Trăng non đầu tháng, mặt trăng nằm giữa mặt trời và Trái đất.
Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.
Trăng tròn vào ngày mười lăm hoặc mười sáu, mặt trăng di chuyển ra phía ngoài Trái đất.
Trăng hạ huyền vào hai mươi hai và hai mươi ba hàng tháng âm lịch, nửa vầng trăng hướng về phía đông vào nửa đêm.
Tờ giấy kia được kẹp bên trong quyển sách <Mặt trăng>, là một cuốn sách sơ lược về lịch sử mặt trăng.
Được viết bằng bút mực đen nét nhỏ, nét chữ rõ ràng và trang nhã giống hệt như con người cô.
Việt Triêu Tịch đọc thầm một lần nữa, sau đó ánh mắt dừng lại ở câu nói kia.
Trăng thượng huyền vào mùng bảy và mùng tám hàng tháng, nửa mặt trăng hướng về phía tây.
Không ngờ trong câu này lại ẩn chứa tên anh, tất nhiên đó chỉ là từ đồng âm.
Anh ngẩn người vài giây, nhớ đến bức ảnh ở đầu giường của Tần Tranh cũng là trăng thượng huyền.
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên những con chữ mà cô viết ra, sau đó gấp trang giấy lại.
Có lẽ, chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
“Cậu tới mướn phòng sao?”
Sau lưng anh vang lên một giọng nói.
Việt Triêu Tịch vội vàng quay người lại, trước mặt anh là một người phụ nữ trung niên, trong tay bà ấy đang ôm một chiếc chăn chưa được gấp gọn, ánh mắt đánh giá anh từ đầu tới chân.
Bà ấy khoảng chừng 50 tuổi, trên mặt đeo mắt kính, tóc dài được búi gọn ra sau đầu, trên búi tóc có cắm một cây trâm ngà voi, dáng vẻ rất thanh lịch.
Việt Triêu Tịch như mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tần Tranh qua người phụ nữ trước mặt, nghĩ thầm đây chắc hẳn là mẹ của cô.
Ánh mắt anh lướt nhìn chiếc chăn trên tay bà ấy, góc chăn dài đã sắp chạm xuống đất.
Anh vội vàng đi tới, giúp bà ấy cầm lên: “Cô muốn đặt ở đâu?”
“À, để tôi tự làm được rồi.”
“Để cháu cầm cho ạ, cô muốn để ở đâu?”
“Vậy đặt trên sofa đi, vỏ chăn bị đứt chỉ, tôi phải may lại đã.”
Mẹ Tần Tranh tên là Ngô Nhất Đồng, trước đây là một giáo viên, cho nên người khác đều gọi bà ấy là cô giáo Ngô.
Sau khi Việt Triêu Tịch đặt chăn xuống sofa, cô giáo Ngô mới hỏi anh: “Cảm ơn, cậu tới thuê phòng nghỉ hay là hỏi đường?”
Homestay được xây dựng cách đây hai năm, việc kinh doanh cũng tàm tạm, thỉnh thoảng cũng có nhiều người vào hỏi đường.
“Cháu tới thuê phòng ạ.”
Việt Triêu Tịch đi theo cô giáo Ngô đến trước quầy lễ tân, lấy chứng minh thư đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà ấy đăng ký.
Cô giáo Ngô lấy chìa khóa phòng: “Gần đây cũng không có nhiều người tới thuê phòng, cậu có muốn chọn phòng không?”
Việt Triêu Tịch nhìn thoáng qua hình ảnh chụp phòng nghỉ, anh tùy tiện chỉ tay vào một bức ảnh: “Căn phòng này được chứ ạ?”
“Căn này ở trên cùng, có cửa sổ lớn và ban công, phong cảnh cũng rất tuyệt.”
Bà ấy giúp Việt Triêu Tịch đăng ký, nhìn thấy địa chỉ thì cười khẽ: “Con gái tôi cũng học ở Giang Thành, bây giờ vẫn đang làm việc ở đó.”
Anh im lặng nhìn bà ấy thao tác máy tính, đột nhiên nói: “Cháu cũng từng học ở trường đại học L Giang Thành.”
“Vậy sao?” Cô giáo Ngô càng cười tươi hơn: “Trùng hợp thật, con bé nhà tôi cũng học ở đại học L.”
Bà ấy trả chứng minh lại cho Việt Triêu Tịch, chuẩn bị dẫn anh lên lầu: “Hành lý của cậu đâu?”
“Ở trên xe, chút nữa cháu mang vào sau ạ.”
Cô giáo Ngô dẫn Việt Triêu Tịch đi lên lầu, homestay chưa tới bốn tầng nên không lắp đặt thang máy.
Cầu thang dạng xoắn ốc, trên trần nhà có gắn kính thủy tinh nên ánh mặt trời cũng đổi góc độ khúc xạ theo từng bước chân.
Việt Triêu Tịch im lặng đi phía sau bà ấy: “Gần đây Giang Thành đột nhiên trở lạnh, cô có thể nhắc nhở cô ấy mặc thêm quần áo.”
“Con bé đang nghỉ đông, về nhà rồi, có điều cũng mới đi ra đảo.”
Đột nhiên, trái tim Việt Triêu Tịch như bị nhấc lên: “Là Thiên Đảo đúng không ạ?”
Thiên đảo là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Thanh Đồng, ở đó có một hồ nước ngọt có phong cảnh tuyệt đẹp, diện tích hồ rất lớn, vì có nhiều hòn đảo nhỏ nên đặt được tên là Thiên Đảo.
“Đúng rồi, em trai tôi mở một khu du lịch nông nghiệp trên đảo, con bé qua đó giải sầu, gần đây tín hiệu trên đảo quá kém, tôi cũng không liên lạc được với con bé.”
Trong lòng Việt Triêu Tịch thoáng thả lỏng, cho nên, đây là lý do mà Tần Tranh không trả lời tin nhắn của anh sao?
Căn phòng nằm trên tầng cao nhất và cũng là căn phòng duy nhất ở tầng này, ở góc có một cửa sổ sát đất thật dài, view và ánh sáng cũng rất tốt.
Theo như lời bà ấy nói, bên ngoài cửa sổ sát đất có một ban công, đối diện là một đồng ruộng lúa mênh mông bát ngát.
Thời điểm này lúa nước mới vào mùa, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh, rực rỡ sắc màu.
Phía xa xa là những ngọn đồi xanh mướt nối tiếp nhau, nhấp nhô trải dài hệt như một bức tranh cuộn.
Việt Triêu Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời trong xanh không gợn mây, anh thầm nghĩ buổi tối ở nơi này ngắm trăng sẽ rất tuyệt.
Nhưng có lẽ đêm nay anh sẽ không ở đây, anh định ra Thiên đảo một chuyến.
Đảo Vân Mông của Thiên Đảo là một trong ba đảo lớn trong khu vực hồ nước ngọt.
Núi Vân Mông quanh co khúc khuỷu, phân nửa chìm trong hồ, cây xanh tươi tốt, trên đỉnh núi còn có lầu chuông hai tầng.
Tần Tranh lên đảo chưa tới ba ngày, nhưng đều ở khu du lịch nông nghiệp của cậu cô.
Đây từng là nơi ở của ông nội cô, hồi nhỏ kỳ nghỉ hè nào cô cũng đến đây chơi.
Khu du lịch nông nghiệp của cậu cô gần đây làm ăn phát đạt, có điều phần lớn là tới dùng bữa, còn nghỉ ngơi thì đều ở trong khách sạn cao cấp bên cạnh đảo Mai Khê, phòng mới xây dành cho khách đều bỏ trống.
Buổi tối cô cũng sẽ đi xuống giúp đỡ, mới vừa từ phòng bếp đi ra, cậu cô đã gọi cô đi đưa nhang muỗi cho khách.
Lúc cô nhận lấy nhang muỗi, chợt nghe cậu cô và mợ cô nói chuyện.
“Tên nhóc đó từ bên chỗ cô giáo Ngô sang sao?”
“Đúng vậy đó.” Cậu cô khẽ lắc đầu: “Có một mình mà gọi cả bàn đồ ăn, cũng không quan tâm có ăn hết hay không.”
“Một mình tới nơi này giải sầu, sợ là có chuyện gì đó phiền lòng.”
Mợ cô di chuyển tầm nhìn, lấy một chai rượu Dương Mai đưa cho Tần Tranh: “Cái này là hàng tặng, Tranh Tranh, con đem qua đó luôn đi.”
Tần Tranh mang dép lê đi vào rừng trúc, lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi, bên trong vẫn còn sáng như ban ngày.
Nơi cô đi đến là một đình hóng gió bên trong rừng trúc, ở giữa đình có một bàn tròn lớn.
Một người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang ngồi trên mép bàn, hình như đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Tần Tranh nhìn lướt qua, quả nhiên là một mình mà gọi một bàn đồ ăn. Nghe nói, là khách trọ bên homestay Thanh Đồng đến.
Ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông kia, đột nhiên cô ngẩn ra, bóng dáng này rất giống người đó.
Đúng lúc này, Việt Triêu Tịch nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, nhìn về phía cô.
“Tần Tranh.”