Đến giữa trưa Tần Tranh mới thức dậy.
Cô nghe thấy Việt Triêu Tịch đang trò chuyện với mợ cô ở ngoài sân, nhớ lại hình như tối hôm qua là Việt Triêu Tịch cõng cô về phòng.
Tác dụng của rượu Dương Mai tới chậm nhưng rất mạnh, cô cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra được gì.
Cô che mặt mình, sớm biết thế đã không ăn cơm uống rượu với anh, hơn nữa cũng không biết phải giải thích với người nhà như thế nào.
Cô giáo Ngô đang nôn nóng gả con gái, nói không chừng ở trong lòng bọn họ lúc này đã nhận định Việt Triêu Tịch là bạn trai của cô.
Đáng tiếc là quan hệ của hai người lại không phải như vậy.
Lúc rời khỏi giường, cô cảm giác trước ngực có thứ gì đó đang chuyển động, hơi lành lạnh.
Cô cúi đầu nhìn, không biết từ bao giờ trên cổ cô lại có thêm một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền là một hình trăng khuyết.
Hình trăng khuyết được tạo thành bởi những viên kim cương trong suốt, trên cùng là một viên đá aquamarine màu xanh biển.
Không cần nghĩ cũng biết là ai đeo lên cho cô.
Cô thích mặt trăng nhất, thích màu sắc của hoa xa cúc nhất, thích người ấy nhất.
Ngón tay Tần Tranh vân vê mặt dây chuyền, trong lòng thầm buông tiếng thở dài, định tháo ra nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Cô đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống sân dưới lầu.
Cô không thể nào tưởng tượng được, bình thường Việt Triêu Tịch ở công ty luôn trầm ổn, thế nhưng lúc này lại giúp mợ cô rửa mầm tỏi.
“Dùng dao cắt phần cuống tỏi, không cắt hai đầu, bóp thành hình lồng đèn rỗng rồi nhồi thịt vào bên trong.”
Việt Triêu Tịch nghiêm túc nhìn động tác của mợ cô, học một hồi nhưng hình như vẫn không làm được, đành từ bỏ.
“Hơi khó ạ.”
“Hôm qua không phải cậu gọi món ốc nhồi thịt sao? Trước đây khi Tranh Tranh còn nhỏ, ốc để nhồi thịt đều do con bé đi vớt từ hồ về.”
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ của Tần Tranh, bà ấy lại không nhịn được nở nụ cười: “Bây giờ con bé không chịu đi nữa.”
“Khi còn nhỏ cô ấy thường xuyên đến đây sao?”
“Hay đến lắm, cậu không biết à? Con bé bơi lội rất giỏi.”
“Cháu biết ạ.”
“À, hai đứa chắc đã đi bơi với nhau rồi.”
Việt Triêu Tịch mím môi, khóe miệng hơi giương lên: “Vâng, đúng rồi.”
“Ơ, Tranh Tranh dậy rồi.”
Mợ cô ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, lại cúi đầu xuống nói với Việt Triêu Tịch: “Cậu mang thức ăn lên cho con bé đi.”
Tần Tranh nhìn lướt qua, đối diện với tầm mắt của Việt Triêu Tịch.
Hô hấp của cô như đình trệ, buông vội tấm màn trong tay xuống, che khuất tầm nhìn của hai người họ.
Cô cố gắng hít sâu mấy hơi, sau đó đi vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt.
Lúc cô đi ra, vừa hay nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Việt Triêu Tịch mang thức ăn lên cho cô, nhìn anh đặt đồ ăn lên bàn, cô vẫn đứng cạnh cửa, không nhúc nhích.
Việt Triêu Tịch quay đầu lại, ánh mắt lướt qua cần cổ cô, khóe môi hơi giương lên.
Anh kéo tay cô lại: “Từ sáng tới giờ tôi cũng chưa ăn, em đến đây ăn cùng tôi đi.”
“Đây rõ ràng là phòng của tôi.” Cô tránh tay anh, nhịn không được vỗ anh một cái: “Ai từng đi bơi với anh chứ?”
Dường như tâm trạng của Việt Triêu Tịch rất tốt, nắm lấy ngón tay của cô: “Thật sự đã từng đi mà, là do em không nhớ thôi.”
“Nói bậy.”
Tần Tranh bị anh kéo ngồi xuống ghế, thấy gương mặt anh cách cô ngày càng gần: “Anh đừng như vậy.”
Việt Triêu Tịch dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.
Tần Tranh ngừng thở, nhìn vào đôi đồng tử dần tối lại của anh, hệt như một vực sâu hun hút.
Cả người cô như rơi vào trong đó, bị lốc xoáy cuốn lấy rồi từ từ nhấn chìm.
Một lát sau, cô mới phản ứng lại, vội vàng né tránh ánh mắt của anh.
Việt Triêu Tịch cũng không để bụng, lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu cô: “Ăn nhanh đi, lát nữa dẫn tôi đi leo núi.”
Ánh mặt trời ban trưa khá gay gắt, chiếu xuống những tán lá, phản chiếu lên con đường đá ở núi Vân Mông.
Tần Tranh đi phía sau anh, nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng và thần thái sáng lạn của anh, cô lại nhớ tới anh của lúc còn học đại học.
Lúc ấy nếu bọn họ kết giao theo kiểu bình thường, có lẽ cảm giác sẽ khác biệt hoàn toàn so với bây giờ,
Cô nhớ vừa rồi mợ cô có trộm hỏi cô, dáng vẻ của bà ấy không che giấu được sự vui sướng.
Nhưng cô cũng chỉ có thể nói một câu, bọn họ chỉ là bạn học đại học.
Việt Triêu Tịch cảm nhận được bước chân cô có chút chậm lại, anh xoay người, vươn tay về phía cô.
“Mệt à? Tôi kéo em đi.”
Ánh mắt của anh khi nhìn cô càng trở nên dịu dàng.
Nỗi chua xót trong lòng cô đột nhiên phai nhạt đi không ít.
Cô đưa tay cho anh, mười ngón tay đan vào nhau. Cho phép bản thân cảm nhận sự ấm ấp từ lòng bàn tay anh truyền đến.
Lúc tay trong tay, nốt ruồi trên cổ tay anh cọ xát lên da thịt cô, cả người cô như có dòng điện chạy qua, làm cho trái tim nhẹ nhàng rung động.
Sự dịu dàng quá đỗi này, được ngày nào hay ngày đó vậy.
Hết thảy mọi chuyện cứ để sau khi rời đảo lại nói tiếp.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới gác chuông, lúc này cũng không sớm lại chẳng muộn, ở đây chỉ có một vài du khách, khắp nơi đều yên tĩnh.
Trước tiên, bọn họ đi lên gác chuông, nơi này là nơi cao nhất ở Thiên Đảo, có thể nhìn thấy toàn cảnh trên đảo.
Cũng đã một năm rồi Tần Tranh không lên đây, cô đứng dựa vào lan can nhìn mặt hồ gợn sóng phía xa xa, những ưu sầu trong lòng cũng vơi đi một ít.
Mà người làm cho cô phiền não kia, giờ phút này đang ở bên cạnh cô, nhưng lại không hề hay biết cô đang nghĩ gì.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.
Lúc đi xuống dưới gác chuông, cô cố tình tránh đi nơi đó, nhưng vẫn bị anh gọi tới.
Cô đành phải nói: “Đây là cây ước nguyện.”
“Ừm.”
Việt Triêu Tịch đi vài vòng dưới tàng cây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Tần Tranh nhìn thấy hành động của anh, trái tim bỗng nhiên đập lỡ một nhịp. Cô cắn khóe môi, cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Cái thanh gỗ kia đã treo được năm năm, có lẽ là vẫn còn ở nơi đó.
Việt Triêu Tịch nghiêm túc nhìn cô: “Ước nguyện, có phải là ghi điều mình mong muốn lên đó không?”
“Có lẽ vậy.” Cô tránh né ánh mắt của anh.
“Tôi cũng muốn viết một cái.”
Tần Tranh sửng sốt, lại nhanh chóng nở nụ cười để che giấu đi: “Anh đã bao tuổi rồi chứ.”
Việt Triêu Tịch không lên tiếng, đi thẳng đến máy bán hàng tự động bên cạnh.
Thanh gỗ được đặt trên máy tự động, trả tiền hoặc là quét mã, nó sẽ tự động rơi xuống giống như mua đồ uống.
Việt Triêu Tịch lấy thanh gỗ ra, đi tới một chiếc bàn rồi ngồi xuống viết chữ lên.
Thật ra, Tần Tranh rất muốn biết anh sẽ viết cái gì, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô không đi qua xem.
Gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông không ngừng vang lên.
Trong lúc đợi anh viết, cô chậm rãi đi vòng quanh cổ thụ.
Cô ngẩng đầu, dưới những tán cây dày đặc cố gắng tìm kiếm thanh gỗ năm đó cô treo lên.
Đột nhiên, vòng eo cô bỗng nóng lên, là Việt Triêu Tịch từ phía sau ôm lấy cô.
Anh cầm thanh gỗ trong tay, cằm đặt lên bả vai cô.
“Tần Tranh.”
Giọng nói của anh lúc này còn dịu dàng hơn cả thường ngày: “Em có thể giúp tôi thực hiện ước nguyện của tôi không?”
Suy nghĩ cô nháy mắt đình trệ, hô hấp cũng dần chậm lại.
Tiếng chuông đang lanh lảnh bên tai dường như cũng biến mất trong chớp mắt, chỉ chừa lại tiếng hít thở nhè nhẹ của anh.
Như thể đang chạm vào trái tim cô, ánh mắt cô nhìn theo tầm mắt anh.
Cô chăm chú nhìn xuống, anh xoay mặt thanh gỗ trong tay lại.
Nét mực bên trên vẫn còn mới, là tên của cô.
Tần Tranh.