Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 39




“Việt Triêu Tịch.”

Giọng nói của cô vừa khẽ khàng lại dịu dàng, giống như cơn gió mùa hè đang phất nhẹ qua tai anh, mang theo một chút tình ý.

Hô hấp của Việt Triêu Tịch cứng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía cô.

Đôi mắt chếch choáng men say của Tần Tranh liếc nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại, bắt đầu nghẹn ngào.

“Sao lại là cậu chứ?”

Nhìn thấy cô nhẹ giọng nức nở, tim anh như bị ai bóp nghẹt, giơ tay ra ôm cô vào lòng.

Tần Tranh có lẽ đã say thật rồi, cứ nói mê sảng, có vài câu anh không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ biết đêm nay cô dường như rất buồn bã.

Lúc tới chung cư, anh mới biết trời đang đổ cơn mưa, hơn nữa cơn mưa càng lúc càng lớn.

Tài xế cầm ô đưa cho anh, sau đó đứng ở ngoài cửa chờ anh.

Lúc anh đi vào bên trong khu chung cư, chân Tần Tranh đã mềm nhũn, anh vội vàng vươn tay ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của cô.

Ô che mưa trượt khỏi tay anh, hai người đều bị cơn mưa làm ướt đẫm, Việt Triêu Tịch nghiêng người muốn cầm ô lên. Tần Tranh lại ôm chặt lấy anh không buông.

Cơ thể Việt Triêu Tịch cứng đờ, anh cúi đầu nhìn cô, thấy lông mi của cô bị nước mưa làm ướt, dính sát lại với nhau, dáng vẻ yếu ớt mỏng manh.

Men say trong cơ thể anh bắt đầu bốc lên, càng không ngăn được tình ý đang tuôn trào.

Tần Tranh thật khó khăn mở mắt ra, yên tĩnh nhìn về phía anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất giác chủ động tiến gần tới đối phương, cánh môi hai người chạm vào nhau.

Tần Tranh nếm được mùi rượu trong miệng anh, đột nhiên ý thức được Việt Triêu Tịch cũng đã uống rất nhiều rượu.

Cô buông thả tình cảm của mình dành cho anh, vươn tay móc lấy cổ anh.

Nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên của hai người, nhưng khi vừa dán sát vào nhau, lại bất giác bắt đầu tìm kiếm, thăm dò, triền miên mà nóng bỏng, đôi môi trằn trọc qua lại, đầu lưỡi giao triền.

Nước mưa len vào giữa cánh môi của hai người rồi lại tràn ra ngoài, nhưng lúc này cả hai đều không muốn kết thúc nụ hôn này quá nhanh chóng.

Mãi cho tới khi hai người không thể hô hấp được nữa mới chịu buông nhau ra.

Tần Tranh vùi vào ngực anh, ngửi mùi rượu trên người anh, lại một lần nữa nghĩ tới bức thư không lời hồi đáp kia, nước mắt rớt xuống hòa vào màn mưa.

“Tần Tranh.”

Việt Triêu Tịch nhẹ nhàng gọi tên cô, đêm nay cô chắc chắn rất đau khổ, còn uống nhiều đến như vậy, rốt cuộc cô có biết bản thân đang làm gì không?

Anh nâng mặt cô lên, hỏi cô: “Cậu biết tôi là ai không?”

Câu hỏi của anh khiến mạch suy nghĩ của Tần Tranh bỗng chốc trở nên rõ ràng.

Lông mi cô run rẩy, trầm mặc mấy giây rồi đột ngột nói: “Xin lỗi.”

Hô hấp Việt Triêu Tịch bỗng chốc chậm lại, mắt anh không hề chớp nhìn thẳng về phía cô.

“Là tôi hiểu lầm rồi.” Nói xong, cô cúi người nhặt chiếc ô lên đặt vào tay anh.

Một câu nói của cô khiến anh rơi thẳng vào hầm băng, không thể thốt nên lời, chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô.

Nước mưa làm cho đầu óc của Tần Tranh dần dần tỉnh táo, cô hiểu hai người làm ra hành động thế này vào thời điểm như vậy là đánh mất lý trí.

Anh cũng chỉ là đã uống say thôi.

“Tôi đưa cậu lên.” Việt Triêu Tịch đứng sững người giây lát, sau đó vẫn cùng cô đi tới cửa nhà.

“Không cần, tôi có thể tự mình đi lên.”

Việt Triêu Tịch cảm nhận được giọng nói của Tần Tranh đã tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều, cũng đã xa cách hơn rất nhiều.

“Cậu đi được thật sao?”

“Ừm.”

Tần Tranh bấm mật khẩu cửa lớn, Việt Triêu Tịch thu ô lại, định đưa cô lên nhà, nhưng lúc anh định nghiêng người đi vào thì cửa đã đóng lại.

Anh xoay người qua, lại thấy Tần Tranh đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại.

Bóng dáng của cô ngày càng khuất dần, cho tới khi biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Hai ngày tới Việt Triêu Tịch bay sang Mỹ, ngày hôm sau anh gửi một tin nhắn cho Tần Tranh, lại phát hiện cô đã chặn anh rồi.

Chẳng lẽ là bởi vì nụ hôn tối hôm qua sao?

Lòng anh rối loạn, nhưng anh vẫn muốn nói rõ ràng mọi chuyện với cô, cho đến bây giờ cô vẫn còn đau lòng vì Hạ Cạnh Thao.

Điện thoại bắt đầu kết nối, nhưng cô vẫn không nhận cuộc gọi, sau đó anh nhận được tin nhắn của cô.

[Xin lỗi.]

Anh nhìn tin nhắn đến ngẩn cả người, lúc gửi lại tin nhắn cho cô, anh lại nhận ra số điện thoại cũng bị cô chặn.

Cô quyết tâm rời khỏi thế giới của anh, không chừa lại một chút dấu vết nào.

Sau ngày hôm đó, anh thường thường nhớ đến Tần Tranh của đêm hôm đó, ánh mắt tan nát cõi lòng trong bữa tiệc, khuôn mặt yếu ớt giữa cơn mưa.

Còn có cả nụ hôn nóng bỏng triền miên giống hệt như một giấc mộng kia.

Việc học nặng nề, công ty IS kể từ khi thành lập tới giờ lần đầu gặp phải khủng hoảng, các mối quan hệ xã hội khiến anh trở nên bận rộn không ngừng.

Mãi cho tới mùa xuân năm nay, anh lại lần nữa thấy ảnh chụp của Tần Tranh trong nhóm của lớp.

Anh đã lâu không được nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô, càng muốn tới gần cô, mặc kệ là có kết quả như thế nào.

Ngồi trên xe đi tới nơi họp mặt, anh nhìn thấy hoa anh đào đang tung bay đầy đường, đột nhiên nghĩ đến loài hoa yêu thích của Tần Tranh, hoa xa cúc.

Có một năm cô từng đăng lên vòng bạn bè một tấm ảnh chụp bó hoa xa cúc.

Kèm theo một dòng caption, [Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hoa xa cúc chân chính, đáng tiếc hoàng tử đã không còn nhớ gì nữa.]

Ở phía sau cô còn để thêm một dãy icon, có bất lực có đau khổ có nụ cười, rất nhiều rất nhiều.

Anh biết cô đang nhắc tới truyện cổ tích, bởi vì anh từng nghe băng ghi âm của câu lạc bộ lồng tiếng, Tần Tranh từng đọc một đoạn trong <Người con gái của biển cả>.

Anh nghĩ, cô nhất định là rất thích câu truyện cổ tích kia.

Vào cái đêm đầu tiên Việt Triêu Tịch ở bên cạnh cô.

Trong căn phòng nho nhỏ của cô, lúc cô đã ngủ say, anh tìm kiếm nốt ruồi son nhỏ nằm sau lớp tóc đen của cô.

Sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên nốt ruồi đó.

“Nếu công chúa quên mất anh ta thì sao?”