho phép ngươi sử dụng chúng. Nếu ngươi sinh ra tình cảm của phàm nhân, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
“Sẽ như thế nào?”
“Hai thanh đao đó sẽ không chấp nhận ngươi nữa.”
Đại yêu quái chợt nghĩ đến điều gì đó, một cảm xúc kỳ lạ không tên như giọt nước mưa nhỏ xuống mặt hồ, nhỏ bé đến vậy nhưng lại tạo nên vô số gợn sóng lan xa. Hắn bỗng hạ giọng hỏi khẽ, “Đây là ý của phụ thân?”
“Đây là ý của ta và phụ thân ngươi.”
“Thì ra là thế,” nét kiêu căng khinh mạn quay về trên mặt hắn. “Bất kể ra sao, hai thanh đao cũng không cản bước Sesshoumaru ta được.”
“Mong là vậy,” Rizukisenki lại đổi tư thế, dường như đã tẫn trách nhiệm của mình, bà ung dung tựa lưng vào ngai, “Nếu ngươi vì chuyện này mà mất mạng, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”
Sesshoumaru thu lại Bạo Toái Nha, hắn đã có được đáp án mình cần liền xoay người rời đi. Giữa hắn và Rizukisenki chẳng có gì gọi là tình mẫu tử hay nói lời từ biệt, hai người càng giống đối thủ của nhau hơn, không ngừng tìm tòi nhược điểm trên người đối phương để rồi sau đó hung hăng nhấn xuống, cho đến khi một bên cầu xin buông tha – nếu không vì lạc thú của bản thân, Sesshoumaru không tin Rizukisenki thực sự để ý đến sống chết của hắn mấy. Tương tự, Sesshoumaru cũng chẳng thèm quan tâm đến an nguy của mẫu thân hay cảm nhận của bà.
Có điều, khi đến bậc thang cuối cùng ngay lối vào cung điện, hắn vẫn dừng lại.
Tiếng của hắn rất khẽ, nhưng hắn biết Rizukisenki vẫn nghe được từng chữ một rành mạch rõ ràng.
“Ngài có yêu người nào không?”
“Không.” Rizukisenki trả lời ngay lập tức, trong giọng bà vẫn nguyên ý cười lạnh lùng cao ngạo như cũ.
Nhưng bà trả lời quá nhanh, Sesshoumaru nhạy bén bắt được nhịp thở của bà thoắt vội trong khoảnh khắc hắn vừa thốt ra câu hỏi.
Đúng là người phụ nữ đáng buồn.
Sesshoumaru ung dung đi đến cửa cung, chợt không muốn rời đi bằng cách phi hành nhanh chóng như vậy. Cung điện giữa tầng mây này từng là nơi hắn ở khi còn nhỏ, hắn chậm rãi đi qua khoảng sân trống với nền gạch nặng nề trước chính điện, nhớ rõ hắn từng cư ngụ suốt ngày đêm trong tòa cung điện quý báu mà băng giá ở phía đông.
Khác với cuộc sống thê thảm đơn độc của Inuyasha giữa sự cô lập của loài người, hắn vốn có yêu huyết hoàn mỹ từ bé, tất cả người hầu ở đây đều vâng lời hắn, dù khi ấy hắn chỉ là thiếu niên còn chưa cao bằng ai, cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hắn.
Khi đó Khuyển Đại tướng và Rizukisenki thường xuyên xuất hiện trong cung điện giữa tầng mây này. Bọn họ đọ sức với nhau, hưởng thụ một cuộc chiến sống chết rung động tâm can, cũng dạy cho Sesshoumaru kỹ xảo chiến đấu.
Hắn lớn lên như bọn họ đã chờ mong vậy: mạnh mẽ, trấn định, hoàn mỹ, trong lòng chỉ thuần túy nghĩ mình phải càng mạnh thêm, tâm trí không hề dao động trước bất kỳ điều gì, lãnh đạm đến gần như vô cảm.
Nhưng thuở thiếu thời, hắn cũng từng có lúc chịu đựng đau đớn sau chiến đấu, một mình ngồi trong rừng trúc ở phía sau cung điện mà liếm miệng vết thương, tự hỏi cái gọi là ‘trở nên mạnh hơn’ có thật sự đủ để khiến hắn vui vẻ – nhưng chẳng có ai dẫn đường cho hắn tìm được đáp án, cứ như sự tồn tại của hắn chỉ để trở nên mạnh mẽ hơn hoàn hảo hơn.
Hắn không nên, cũng không được phép có bất kỳ suy nghĩ nào khác, nếu có, hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tàn khốc.
Ngoại trừ việc không ngừng mạnh lên, ý nghĩ duy nhất được phép tồn tại dường như là khiêu chiến phụ thân, đánh bại ông và được ông công nhận. Trái tim yêu quái trống rỗng của hắn chỉ có duy nhất nguyện vọng ấy lấp đầy trong suốt trăm năm.
Cho đến một ngày, có một người phụ nữ bước vào cuộc đời phụ thân, và từ đó Khuyển Đại tướng không xuất hiện ở tòa cung điện trên tầng mây kia nữa.
Sesshoumaru từng trộm nhìn người phụ nữ đó: xinh đẹp, trẻ tuổi, yếu đuối, mảnh mai như hoa tịch nhan trước gió, nhỏ hơn hắn phải mấy trăm tuổi. Nếu nói về dung mạo thì cũng không thắng nổi mẫu thân hắn, hắn mãi không hiểu được vì sao phụ thân lại lưu luyến si mê người phụ nữ loài người này đến vậy.
Có một lần, hắn lặng lẽ đứng từ xa mà thấy nàng ta và phụ thân gặp gỡ, hai người ngồi dưới tàng cây anh đào nở rộ mà cùng rót rượu đối ẩm. Một đóa hoa anh đào nơi đầu cành không gió mà bay bổng, rơi xuống chén rượu tinh xảo. Bàn tay nõn nà của người phụ nữ nhẹ nhàng phất đóa hoa đi, đưa chén rượu đến trước mặt phụ thân, và nàng ngước lên đôi mắt đẹp đẽ nhu hòa.
Sesshoumaru trẻ tuổi đứng trên ngọn núi cách đó không xa, hắn kiêu ngạo chiếm lấy nhánh cây cao nhất, đôi mắt nheo lại mà nhìn. Ánh mắt của người phụ nữ kia khiến hắn mê hoặc: đó không phải đôi mắt đặc biệt xinh đẹp nhưng lại sáng ngời như thể mặt hồ ngày xuân, lại giống đóa anh đào nở rộ cuối mùa, đong đầy tình yêu sâu lắng tha thiết mà hắn chưa bao giờ thấy được trong mắt ai khác.
Hoa nơi đầu cành chợt rơi dày rợp bóng, chẳng phân biệt được đâu là tường giậu hay cỏ xanh.
Lúc sau người phụ nữ kia vấp phải rễ cây mà trặc chân, hắn thấy phụ thân hắn nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy bờ vai và đầu gối nàng, như đối đãi với báu vật trân quý nhất mà ôm nàng vào lòng.
Đó là vẻ mặt mà hắn chưa từng thấy qua. Dù là ánh mắt thâm tình của người phụ nữ, hay thái độ trân trọng hết mực của phụ thân, đến tận lúc này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Hắn kế thừa yêu huyết hoàn mỹ, nhất định sẽ là đại yêu quái làm kinh sợ cả một phương, những thứ khác không dao động được trái tim hay lý trí của hắn. Ngay cả khi trong lòng hắn có điều mê hoặc, nhưng khoảnh khắc ngây ngẩn đó chỉ tồn tại trong chớp mắt. Ánh nhìn của hắn vĩnh viễn lạnh lẽo băng giá, chỉ để xem rõ thực lực của đối thủ mà thôi. Người phụ nữ này, xét về mặt thực lực thì kém mẫu thân hắn quá xa, nhưng khi hắn còn trẻ như vậy đã sắc bén nhận ra được ở phương diện nào đó mẫu thân hắn đã thua rồi.
Phụ thân hắn không thường xuyên đến cung điện giữa tầng mây như trước nữa, cũng chẳng còn thích đọ sức cùng Rizukisenki, trái tim ông đã thuộc về Izayoi nàng công chúa loài người mất rồi.
Rizukisenki tuyên bố Khuyển Đại tướng chẳng qua là bị con người mê hoặc, nhưng ông hùng mạnh vĩ đại như vậy, một thời gian sau sẽ tự mình tỉnh lại thôi. Sesshoumaru trẻ tuổi năm ấy trưng ra khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác mẹ mình là bao mà soi kỹ mẫu thân, phát hiện khuôn mặt cao quý lãnh đạm của bà dường như ẩn hiện vết nứt.
Ánh mắt bà dõi về phương đông vẫn kiêu căng ngạo mạn, nhưng ở nơi nào đó mà bà chẳng thể nhìn thấy đã có thứ gì lặng lẽ bị cướp đi, để gió thổi qua chỗ trống mà nó để lại, phát ra tiếng rít ù ù đáng sợ.
Về sau, Khuyển Đại tướng vì nghĩ cách cứu lấy mẹ con Inuyasha mà cam nguyện chịu chết, đến chết vẫn không tỉnh ngộ như lời Rizukisenki, dù bà ta có lẽ sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã mất đi trái tim của chồng.
Sesshoumaru tin rằng phụ thân vẫn công nhận hắn, tin tưởng hắn có thể lớn lên mạnh mẽ được như chính bản thân ông, thậm chí còn siêu việt hơn ông nữa, và có thể thực hiện tâm nguyện mà ông đã không thể hoàn thành, giống như tàn niệm của ông đã từng nói khi hắn và Inuyasha cùng nhau phong ấn Tùng Vân Nha vậy.
Nhưng khi hắn nắm lấy Thiết Toái Nha, vết phỏng do kết giới gây ra dường như vẫn để lại trên tay hắn.
Cứ như Khuyển Đại tướng luôn nghiêm khắc với hắn như lúc hắn còn nhỏ, luôn luôn có thể vào khoảnh khắc hắn đau đớn nhất mà cảnh cáo hắn, dù ông đã ra đi nhưng vẫn có cách khiến hắn không được bắt nạt Inuyasha, buộc hắn phải bảo vệ em trai, khiến hắn vất vả luyện Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá, cuối cùng lại vì Inuyasha mà tự tay bẻ gãy Thiên Sinh Nha.
Có lẽ Khuyển Đại tướng và Rizukisenki giống hệt nhau, đều quen dùng uy thế và thủ đoạn nghiêm khắc để áp đặt kỳ vọng của họ lên người hắn, để hắn trở thành đại yêu quái hoàn mỹ mà vô cảm, để hắn trở thành vị thần hùng mạnh bễ nghễ chúng sinh không ai sánh bằng.
Còn như nước mắt mẫu thân Inuyasha rơi vì lo lắng cho con trai, hay như tình thương và sự che chở dành cho Inuyasha mà Khuyển Đại tướng vẫn luôn duy trì đối với đứa con yêu dấu ngay cả khi ông đã mất, cho đến tận bây giờ hắn đều chưa từng có được.