Ai từng đi bơi với anh chứ?
Thật sự là đã từng bơi, chỉ là em không nhớ thôi.
Nói bậy.
Việt Triêu Tịch biết Tần Tranh đã quên, nhưng không sao cả, anh sẽ làm cô từ từ nhớ lại.
Thật ra cũng bởi vì chuyện này anh mới chú ý tới cô.
Trước đây anh chưa từng thích cô gái nào, cũng không có mẫu bạn gái lý tưởng rõ ràng, nhưng từ sau khi để ý tới cô, hình tượng ấy lại bắt đầu cụ thể.
Dáng vẻ của cô, thân hình của cô, tính cách của cô, thậm chí là mỗi cử động nhỏ của cô.
Đáng tiếc, lúc đó cô không thuộc về anh.
Anh đã từng cho rằng nếu sau này không có được cô, có lẽ anh sẽ tìm được người con gái khác, nhưng lúc ấy anh không có thời gian cũng như hứng thú đối với yêu đương.
Cho đến khi gặp lại cô lần nữa, anh mới sâu sắc nhận ra chỉ có cô mới có thể mang lại cho anh cảm giác sâu đậm như vậy.
Buổi sáng lúc thức dậy, cô vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Khi Việt Triêu Tịch kéo bức màn ra, cô vùi mặt mình vào trong chăn.
Anh đi tới bên giường, kéo một góc chăn ra, ngón tay ở trong nắng sớm miêu tả khuôn mặt cô, mãi cho tới khi cô thấy phiền, cắn lên đầu ngón tay anh.
“Anh vẫn luôn dậy sớm vậy sao?” Tần Tranh không kiên nhẫn hỏi.
Cô nhớ gần như mỗi lần bọn họ ở bên nhau, lúc thức dậy cô không còn thấy anh đâu nữa.
“Quen rồi.” Việt Triêu Tịch thu tay lại, nhìn vết cắn trắng nhạt trên đầu ngón tay, không khỏi cười khẽ.
Khi mới trở về nước, anh ngủ không được sâu giấc, ngủ muộn dậy sớm là chuyện thường xuyên, trải qua một năm mới tốt lên một chút.
Tần Tranh đứng dậy: “Anh muốn ăn gì?”
Việt Triêu Tịch còn chưa lên tiếng, đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó, kéo anh dậy.
“Nhanh đi rửa mặt đi, em dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon.”
Hai người đi vào nội thành Thanh Đồng, chạy xe của Tần Tranh, cô để anh đứng ở ngã tư đường rồi chạy đi tìm chỗ đỗ xe.
Một con đường không quá lớn, hai bên đường trồng đầy hoa lam doanh, lúc này đang đúng mùa hoa nở, màu tím của hoa nở rộ khắp cây, biển hoa lung linh không ngừng vươn mình về phía trước.
Việt Triêu Tịch đi vài bước, thấy cánh cổng của trường trung học số 1 Thanh Đồng, nhớ tới đây là trường học cũ của Tần Tranh.
Anh đứng một lúc lâu trước cổng trường, sau đó đi tới một cửa hàng bên cạnh trường học.
Anh đại khái đã đoán được Tần Tranh muốn dẫn anh đi ăn món gì.
Quả nhiên đi chưa tới năm phút anh đã thấy một tiệm bánh ú có diện tích nhỏ hẹp.
Giờ này trong tiệm chưa có mấy người, ông chủ nhiệt tình tiếp đón anh: “Muốn ăn bánh ú nhân gì?”
Anh nhớ lại những lời trước đây Tần Tranh từng nói với anh, ngón tay chỉ vào menu: “Tôi muốn gọi hai cái này.”
Chờ đến khi ông chủ giúp anh lột bánh ra, Tần Tranh cũng tìm được anh, anh đưa bánh ú sang cho cô: “Trứng muối hạt dẻ, đúng không?”
Tần Tranh khẽ gật đầu: “Sao anh biết em muốn dẫn anh tới ăn bánh ú?”
Cái bánh ú nợ anh kia xem như cũng đã trả cho anh, chẳng qua người trả tiền là anh thôi.
Việt Triêu Tịch cũng không lý giải được, nhưng lúc anh đi tới con đường này thì đột nhiên nghĩ ra.
Hơn nữa Tần Tranh nói rất đúng, cách thức buộc bánh này đúng thật là trứng muối hạt dẻ.
Anh cười cười, cúi đầu nắm lấy tay cô: “Trước đây khi em đi học, cứ vào mùa này là có nhiều hoa vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Tranh nhét tay mình vào những kẽ ngón tay anh, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nhìn nhau mỉm cười, từ từ đi tiếp.
Trong lòng Việt Triêu Tịch đột nhiên ngưỡng mộ Hà Cạnh Thao, lúc anh không nhìn thấy Tần Tranh, Hà Cạnh Thao lại có thể ở bên cạnh cô, cùng cô đi học.
Hai người họ đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa màu tím lam tung bay khắp nơi, rơi xuống trên người bọn họ.
Khoảnh khắc này, bọn họ đều hy vọng thời gian có thể chậm lại, càng lâu càng tốt.
Nhưng mà, điện thoại của Việt Triêu Tịch lại không ngừng vang lên, làm Tần Tranh ý thức được có lẽ anh đã tồn đọng rất nhiều công việc, cần phải lý xử ngay.
“Em còn muốn ở lại vài ngày, anh trở về trước đi.”
Việt Triêu Tịch vô cùng luyến tiếc cô, duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Em ở lại một mình được không?”
“Đường nhiên là có thể, nơi này là quê của em mà.” Cô không nhịn được bật cười.
“Ừm.” Anh hôn lên môi cô: “Nhớ nhắn Wechat cho anh.”
“Em biết rồi.”
Việt Triêu Tịch trở lại Giang Thành lại bắt đầu quay cuồng trong công việc, liên lạc với Tần Tranh đều là qua điện thoại và Wechat.
Chiều hôm đó, anh mới kết thúc một cuộc họp xong, trở lại văn phòng thì nhìn thấy có một người đang ngồi sau bàn làm việc của mình.
“Ưng Tuyết.” Anh có chút bất đắc dĩ gọi tên cô ta.
Ghế xoay quay lại, vẻ mặt của Ưng Tuyết còn bất đắc dĩ hơn cả anh.
“Anh vừa quay lại là tôi lại không tìm được anh ấy.”
Việt Triêu Tịch ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Cô hẳn đã biết vì sao cậu ấy tránh cô mà đúng không?”
Ưng Tuyết thở dài: “Tôi đã nói là tôi không để ý.”
“Cho cậu ấy chút thời gian đi.” Việt Triêu Tịch hơi dừng lại: “Còn cả, hai chúng ta về sau cố gắng đừng để bị chụp ảnh nữa…”
“Sợ bạn gái hiểu lầm?” Ưng Tuyết nhanh chóng cắt ngang lời anh, bĩu môi: “Ngày đó, tôi thấy hai người ở hồ Kính.”
Việt Triêu Tịch cười cười: “Vậy sao?”
Ưng Tuyết nhoài người ra bàn, giống như đang nhớ lại: “Ngày hôm sau, khi anh đi ra ngoài về, có lẽ cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi…”
Việt Triêu Tịch hơi sửng sốt: “Ở cách vách sao?”
“Không phải, là lúc tôi qua nhà anh hái hoa.”
Việt Triêu Tịch cẩn thận nhớ lại, dường như đã hiểu ra giữa trưa ngày đó vì sao Tần Tranh vội vàng muốn trở về.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng đề cập tới chuyện này với anh.
Cô rõ ràng là rất để tâm.