Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 1




“Anh không vào sưởi ấm đi à? Bên ngoài trời còn mưa đấy.”

Tiếng nói không lớn, cứ như người đó chỉ đang lẩm bẩm một mình.

Nhưng Inuyasha đương nhiên nghe thấy được. Cậu ngồi trên nóc nhà hừ một tiếng, chống tay đu mình qua cửa sổ vào nhà. Rin ngồi quay lưng lại với cậu, tay tất bật nhóm lửa, vì tuổi đã già mà sống lưng còng dần xuống, mái tóc hoa râm chải suôn buộc gọn lại, khiến Inuyasha chợt nhớ về khung cảnh từ nhiều năm trước mà cứ ngỡ chỉ mới hôm qua, tái hiện lại ngay trước mắt cậu.

Kagome lưng đeo một cái balo kỳ quái, lấy từ đó ra một cái bình có thể giữ nước nóng rất lâu, rót món nước nóng hổi ngọt ngào chia cho cậu, Miroku, Sango và Shippou.

Nhưng chỉ trong chớp mắt cậu đã hiểu rõ, cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ tái hiện được nữa. Inuyasha hít sâu một hơi, vội dời sự chú ý sang thứ khác, hòa hoãn lại cơn đau thắt lòng đến không thở được.

Thời gian của yêu quái so với con người không khác nào sợi chỉ dài vô tận, dù là bán yêu Inuyasha cũng là như thế. Cậu chỉ chợp mắt trên cây trong chốc lát, vậy mà đã qua mất không biết năm mươi năm hay sáu mươi năm. Lâu đến nỗi cô bé Rin năm ấy chỉ cao đến đầu gối cậu, suốt ngày lẽo đẽo theo chân Sesshoumaru, cũng đã trở nên già nua đến vậy. Nhìn từ đằng xa, đôi khi Inuyasha cứ ngỡ thấy được bà Kaede lúc còn sống.

Có lẽ không ai nghĩ đến cô bé luôn đồng hành cùng yêu quái cuối cùng lại trở thành nữ pháp sư bảo hộ dân làng. Ngẫm lại cũng không có gì lạ, Sesshoumaru cân nhắc sự an toàn của cô bé nên đã để Rin lại với bà Kaede. Rin nhanh chóng làm quen với công việc của một nữ pháp sư, dù không có linh lực mạnh mẽ, nhưng từ nhỏ đi theo đại yêu quái như Sesshoumaru đã cho cô bản lĩnh hơn người.

Hơn nữa, thực ra vì Inuyasha không chịu rời đi, ngôi làng nhỏ nơi biên giới nước Musashi trở nên an toàn tuyệt đối, cô cũng không cần phải đối mặt với chuyện đáng sợ gì. Nhờ vào kinh nghiệm từ thuở ấu thơ, Rin càng biết cách chung sống với yêu quái hơn bà Kaede, Inuyasha cũng vì vậy mà sống trong thôn càng được yên ổn hơn ngày trước.

Suốt mấy thập niên, Sesshoumaru vẫn cứ cách vài ngày một lần đến thăm Rin, tặng cho cô vài món quà nhỏ, Rin luôn vui mừng nhận lấy. Cho dù cô không còn nhỏ nữa, trong mắt Sesshoumaru, dường như cô luôn là đứa bé lanh lợi năm nào.

Inuyasha ngồi vào chỗ sàn nhà khô ráo cạnh đống lửa, cái mũi cau lại, vì ngửi thấy mùi cậu không thích mà nhăn mặt với Rin. Đáng tiếc Rin không chú ý đến, chỉ tìm ra một túi thảo dược đen sì, hỏi cậu, “Chứng nhức xương của anh đỡ chưa, thiếu gia Inuyasha?”

“Làm ơn, bớt nói kiểu như ta bị bệnh sắp chết đi!” Inuyasha quả nhiên phát cáu mà đứng bật dậy, và theo đúng dự đoán của Rin, cậu bị cơn nhức từ tận xương tủy lan ra mà đau đến nhe răng.

Rin khẽ lắc đầu, từ lúc bà đảm nhiệm vị trí nữ pháp sư do bà Kaede và chị Kagome truyền lại, bà đã chuẩn bị kỹ càng để đảm bảo dân làng khỏe mạnh, đương nhiên, chăm sóc Inuyasha cũng là điều mà bọn họ đều thống nhất.

Đại khái bắt đầu từ mấy tháng trước, bỗng dưng xương cốt Inuyasha đau nhức lạ thường, cảm giác vừa đau vừa ngứa, cứ như có kiến cắn trong người không cách nào làm lơ được, mà cũng tìm không ra nguyên nhân ở đâu. Xương của cậu cũng không phải bị gãy thật, nhưng cậu rất khó chịu, vì thế luôn lo lắng không vui.

“Xem ra cũng không đỡ nhiều,” Rin bình tĩnh kết luận, bàn tay khó khăn sờ cằm, “Anh thật sự không muốn đi hỏi đại nhân Sesshoumaru? Ta nghĩ nếu anh chịu tìm đến ngài, rất có thể ngài sẽ có cách.”

“Hừ…đừng có mơ nữa.”

Inuyasha lập tức từ chối, cậu lại ngồi phịch xuống bên đống lửa, cố gắng thích ứng với cảm giác vừa đau vừa ngứa trong người, cục cựa điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái một chút.

Rin nhìn cậu, càng thêm khó xử, “Hai người lại cãi nhau à, đến nỗi mấy tháng rồi không chịu gặp mặt?”

Rin tuy lớn tuổi rồi nhưng vẫn chưa đãng trí. Bà nhớ rõ sau khi trận chiến với Naraku kết thúc, hai anh em nhà này tuy vẫn không vừa mắt nhau, cũng không định quấn quýt bày tỏ tình thân như nhân loại bình thường, nhưng mỗi lần Sesshoumaru ghé qua Inuyasha cũng có thể gật đầu chào hỏi hoặc bình tĩnh nhìn nhau một cái. Không đến mức như bây giờ, vừa cảm nhận được mùi của Sesshoumaru ở gần là Inuyasha vội lẻn lên cây trốn biệt, hoặc chạy thật xa, đến tận khi xác định rõ Sesshoumaru thăm hỏi Rin xong đi lâu rồi cậu mới chậm rãi về thôn.

Trong trí nhớ của Rin, hai người họ thậm chí đã lâu chưa từng lại đánh nhau.

Hình như từ lúc xương Inuyasha bắt đầu đau, cậu mới bắt đầu né tránh Sesshoumaru.

Nhưng cũng kỳ lạ, sao Inuyasha lại muốn làm vậy chứ?

Rin trầm tư tự hỏi, bà nhớ lại từng lời mà bà Kaede và chị Kagome đã cẩn thận dặn dò nhưng vẫn không tìm được câu trả lời. Inuyasha thấy càng trầm mặc thì càng đứng ngồi không yên. Chỉ trong chốc lát, cậu vứt lại một câu ‘ta đi đây’ rồi thoắt cái nhảy qua cửa số chạy ra ngoài.

Lần này Rin mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân Inuyasha làm vậy, có lẽ vì lần trước Sesshoumaru có đến, mùi của hắn phảng phất trong phòng cũng sẽ khiến Inuyasha đứng ngồi không yên.