Giọng nói của Tần Tranh rất dễ nghe, nếu không năm đó cô cũng sẽ không tham gia vào câu lạc bộ lồng tiếng.
Lúc mới lên tiểu học, bố mẹ cô vì bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cô, nên đã đưa cho cô một chiếc MP3, bên trong MP3 có đoạn ghi âm đọc truyện cổ tích.
Trước khi ngủ cô sẽ mở lên nghe một đoạn, âm thanh êm tai đưa cô vào giấc ngủ.
Câu chuyện cô thích nhất chính là <Người con gái của biển cả>, bản dịch của Diệp Quân Kiện đặc biệt hay.
[Ở vùng biển xa xôi, nước trong xanh như cánh đồng hoa xa cúc, cũng trong vắt như pha lê sáng rực.]
Do đó, từ nhỏ cô đã tò mò về biển cả, cũng như về cánh hoa xa cúc.
Thanh Đồng là một địa phương nhỏ, cô chưa bao giờ thấy hoa xa cúc trong những cửa hàng hoa.
Mãi cho tới khi tới Giang Thành cô mới lần đầu tiên được nhìn thấy hoa xa cúc. Quả nhiên màu sắc xanh thẳm như biển, làm cho cô vừa nhìn đã yêu thích không thôi.
Sau đó cô trở về Thanh Đồng, vô số lần ngước nhìn lên bầu trời đêm, ngắm nhìn màu xanh làm say lòng người và ánh trăng sáng ngời.
Màu sắc của loài hoa cô yêu thích, biểu tượng của người cô yêu thích.
Ý nghĩa của hoa xa cúc là gặp gỡ và hạnh phúc.
Cô gặp được anh phải chăng cũng là một loại hạnh phúc?
Cho dù không phải là hạnh phúc chân thật đi chăng nữa. Cho dù, là cô yêu mà không được đáp lại.
Tần Tranh kéo cà vạt của Việt Triêu Tịch, để anh chậm rãi tới gần cô.
Cô kiễng mũi chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, hệt như chuồn chuồn lướt nước.
Người đàn ông trước mặt hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức có phản ứng lại.
Việt Triêu Tịch cúi đầu, nâng gáy của cô lên, đôi môi ẩm ướt sượt qua má cô rồi đáp xuống vành tai cô.
Cơ thể cô thoáng run rẩy, vành tai xinh xắn bị anh ngậm vào miệng, hơi thở nóng rực phả vào trong tai, vòng eo cô nhũn ra, hơi rụt cổ lại như muốn tránh né.
Một bàn tay khác của anh nắm lấy eo cô, dùng sức ôm chặt, không cho phép cô kháng cự, áp sát cô vào cơ thể anh.
Anh hà hơi vào tai cô, nhìn nó từ từ nhuộm sắc đỏ như sắp rỉ máu đến nơi.
Đầu lưỡi ướt át luồn vào lỗ tai cô, không ngừng liếm láp khiến toàn thân cô mềm nhũn, cô giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh.
Ngón tay cô cách lớp áo sơ mi cào nhẹ vào cánh tay anh, lại giống như đang cào loạn vào trái tim mình, nhưng vẫn không ngăn được cơn ngứa ngáy đang rục rịch trong nội tâm.
Răng của Việt Triêu Tịch chạm vào vành tai mềm mại, bắt đầu gặm cắn một cách nhẹ nhàng.
Cả người Tần Tranh tê dại, cô trốn không thoát, chỉ có thể bị động mà ngã vào lồng ngực anh, vô thức phát ra vài tiếng ưm a rên rỉ, từng tiếng từng tiếng một.
Âm thanh tuyệt đẹp như những giọt mưa rớt xuống từ mái hiên, đập vào mặt bàn đá xanh nhẵn nhụi, làm bắn tung tóe những giọt nước trong vắt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quần áo của Tần Tranh đã rơi xuống dưới lối ra vào.
Trên người cô chỉ còn lại nội y mỏng manh, đường viền ren nổi bật trên khuôn ngực trắng như tuyết.
Việt Triêu Tịch hôn dần xuống dưới, dừng lại trên sườn cổ mảnh khảnh của cô.
Tần Tranh phản ứng lại, giơ tay lên đẩy nhẹ anh ra.
Sau đêm hôm đó cô phải mặc đồ lót cao cổ tận mấy ngày để che giấu, bây giờ thời tiết đã ấm hơn, nếu lại mặc như vậy sẽ không thích hợp lắm.
Việt Triêu Tịch dừng lại, sau đó bế cô lên, ôm mông cô đi vào phòng, vừa đi vừa hôn dọc theo xương quai xanh lộ ra ngoài của cô, sau đó dần dần di chuyển xuống dưới.
Tần Tranh chỉ có thể chủ động quấn hai chân quanh hông anh, trước ngực phát nóng, là anh cách lớp áo lót ren ngậm lấy đầu nhũ của cô.
Cô thấp giọng thở dốc một tiếng, lại ưỡn ngực về phía trước.
Bàn tay ôm lấy đầu anh, mười ngón tay luồn vào trong mái tóc ngắn ngủn, tinh tế xoa nắn, lòng bàn tay ấn vào da đầu làm anh tê dại cả người.
Nơi anh ôm cô vừa đủ để khu vực giữa chân cô nhắm ngay vào chỗ nào đó của anh, vật cứng nóng bỏng cách lớp quần tây cọ xát cô vài cái.
Tần Tranh bị anh cọ đến bủn rủn eo, gương mặt cũng phiếm hồng, còn chưa kịp nghiêm túc cảm nhận đã bị anh đặt lên giường.
Cô siết chặt đôi chân thon dài, nụ hoa dưới lớp áo lót ren như bị dính nước mà ướt nhẹp, thấm ướt một mảnh.
Hoàng hôn từ từ ngả về tây, trong phòng cũng dần dần tối om.
Anh bật ngọn đèn ở phía sau bức bình phong, từng tia sáng lọt ra từ lỗ sàng tre, duyên dáng mà nhẹ nhàng.
Hàng mi dài của Tần Tranh khẽ run rẩy, dùng mu bàn tay che đi ánh đèn vàng rực rỡ.
“Tắt đèn đi được không?” Cô gần như làm nũng đưa ra yêu cầu.
“Không được.” Anh thẳng thắn từ chối cô.
Gương mặt bình tĩnh ngày thường ở dưới ánh sáng cũng không thấy mềm mại đi chút nào.
Tần Tranh ngẩn người, thì ra anh thích mở đèn làm sao?
Có phải bạn giường trước đây của anh đều là những người xinh đẹp, dáng người cũng cân đối, cho nên mở đèn cũng sẽ không ngại ngùng gì không?
Nghĩ tới đây, trong lòng cô không khỏi có chút ghen tị.
Cô giơ tay lên che mặt mình, lại nhịn không được mà trộm nhìn anh qua kẽ ngón tay.
Việt Triêu Tịch đứng bên cạnh giường, anh tự cởi quần áo trên người mình, để lộ ra dáng người cao gầy săn chắc, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn chiếc quần lót màu đen.
Tần Tranh khẽ liếm môi, lén liếc nhìn đồ vật dựng đứng giữa háng anh.
Một giây sau, Việt Triêu Tịch áp người tới, làm cô thoáng giật mình.
Anh quỳ một chân bên vai cô, kéo bàn tay cô đặt lên quần lót của mình.
“Cởi ra giúp tôi.” Giọng nói của anh kiên định, không cho phép người khác từ chối.
Tần Tranh một tay che mắt, một tay bị anh bắt cầm lấy mép quần lót của anh.
Ký ức trong đêm say hôm đó dường như đã trở lại, nhưng cô cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ.
Cô nuốt nước miếng, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, chỉ có thể nhìn thẳng.
Ngón tay thon dài nắm lấy mép quần lót của anh, từ từ kéo xuống.
Vật nam tính đỏ đậm lập tức nhảy ra ngoài, mang theo hơi nóng bức người khẽ vỗ lên gò má cô, lại đâm nhẹ vào đôi môi đỏ bừng của cô.