Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 47




Hàng mi dài của Tần Tranh khẽ run rẫy, cô cắn nhẹ môi dưới.

Vật nam tính của anh không chỉ thô mà còn rất dài.

Trên thân nổi đầy gân xanh đang nhảy lên thình thịch, thẳng tắp chỉ về phía cô.

Bao quy đầu màu đỏ sậm căng ra hết cỡ, quy đầu cực đại nhô ra ngoài, vô cùng quyến rũ.

Cô thậm chí còn ngửi được hơi thở nam tính nồng đậm, như là mùi hương của cỏ xanh bị mưa xối ướt.

Cô dĩ nhiên biết, nước mà bây giờ anh nói là có ý gì.

Bởi vì dưới ánh nhìn chăm chú của cô, lỗ nhỏ phía trước nhanh chóng tràn ra dòng chất lỏng trong suốt.

“Em...”

Tần Tranh ngẩng đầu nhìn anh, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên gương mặt cô, tạo ra một vùng hồng nhạt.

Hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, vệt đỏ nổi lên càng tạo nên vẻ gợi cảm.

Việt Triêu Tịch vuốt ve cằm cô, ngón tay chậm rãi xoa môi cô, lại đẩy nhẹ răng cô ra, để cô không còn cắn môi dưới của mình nữa.

Ánh mắt anh ngày càng u ám, giọng nói cũng ngày càng khàn đặc, hỏi cô: “Có thể chứ?”

Giọng nói khàn khàn nhưng lại có sức mê hoặc, từng bước từng bước dụ dỗ cô đi tới một thế giới mà trước nay cô chưa từng đặt chân tới.

Cô chậm rãi cúi đầu, đối mặt với vật nam tính cứng rắn của anh, tay vươn ra.

Đầu ngón tay dính một ít chất lỏng trong suốt, cô đưa lên môi liếm thử.

Mùi vị cũng không quá khó ngửi.

Miệng cô tiến lại gần hơn, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm một vòng quy đầu.

“Ưm...”

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên trầm thấp của người đàn ông, cô không nhịn được ngước mắt lên, Việt Triêu Tịch cũng đang cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Hai tay cô vươn về phía trước nắm lấy thân vật nam tính, bàn tay di chuyển lên xuống, bao quy đầu cũng di chuyển theo động tác của cô, đầu khấc đỏ đậm lại lần nữa hoàn toàn lộ ra ngoài.

Đầu lưỡi hồng nhạt một lần nữa vươn tới, liếm quanh mã mắt đang mở ra một lỗ nhỏ.

Cô cảm giác đầu lưỡi mình ngày càng ẩm ướt, mã mắt khi mấp máy sẽ phun ra tinh dịch dính ướt đầu lưỡi cô.

Cô ngửa đầu ra sau, đầu lưỡi từ từ kéo ra.

Nước bọt và tinh dịch tạo thành một sợi chỉ bạc mỏng, lại từ từ đứt gãy, dính nhớp đọng lại trên đầu lưỡi cô.

Việt Triêu Tịch cúi đầu nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mĩ này, tiếng thở dốc lại càng nặng nề hơn.

Tần Tranh lại tiếp tục liếm quanh quy đầu của anh, đầu lưỡi mềm mại không ngừng vờn quanh mã mắt.

Anh siết chặt cánh mông, một cảm giác tê dại bắt đầu từ mã mắt, từ từ di chuyển tới xương sống, sau đó đi tới đỉnh đầu.

“Ưm...Ha...”

Tiếng thở dốc trầm khàn của anh như một chốt mở, khiến Tần Tranh buông bỏ sự rụt rè.

Cô cầm lấy vật nam tính căng phồng của anh, đưa lưỡi lướt qua lướt lại trên vật, sau đó ngậm lấy túi tinh bắt đầu liếm mút.

Túi tinh to tròn phồng lên, bên trong nặng trĩu do chứa đựng rất nhiều tinh dịch, bởi vì đã lâu rồi không bắn.

Cô liếm từ rễ đến ngọn, lại chầm chậm liếm từ ngọn về rễ.

Cô liếm toàn bộ vật nam tính đến khi sáng lấp lánh, gân xanh chằng chịt cũn ngày càng nhô lên, khiến cho vật nam tính càng thêm dữ tợn.

Mã mắt hưng phấn khép mở liên tục, phun ra từng luồng chất dịch trong suốt.

Đẫu lưỡi linh hoạt cạ vào rảnh khe, mút liếm mã mắt rồi đảo quanh qua lại, lại di chuyển lên xuống.

Khoái cảm mãnh liệt đánh ập đến, tiếng thở dốc của Việt Triêu Tịch càng ngày càng nặng nề, ánh mắt anh khi nhìn cô cũng càng ngày càng nóng bỏng.

Tần Tranh tiếp tục liếm tinh hoàn của anh, rồi liếm gân xanh vòng quanh thân vật nam tính, lại quay về mút liếm quy đầu cực đại.

Cô cố gắng há to miệng để có thể nuốt hết vật nam tính của anh vào trong, ngọ nguậy đầu qua lại, chậm rãi vuốt ve.

Mãi cho đến khi quy đầu chạm vào yết hầu của cô, thân vật nam tính thô to lấp đầy cả khoang miệng cô, cô gần như sắp thở không nổi nữa.

Việt Triêu Tịch ngẩng cao đầu, mắt nhắm chặt, cảm nhận sự ướt át và cảm giác đồ vật của mình được khoang miệng cô gắt gao bao bọc.

Miệng nhỏ của cô cố gắng hút vào, làm cho xương sống của anh tê dại, khoái cảm như dòng điện len lỏi khắp người.

“Em giỏi quá, cục cưng.”

Yết hầu anh lăn lộn không ngừng, cổ ngửa về phía trước để lộ ra yết hầu, dáng vẻ gợi cảm mê hoặc, cơ bắp đều căng chặt.

Đến khi anh mở mắt lần nữa, đáy mắt như có ngọn lửa đang không ngừng bốc cháy.

Sự tán thưởng của anh đã kích thích tới Tần Tranh, cô cố gắng dùng phương thức của bản thân để lấy lòng anh.

Miệng cô bao bọc lấy đầu khấc của anh, ra sức hàm chứa vật nam tính dữ tợn, hàm trên cọ xát qua lại trên quy đầu mẫn cảm kia.

“A...Ha...” Việt Triêu Tịch buông tiếng thở dốc, tựa như đang thở dài lại giống như đang rên rỉ.

Vật nam tính ở trong miệng cô lại to lên, cơ bụng cũng đã căng chặt, anh vô thức thẳng lưng, làm cho đồ vật của mình càng đi vào sâu hơn.

Cô đong đưa đầu lên xuống, dùng cái miệng nhỏ đùa nghịch vật nam tính của anh, hai tay lại di chuyển qua lại trên phần thân vật nằm bên ngoài, thỉnh thoảng lại đi xuống xoa nắn tinh hoàn.

Khóe miệng cô bị kéo căng tới nỗi chua xót, nước miếng theo thân vật nam tính chảy xuống dưới.

“Đủ rồi.”

Cơ thể anh hơi run run, đôi mắt đang  híp lại từ từ mở ra, tình dục trong đáy mắt vẫn không có dấu hiệu vơi đi.

Anh không kiềm nén được tiếng thở dốc nặng nề, giọng nói khàn đục gợi cảm mê hoặc lòng người.

Anh cố găng kìm nén dục vọng của bản thân, rút vật nam tính ra khỏi miệng cô.

Nếu cứ tiếp tục như thế, anh sẽ nhanh chóng bắn vào miệng cô.

“Có khó chịu không?”

Miệng cô hơi đau nhức, mặt cũng bị kéo căng đến nổi ửng đỏ, dáng vẻ này của cô làm anh vừa yêu vừa thương.

“Vẫn ổn.”

Anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn trấn an lên khóe môi cô, ngửi thấy hơi thở của bản thân làm cho anh càng thêm hưng phấn.

Tần Tranh có chút xấu hổ che đi ánh mắt trần trụi của anh, lại bị anh nắm lấy bàn tay, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô.

“Tiếp theo, tới lượt anh.”