Trăng Thượng Huyền - Nhiên Dư

Chương 22




Việt Triêu Tịch đặt cằm lên vai cô, một bàn tay chống lên mặt bàn, bàn tay khác duỗi ra giúp cô nghiêng chiếc ly.

“Đánh lên thế này để tạo bọt sữa.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai cô, rõ ràng trước đây hai người cũng từng thân mật như thế, nhưng khi vô tình tiếp xúc thế này vẫn làm cho tim cô như muốn ngừng đập.

Cô đành phải cúi đầu nhìn phần sữa trong ly đang trở nên đặc sệt, như là trái tim cô bị anh từ từ lấp đầy.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cô, dính sát vào thân ly: “Độ ấm như vậy là được rồi.”

Anh hơi nhổm người dậy, một tay nâng eo cô lên, để cô đứng thẳng lại.

Lúc này, Tần Tranh mới nhận ra ban nãy bản thân dựa sát vào người anh, cô đứng thẳng người lại, gương mặt nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt.

Anh cũng không rời khỏi người cô, mà hai tay từ phía sau đưa ra, cánh tay lướt qua sườn eo cô.

Anh như thể đang ôm lấy cô, đôi tay anh vươn tới chiếc bàn phía trước người cô bắt đầu đảo ngược rồi lắc đều.

Mái tóc đen ẩm ướt rũ xuống, giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống sườn cổ cô, mang tới cảm giác mát lạnh, mà lồng ngực anh ở phía sau lưng cô lại nóng như lửa đốt.

Ngực cô phập phồng, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh.

Sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, sườn mặt ưu tú, làm người khác vừa nhìn là không cách nào quên được.

“Đưa ly tới đây.”  Anh khẽ nói với cô.

Tần Tranh hoàn hồn lại, cầm lấy ly đang đựng cà phê tới, tay trái anh nhấc lên theo bàn tay của cô.

Cầm lấy tay cô, anh nâng ly cà phê lên cao, để bên môi nhấp thử một ngụm.

Hô hấp của cô như ngừng lại, nghiêng đầu nhìn yết hầu của anh đang lăn khẽ, cổ họng của cô cũng vô thức nóng lên.

Việt Triêu Tịch hoàn toàn không bị ánh nhìn của cô ảnh hưởng, vẻ mặt như thường, ánh mắt chăm chú.

“Tay phải kéo bông hoa.”

Tay phải của anh cũng di chuyển theo, ấn lên bàn tay cô, dạy cô cách tạo hoa.

Anh cầm tay trái cô nghiêng ly cà phê, tay phải nhấc tay cô rót bọt sữa vào.

Tần Tranh thu lại ánh mắt, cố gắng tập trung vào ly cà phê trước mặt mình, anh nắm lấy tay phải của cô, từ từ hạ thấp kéo thành bông hoa, sau đó đưa về phía trước lắc đều.

“Lúc này tay phải có thể đặt thấp xuống, tay trái nắm chặt lấy ly.”

Tay trái của anh dán sát vào tay cô, cầm chặt lấy ly cà phê, tay phải nghiêng nghiêng rồi nâng lên, để bọt sữa chảy xuống từ từ tạo thành hình giọt nước.

Cuối cùng tay phải nâng lên, kết thúc tạo hình hoa, trên mặt cà phê xuất hiện một hình trái tim màu trắng.

Khóe môi Tần Tranh nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Được chưa?”

“Được rồi.”

Việt Triêu Tịch nghiêng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt hào hứng của cô, anh lại nhịn không được cong môi, cúi người cọ nhẹ lên chóp mũi của cô: “Muốn nếm thử không?”

Động tác thân mật này làm cho cô ngẩn ra một lát, nụ cười cũng dần cứng lại, tim đập bình bịch không ngừng.

Tay trái của cô vẫn bị anh cầm, lòng bàn tay nóng rực làm tay cô như bị thiêu đốt, dần dần nóng lên.

Việt Triêu Tịch dường như phát hiện được sự mất tự nhiên của cô, anh buông tay ra, bước vòng qua người cô một bước.

Tần Tranh nghiêng người, nâng ly cà phê lên chăm chú nhìn hình trái tim phía trên, có chút luyến tiếc không nỡ uống.

Lúc này, Việt Triêu Tịch cầm lấy một ly cà phê khác, lại lần nữa tạo ra một hình trái tim trên mặt cà phê.

Anh cầm ly lên liếc nhẹ qua, cô mím môi uống cạn.

Trước khi anh từ phòng tắm bước ra, cô đã uống thử một ngụm cà phê này, mùi vị phong phú, có hơi chua, không đắng lắm.

Bây giờ kết hợp với bọt sữa, mùi chua biến mất, mùi vị tổng thể khá êm dịu.

Chờ khi cô uống xong, đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra gì đó: “Trễ như vậy còn uống cà phê, anh có ngủ được không?”

Cô không quá mẫn cảm với cà phê, cà phê và trà không ảnh hưởng gì mấy tới giấc ngủ của cô.

Còn với Việt Triêu Tịch thì sự hiểu biết của cô về anh chưa đủ nhiều.

Việt Triêu Tịch thấp giọng cười một tiếng, lại không trả lời cô. Mãi cho đến khi cô đặt ly cà phê xuống, anh mới đi tới ôm lấy eo cô.

“Tần Tranh.” Anh vòng tay ra phía sau người cô, ánh mắt vừa chân thành vừa nghiêm túc, lại kiên nhẫn giống như lúc nãy anh làm ly cà phê kia vậy.

Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của anh càng ngày càng gần, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Nụ hôn không tới như trong tưởng tượng của cô, mà là cánh môi mềm mại ướt nóng chạm nhẹ lên môi cô, nhưng rất nhanh đã rời khỏi.

Cô nghi hoặc mở to mắt, đối diện với ánh mắt đang chăm chú nhìn cô của anh.

“Phía trên dính bọt sữa.” Anh giải thích nghi hoặc của cô.

Anh mím môi, vẻ mặt tự nhiên, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng nhìn thẳng về phía cô.

Tim của Tần Tranh đập chậm một nhịp, có chút xấu hổ muốn dời tầm mắt, lại bị anh chặn ngang bế lên.

“Việt Triêu Tịch.” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

Anh cúi đầu nhìn cô đang trong lồng ngực mình, gương mặt đỏ bừng, hàng mi hơi rũ xuống nhẹ nhàng rung rẩy.

Qua khoảng một lúc, rốt cuộc cô yên tĩnh nằm trong lồng ngực anh.

Việt Triêu Tịch nhớ tới buổi sáng không thể không rời đi ngày hôm đó, anh cũng lẳng lặng chăm chú nhìn cô hồi lâu như vậy.

Cô của lúc đó vẫn còn chìm trong giấc mộng, nằm trong lồng ngực anh, vừa cúi đầu xuống là có thể chạm vào cơ thể mềm mại và mái tóc đen nhánh của cô.

Mãi cho tới khi trợ lý không ngừng gửi tin nhắn nhắc nhở anh, anh mới lưu luyến rời đi.

Trong lòng bất chợt trở nên mềm mại.

“Nếu em không ngủ được, chúng ta có thể làm chuyện khác.”