Quyết định du lịch của Inuyasha đến đột nhiên, chỉ vì cậu bỗng dưng không muốn ở trong thôn nữa, cũng chẳng có hành lý gì để mang theo, chỉ có mỗi Thiết Toái Nha yêu quý bên người. Không có những người bạn nhân loại đi cùng, cậu muốn chạy nhanh cỡ nào thì chạy, mấy ngày mấy đêm không dừng lại nghỉ ngơi cũng chẳng hề gì.
Tương tự, không có ai trò chuyện với cậu, không có ai chuẩn bị đồ ăn, không có ai quây quần bên đống lửa dã ngoại chờ cậu trở về.
Mấy ngày sau Inuyasha thậm chí có hơi nhớ nhung cảm giác có con chim thức thần yếu xìu của Rin làm bạn trên vai.
Chợt nhớ đến việc thức thần của Rin không còn nữa, bán yêu cũng ý thức được vấn đề tiếp theo: làm sao cậu biết được Sesshoumaru sẽ đến thôn lúc nào để kịp trở về gặp người anh này – thực ra việc ấy cũng không khó, cậu thân là bán yêu, bẩm sinh trong cơ thể tồn tại bản năng ước chừng thời gian. Vấn đề khác nữa là không có thức thần thì cậu không cách nào biết được an nguy của Rin và dân làng – cậu lại không thể cảm ứng được tình huống ở nơi đó như Thiết Toái Nha cộng hưởng với Thiên Sinh Nha, đây thực sự là một vấn đề phiền toái.
Inuyasha khẩn trương nhảy phốc lên cây cao, nhìn về nơi thật xa muốn bắt lấy chút mùi trong gió, nhưng với khả năng của bán yêu thì hiển nhiên không linh mẫn như Sesshoumaru được.
Inuyasha bỗng dưng phát cáu, cậu hừ một tiếng nhảy xuống, lại đá cái cây một cái. Lá cây rụng lả tả lên đầu lên cổ cậu, mấy con chim đang đậu cũng kinh hãi bay đi.
Bán yêu chẳng có tâm tình nào nhặt gỡ lá cành bám đầy trên mái tóc óng ánh lẫn quần áo, chỉ biết cáu kỉnh đi về phía trước. Mắc mớ gì cậu phải để ý đám người đó chết sống như nào, cậu cũng không phải chó coi nhà cho bọn họ, huống hồ liều mạng bảo vệ bọn họ như vậy còn chẳng bằng Sesshoumaru một lần nổi hứng xuất hiện đã khiến ai nấy đều mang ơn quỳ bái.
Hiện thực bất công như vậy đấy, đại yêu quái kia dễ dàng có được thứ mà cậu vẫn luôn cố gắng đạt được, lại không thèm để ý chút nào mà giẫm nát dưới chân.
– Để Sesshoumaru bảo vệ bọn họ đi.
Inuyasha cáu kỉnh nghĩ, không ý thức được mình lộ ra nét mặt ấu trĩ biết bao nhiêu, mày nhăn môi dẩu, quai hàm bạnh ra, hệt như con sóc giấu đầy hạt thông trong miệng chuẩn bị qua mùa đông.
Cậu quyết định không thèm quan tâm chuyện Rin và đám thôn dân ra làm sao nữa, thế là hành trình đơn độc vì cõi lòng trống rỗng mà càng thêm cô tịch. Có mấy đêm Inuyasha không muốn đi tiếp, cậu sẽ nhảy lên một chạc cây cao nhất mà ngồi đó ngắm trăng.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua tán lá rừng rọi xuống mặt đất, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng chim ríu rít cũng lắng dần, trừ vài lần ngẫu nhiên gặp phải yêu quái hoặc dã thú, đa phần ban đêm đều rất yên tĩnh tường hòa. Mỗi một sinh linh dường như đều có nơi để về, nắng trời vừa tắt liền quay lại đó, để an tĩnh nghỉ ngơi khi ánh trăng lên.
Có một lần cậu ngồi cạnh chạc cây có một tổ chim nhỏ. Dưới ánh trăng, mấy con chim non rúc dưới đôi cánh của mẹ mà bình yên ngủ say. Inuyasha thậm chí còn nghe được tiếng thở khe khẽ từ cổ họng non nớt của chúng. Cậu không dám lại gần quan sát, thậm chí theo bản năng còn thở chậm lại, sợ mình quấy rầy đến một nhà đang ngủ yên kia. Cậu có chút hâm mộ liếc qua đám chim non lông xù nọ, đồng thời lại hơi xấu hổ vì mình và chúng khác biệt thật xa.
Cảm giác chua xót ấy bất ngờ bành trướng trong lồng ngực, Inuyasha hít sâu một hơi, cố gắng hòa hoãn sự đau đớn quen thuộc ấy. Sau khi những người bạn nhân loại của cậu lần lượt qua đời, nỗi đau này sẽ thường xuyên đột ngột xuất hiện.
Nhưng cậu đã trải qua rất nhiều lần, dần dần cũng mò mẫm học được cách đối phó: cậu cố gắng thả lỏng toàn thân, lưng tựa vào thân cây phía sau, nửa nằm nửa ngồi đếm sao trên trời, nhớ lại những tháng ngày vui vẻ nhất trong đời kể từ lúc sinh ra đến nay.
Có khi là Miroku vẻ mặt nghiêm túc nói nói gì đó, lại bị Sango nhấc Phi Lai Cốt gõ vào đầu; có khi là Kagome mang cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, chờ mong hỏi cậu thích cái gì nhất, nhưng nghe cậu thành thật trả lời lại đột nhiên nổi giận, vậy mà lần kế tiếp khi trở về từ bên kia Giếng ăn xương lại luôn mang theo đồ cậu thích ăn; có đôi khi là Kikyou ngồi ở mũi thuyền, thản nhiên mỉm cười nhìn cậu. Có chiếc lá phong đỏ rực theo gió rơi xuống, mặt nước gợn sóng thành từng vòng khuếch dần …
Ánh sao trên trời lấp lánh lung linh, tựa như những người bạn dù đã đi xa nhưng vẫn dịu dàng chăm chú dõi theo cậu như ngày nào. Bán yêu ôm lấy Thiết Toái Nha khẽ cuộn mình lại, nhịp thở chậm dần.
Trong mộng cậu vẫn là một đứa bé vô dụng, bị bắt nạt thì trốn trên cây lén lút liếm liếm miệng vết thương, lau đi dòng nước mắt không cách nào kìm lại được, chờ đến khi chiều về Izayoi sẽ đến tìm cậu, chờ một vòng tay ấm áp dịu êm để cậu rúc vào.
Nhưng Izayoi không đến, lại có một khuôn mặt tương tự với cậu mà thêm mấy phần kiêu căng chợt xuất hiện, tên kia đứng ở nơi rất cao, lạnh lùng nhìn xuống cậu. Inuyasha ngây thơ ngước nhìn lại hắn, đôi môi mỏng của đại yêu quái khẽ mở, bật ra một câu, “Bán yêu vô dụng.”
Mấy ngón tay của Inuyasha vì nỗi bất an trong mộng mà co giật vài cái, cuối cùng cậu té rầm từ trên cây xuống.
Cậu lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng không biết do ngủ chưa tỉnh hay do té ngã, loáng thoáng nghe được dưới mông mình có tiếng khóc lí nhí bé xíu, nghe còn hơi quen tai.
Sẽ không phải là…
Cậu ngạc nhiên đứng bật dậy, phát hiện chỗ mình vừa ngã xuống có cây nấm bị đè bẹp: mũ nấm bị ép đến biến dạng, hai con mắt to cộ trên mặt đang khóc ròng, nay thoạt nhìn càng thêm thê thảm đáng thương.
Inuyasha bối rối đến nỗi sau gáy đổ mồ hôi, cậu ngồi xổm xuống cùng cây nấm hai mặt nhìn nhau.
Cây nấm: “Oe – QAQ”
Inuyasha, “…”
Không sai được, đây nhất định là cây nấm của Shippou.
Khóe môi Inuyasha co giật, cậu đứng lên tìm đồng bọn của cây nấm xui xẻo này khắp bốn phía, quả nhiên phát hiện một đống nấm mọc xiêu xiêu vẹo vẹo khóc oe oe kéo dài thành một đường ngoằn ngoèo.
Inuyasha nhổ cây nấm bị cậu đè bẹp lên. Yêu quái sống rất lâu rất dài, kèm theo là việc thời gian trưởng thành cũng sẽ kéo dài rất lâu. Cậu biết lúc Shippou còn ở cùng với mọi người vẫn luôn biểu hiện như một tiểu yêu quái vô dụng, cũng biết chỉ mới vài thập niên tu hành vẫn không cách nào biến nó mạnh mẽ hơn được bao nhiêu, so với trình độ của Inuyasha còn kém rất xa, nhưng ít nhất Shippou cũng có chút năng lực tự vệ.
Nay những người bạn nhân loại năm xưa đều về với cát bụi cả rồi, có thể xem hiểu được tín hiệu cầu cứu này chỉ còn duy nhất một người là Inuyasha vẫn luôn ở tại một thôn nhỏ hẻo lánh trong Musashi, mà phải tùy duyên may ra mới gặp được.
Inuyasha nghi hoặc trong lòng, nhưng tuyệt đối không làm lơ nổi chuyện bạn bè năm xưa cầu cứu.
“Tên nhóc này làm cái quỷ gì…” Cậu tự mình lẩm bẩm, ném cây nấm trong tay đi, bắt đầu theo vết đám nấm kia chỉ đường. Trời còn chưa sáng, từ ngọn cây đến mặt đất đều nhuốm hơi thở nguy hiểm ngủ đông trong trong bóng tối nồng đến nỗi ngửi ra được.
Chỉ trong thoáng chốc, cậu bắt đầu ngửi được mùi máu của con người cùng mùi hôi của chó sói, hương vị phảng phất dọc theo con đường nấm mà Shippou đã rải.
Càng lúc càng đến gần, Inuyasha nghe được tiếng sói gầm gừ khe khẽ, âm thanh chồng chéo lên nhau, nghe qua cũng phải hơn hai mươi con. Đến gần thêm nữa cậu liền thấy đám sói đứng thành vòng vây quanh một gian miếu đổ nát. Chúng nó cực kỳ phẫn nộ lại không dám tấn công, chân sau thường bức bối cào cào trên mặt đất.
Cậu nghe có tiếng mũi tên bắn ra, theo đó là giọng của một cô gái vì bị thương mà vừa thở hổn hển vừa run rẩy nói khẽ, “Mấy cây nấm của ngươi…Thật sự có thể cứu chúng ta?”
Sau đó là tiếng Shippou nghe còn run hơn cất lên, “Không…không biết nữa, nhưng nếu tên ngốc Inuyasha thấy được thì nhất định sẽ đến cứu chúng ta…Ê! Không được lại đây! Đám sói ngu xuẩn này, không biết uy danh của Shippou đại nhân ta hả, mau gọi thủ lĩnh Kouga của tụi bay lại đây!”
Inuyasha nghe được rành mạch, cậu bụm mặt, quyết định dùng nắm đấm dạy dỗ Shippou một phen: đang chờ người khác đến cứu lại còn kêu người ta là ngu ngốc thì đúng là mất nết quá chừng – với đám sói này chỉ là sói rừng thông thường, không phải yêu sói, chúng nó không biết Kouga cũng không hiểu tiểu hồ ly đang nói gì cả.
Nhưng giờ quan trọng nhất là –
Inuyasha phi thân nhảy ra từ trong rừng, móng vuốt bén nhọn lóe sáng dưới ánh trăng.
“Tán hồn thiết trảo!”
Tia vuốt chớp lóe vài nhát, đàn sói mới rồi còn gầm gừ đã bị đánh tan tác, trong họng phát ra tiếng thở dốc phì phò.
“Inuyasha…Úi!”
Shippou vẫy vẫy cái đuôi xù, hai mắt đẫm lệ nhào về phía cậu, chào đón nó lại là một đấm của Inuyasha giáng xuống, lời còn chưa nói xong đã tắt tịt. Inuyasha ghét bỏ xách con hồ ly bị cậu đánh cho hai mắt xoáy vòng như nhang muỗi kia lên, làm như do dự có nên ném nó qua một bên hay không.
Cô gái đi cùng Shippou đeo một bộ cung nhỏ cảnh giác nhìn cậu, tay phải bịt lại vết thương do sói cào trên tay trái, máu còn không ngừng chảy. Cô ta dường như đang đợi Inuyasha lên tiếng trước, nhưng bán yêu chỉ túm Shippou bị đấm ngất xỉu lủng lẳng trong tay mà trầm mặc đứng đó. Cô gái nọ đành dời mắt đến đàn sói đang nằm thoi thóp trên đất, lạnh lùng mở miệng, “Không giết chúng nó cũng không sao à?”
“Cũng không cần thiết,” Inuyasha thờ ơ đáp, lại quả quyết nói thêm, “Trong thời gian ngắn chúng nó sẽ không có sức thương tổn cô nữa, lại nói…”
Ánh mắt bán yêu dừng lại trên lớp lông sáng bóng từ thi thể con mồi to nặng sau lưng cô, cậu dễ dàng phân biệt được mùi của nó. Giọng cậu nghe bình thản, không rõ có mang ý trách cứ hay không.
“Cô giết sói đầu đàn của chúng nó, dù thương thế khôi phục chúng nó cũng không cách nào tạo thành bầy như bây giờ được nữa, chỉ biết lạc lõng nhập vào bầy khác, chẳng làm nên cơm cháo gì được. Như vậy cô còn muốn đuổi cùng diệt tận à?”
Đôi mắt nâu của cô gái nhìn thẳng vào cậu, đến chừng nghe cậu nói xong mới bớt vẻ đề phòng, gần như dịu ngoan mà cúi đầu đáp, “Là tôi quá đáng, chúng nó là con mồi của anh, đương nhiên do anh quyết định.”