Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 34




Xung quanh tĩnh lặng, ánh trăng say lòng người.

Tần Tranh lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc điều chỉnh kính thiên văn: “Ngắm trăng trước đã nhé?”

“Em thích ngắm trăng nhất đúng không?”

“Ừm.”

Ánh đèn thành phố xa dần, xung quanh tối đen, bầu trời đêm trong xanh không gợn mây, đây đúng là nơi thích hợp để ngắm trăng nhất.

Mà hôm nay cũng là thời gian tốt nhất để ngắm trăng thượng huyền.

Việt Triêu Tịch nhìn cô úp mặt vào ống kính với vẻ mặt rất tập trung.

Vẻ ngoài của Tần Tranh hơi lai giữa các dòng máu, sống mũi cao thẳng, nhìn dưới kính có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.

Anh lẳng lặng quan sát cô, cơ thể hơi khom về phía trước, lòng bàn tay úp xuống, đỡ nhẹ khuỷa tay cô: “Thấy được gì không?”

Tần Tranh nghiêng mặt, ý bảo Việt Triêu Tịch đứng lên: “Anh đến nhìn đi.”

Cô điều chỉnh hướng nhìn rồi nhường kính viễn vọng cho anh.

“Anh nhìn sang bên phải…lại nhích sang một chút…”

Cô đứng bên cạnh nhìn anh, khẽ cắn môi, vươn hai tay đặt lên hai bên thái dương của anh, hơi dịch đầu anh sang một bên.

“Qua bên này một chút.”

Đầu ngón tay cô chạm vào da thịt anh, cảm nhận được một sự ấm áp, cô có hơi khựng lại.

Lúc này, Việt Triêu Tịch không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Xung quanh yên tĩnh, tiếng cười của anh càng trở nên rõ ràng, mang theo một chút rung động ở lồng ngực lan tới đầu ngón tay cô.

Tần Tranh cảm thấy có thứ gì đó từ đầu ngón tay lan ra khắp người cô, sau đó chạy tới trái tim cô, làm cho trái tim cô tê dại.

Bên tai cô nóng lên, nhanh chóng buông tay, làm bộ như không có việc gì.

“Anh nhìn xem bên phải có ba dãy núi rõ ràng, trên cùng là dãy núi Alps, bên trên là miệng núi lửa Plato, và hai ngọn núi còn lại là Kavkaz và Apennines.”

“Đều là những dãy núi ở Châu Âu.”

“Đúng vậy, những ngọn núi trên mặt trăng đều được lấy tên theo những ngọn núi trên Trái đất. Ba dãy núi này nối liền nhau tạo thành một hình bán nguyệt, bên trong là biển mưa.”

“Biển mặt trăng? Là mấy cái tối màu đó sao?”

“Đúng vậy, biển mặt trăng thực chất là vùng đồng bằng trũng thấp, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những khu vực tối màu đó chính là nó.”

“Biển mưa là một trong những biển mặt trăng, nó tựa như một quảng trường hình tròn rộng lớn, nơi Hằng Nga 3* hạ cánh chính là biển mưa.”

(Hằng Nga 3 hay Chang’e-3 là tàu thăm dò mặt trăng.)

“Nghe nói là nó được hình thành bởi một hành tinh nhỏ va chạm vào mặt trăng.”

Tần Tranh nhìn sườn mặt anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc và chăm chú, cô mới tiếp tục nói: “Năm 1972 còn có một thiên thạch khổng lồ va vào mặt trăng, gây ra trận động đất trên mặt trăng mạnh 4 độ richter.”

“Động đất trên mặt trăng?” Anh nhẹ giọng nói.

Tàn Tranh dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Giống động đất xảy ra ở Trái đất vậy, mặt trăng cũng sẽ bị chấn động, mỗi năm sẽ diễn ra nhiều lần, những lần chấn động nhỏ phần lớn đều do lực thủy triều dưới Trái đất gây ra, nhưng chúng ta lại không hề cảm nhận được.”

Tình yêu Moonquake (động đất trên mặt trăng) chính là tình yêu thầm.

Loại cảm giác này giống như bạn đứng trước mặt người mình yêu, nhưng người đó lại vô tư không hề hay biết.

Tần Tranh cúi đầu xuống, thầm thở dài một tiếng ở trong lòng.

Việt Triêu Tịch cảm giác được sự trầm lặng của cô, anh quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cô lắc lắc đầu, ngồi lên sofa ở phía sau lưng.

Anh cũng xoay người lại, hai tay ôm lấy mặt cô, để cằm cô tựa vào ngực anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu kín như ánh trăng yên tĩnh phản chiếu trong đáy mắt cô.

Cô cảm giác phần tình cảm trong mắt anh đột nhiên mãnh liệt như lửa, giống hệt ánh mắt mỗi lần hai người thân mật.

“Hôm nay tôi…không tiện.” Cô tránh ánh mắt anh.

“Tôi biết.” Giọng nói của anh rất khẽ, giống như tiếng thở dài.

Gương mặt anh càng lúc càng áp sát, hô hấp nóng rực dần dần bao quanh cô, hàng mi cô vô thức run rẩy, cảm giác mình sắp chết ngạt trong giây phút tiếp theo.

Lúc gần trong gang tấc, anh đột nhiên dừng lại: “Tôi có thể hôn em không?”

Tần Tranh chưa bao giờ thấy dáng vẻ của anh như lúc này, dịu dàng như nước, dường như có thể hòa tan cô.

Mấy lần trước bọn họ gặp nhau đều lăn giường, mà anh lại bá đạo, cường thế chiếm hữu.

Nhưng mặc kệ dáng vẻ của anh thế nào cũng đều làm cho tim cô rung động không thôi.

Tần Tranh không đáp lời, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đưa đôi môi anh đào của mình về phía anh.

Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng mềm mại, bọn họ không hôn sâu mà chỉ áp môi vào nhau, chậm rãi mơn trớn.

Anh mút nhẹ khóe môi cô, không mang theo bất kỳ tình dục nào, giống như cô là báu vật trân quý nhất của anh, được anh nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận chăm sóc.

Mùi hoa hồng phảng phất trong không khí, về đêm lại càng thêm nồng đậm.

Hoa hồng đá quý Lonza bò khắp ban công, từ cánh hoa đến nhụy hoa, từ màu hồng phấn chuyển sang màu hồng đậm.

Phía trên những cánh hoa mướt mát đọng lại giọt sương đêm, ánh trăng cũng ngưng tụ trên đó, khúc xạ ánh sáng trong veo, dần dần cùng nhau chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Biệt thự của Việt Triêu Tịch cách biệt thự bên cạnh rất gần, ở giữa hai biệt thự là một vách tường trồng đầy cây chuối xanh mướt, lá xanh dài rộng che lấp đi tầm mắt.

Nhưng ở trong khoảng sân nhỏ phía dưới có một cánh cửa nối liền hai biệt thự.

Trong bể bơi bên cạnh, sóng nước lay động, ánh nước lấp lánh.

Một người ngoi lên khỏi mặt nước, mái tóc dài đen nhánh được hất ra phía sau, một hàng nước trong suốt chảy qua bờ vai tròn trịa, hoàn tan vào làn nước trong xanh trong bể bơi.

Cô ta lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban công bên cạnh, thấy được hai người đang ôm hôn nhau.

Đột nhiên, khóe môi cô ta giương lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.