Ngày hôm sau Tiểu Thất đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn còn chuẩn bị thêm rượu. Bạch Thái Thiên khó tin nhìn bàn đồ ăn rồi lại nhìn y.
“Đệ nấu?”
“Ừm.”
“Sao đột nhiên lại nổi hứng xuống bếp thế?”
Kì thực trước đây Tiểu Thất cũng hay nấu ăn nhưng sau khi đi cùng Bạch Thái Thiên thì đã hết cơ hội làm việc này. Bất quá được ăn đồ Tiểu Thất nấu Bạch Thái Thiên cũng rất vui.
“Huynh ăn thử đi nếu thích sau này ta lại nấu.”
“Đương nhiên là thích nhưng lại không nỡ để đệ vất vả.”
Tiểu Thất gắp đồ ăn cho chàng bất đắc dĩ cười cười.
“Nấu ăn thôi mà, vất vả gì đâu. Ta nấu ăn còn việc rửa bát phải phiền thái tử điện hạ rồi.”
Những việc này lúc trước đều do nô tài làm nhưng nếu Tiểu Thất muốn Bạch Thái Thiên tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hai người ăn hết phân nửa đồ ăn lại uống thêm ít rượu lúc này sắc trời đã tối đen.
Bạch Thái Thiên thấy trong người hơi choáng váng nghĩ chắc do mình uống rượu nên nhất thời không quá chú ý. Cho đến khi nhận ra điều bất thường thì cả người đã vô lực nằm gục xuống bàn. Chàng mờ mịt nhìn người đối diện muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện chính mình chẳng nói nên lời.
Tiểu Thất dìu chàng lại giường, nhìn người đang ngủ say một chút phòng bị với mình cũng không có, y bất giác thấy hơi tội lỗi. Nhưng đơn giản chỉ là thấy có lỗi còn hỏi y có hối hận không thì đương nhiên là không. Y trầm mặc buông một lời “xin lỗi” rồi xoay người rời đi không ngoảnh đầu lại.
Tiểu Thất dắt ngựa ra ngoài cổng liền bị Văn Phong chặn lại.
“Công tử người muốn đi đâu?”
“Tránh ra.” Y đi lướt qua người Văn Phong không quá quan tâm tới hắn.
“Người như vậy với điện hạ không cảm thấy rất không công bằng sao? Điện hạ vì người mà bỏ hết mọi thứ giờ Mộ Dung Hoa vừa tới người liền muốn vứt bỏ ngài ấy.”
Tiểu Thất dừng bước hơi ngoảnh đầu nhìn về phía sau ánh mắt nồng đậm bi thương.
“Thay ta chăm sóc thật tốt cho huynh ấy.”
Bóng dáng Tiểu Thất đã khuất dần nhưng Văn Phong vẫn cứ đứng im ở đó. Hắn lờ mờ có thể đoán ra ý định của y nhưng làm vậy để làm gì kia chứ. Sống cuộc sống ngươi chạy ta đuổi như này thì càng khiến bản thân mệt mỏi hơn mà thôi.
Thời điểm Tiểu Thất tới sát vùng biên giới ngăn cách hai triều đại thì cũng bầu trời đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Lính canh từ xa trông thấy người lạ đã chặn đường không cho y qua.
Tiểu Thất lấy từ trong người ra lệnh bài của thái tử đưa tới trước mặt lính canh. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nghi hoặc đánh giá thiếu niên trước mặt. Có một lính canh lên tiếng dò hỏi.
“Công tử muốn đi đâu.”
Tiểu Thất chỉ tay về phía cổng thành nhưng chưa nói lời nào đã bị tiếng hét sau lưng doạ cho giật mình.
“Tụ tập hết ở đây làm gì?”
Người tới là một tướng quân có gương mặt với hai vết sẹo sâu hoắm trông rất dữ tợn. Gã nhìn quanh đám người rồi tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Thất. Sau khi hết bàng hoàng liền vội xuống ngựa chắp tay hành lễ.
“Liễu công tử. Sao người lại tới đây? Là cùng thái tử tới sao?”
Tiểu Thất nhận ra vị tướng quân này. Đây là người đã cùng Bạch Thái Thiên tới Nam triều cứu y ngày đó. Tiểu Thất nhìn gã lắc đầu.
“Không. Ta tới một mình.”
Tiểu Thất nói xong lại nhìn ra phía cổng thành.
“Hôm nay hắn sẽ tới chứ?”
Không phải bọn họ mà chỉ là hắn thôi. Tướng quân biết hắn trong lời nói của y là chỉ Mộ Dung Hoa nên rất mệt mỏi mà thở dài.
“Tới. Ngày nào cũng tới. Tới đánh vài canh giờ rồi lại thu binh, chẳng biết hắn đang muốn làm gì nữa.”
Tiểu Thất gật đầu như đã hiểu xoay người đi về phía cầu thang dẫn lên phía trên của cổng thành.
Tướng quân thấy lạ nên đi theo phía sau hỏi y.
“Công tử đang làm gì vậy?”
“Đợi người.”
Đúng. Y đang đợi người tới để chấm dứt chuyện này.
Thiếu niên đứng trên thành nhìn đoàn người xa xa đang ngày một tiến lại gần. Người đi đầu mặc một thân chiến giáp uy nghiêm và dũng mãnh, hắn cũng chăm chú nhìn thiếu niên không rời mắt.
Mộ Dung Hoa đã từng tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần cảnh tượng hắn và Tiểu Thất gặp lại nhau, lại không nghĩ tới có thể gặp lại nhanh tới như vậy.
Hắn đã phải dùng ước định 10 năm trấn thủ biên cương với An Khánh đế để đổi lấy cơ hội dẫn binh lần này. Hắn không muốn tấn công Bắc Triều nhưng không làm vậy thì sẽ chẳng có cơ hội gặp lại Tiểu Thất.
Hắn ở đây gây sức ép cũng chỉ muốn tin tức truyền tới tai Tiểu Thất buộc y phải tự mình tới đây. Quả nhiên Mộ Dung Hoa vẫn rất hiểu Tiểu Thất, hắn biết y sẽ không để vì mình mà liên lụy đến bá tánh vô tội.
Mộ Dung Hoa nhìn y thật lâu, thiếu niên mặc y phục trắng lại khoác thêm áo choàng trắng đứng trên cao trông chẳng khác gì tiên nhân hạ phàm. Tiểu Thất vẫn thanh nhã và nhẹ nhàng, hiện tại lại có thêm vài phần trầm ổn và trưởng thành càng làm tôn lên khí chất của y.
Chỉ là, ánh mắt mà y nhìn hắn đã không còn nồng đậm tình ái như trước đây mà thay vào đó là sự hờ hững đầy châm chọc.
Gió thổi từng đợt phả vào người Tiểu Thất lại vô tình thổi bay mũ trên áo khoác y. Mái tóc dài trắng xoá không có gì che giấu cứ thế bại lộ ra trước mặt tất cả mọi người.
Mộ Dung Hoa sững sờ một hồi cuối cùng vẫn thốt lên cái tên trong kí ức.
“Tiểu Thất.”
Tiểu Thất nhìn xuống dưới nở một nụ cười trào phúng.
“Mộ Dung tướng quân là đang gọi ta sao?”
“Ngươi đừng như vậy, cùng ta trở về đi. Chúng ta về lại trấn Thanh Thủy giống như trước đây.”
Tiểu Thất ngẩng đầu chặn nước mắt đang chực trào ra.
“Thật xin lỗi, tại hạ chỉ là một bá tánh bình thường nào dám mộng trèo cao được cùng đại tướng quân bên nhau bạc đầu.”
Lồng ngực Mộ Dung Hoa đau nhói, hắn biết mình đuối lí nhưng lại không muốn dễ dàng từ bỏ như thế.
“Hôm nay ngươi tới đây còn không phải vì muốn đi cùng ta sao?”
“Ta có thể đi cùng ngài, chỉ hi vọng Mộ Dung tướng quân có thể thu binh rời khỏi đây.”
Mộ Dung Hoa kích động cưỡi ngựa tiến gần cổng thành hơn.
“Ngươi nói thật?”
“…Ta…đã bao giờ gạt ngài chưa?”
Một câu hỏi nhưng cũng là câu trả lời, là một lời cam kết cho quyết định của y.
Mộ Dung Hoa lập tức cho thu binh, toàn quân nhanh chóng trở về quân doanh tập hợp.
Tiểu Thất nặng nề bước xuống dưới, tướng quân nọ lo lắng nhìn y.
“Liễu công tử.”
“Mở cổng thành ta muốn ra ngoài.”
Tướng quân sắc mặt không mấy tốt đẹp phất tay cho thuộc hạ đứng chặn trước cổng thành.
“Ngươi làm gì vậy. Ta nói ta muốn ra ngoài.”
“Xin thứ lỗi mạc tướng không thể tuân mệnh.” Nói đoạn gã lại ra hiệu cho thuộc hạ tiến lên muốn bắt Tiểu Thất.
Tiểu Thất rất nhanh đã biết ý định của tướng quân liền rút chủy thủ đã chuẩn bị trước đặt lên cổ mình.
Tướng quân hoảng hốt vội dừng lại.
“Công tử không cần phải làm vậy. Chúng ta đánh chưa chắc sẽ thua Nam triều.”
“Vậy ngươi có thể thắng mà không tốn một binh một tướng nào không?”
Tướng quân bị nói đến nghẹn họng không phản bác được câu nào.
“Hắn không phải tới để chinh phạt hắn chỉ muốn ta. Một mình ta đổi lấy yên bình cho tất cả mọi người, như vậy không phải rất tốt sao?”
Tiểu Thất một mình đi tới tự mở cổng thành lần này không ai ngăn y nữa. Y lưu luyến nhìn về phía sau rồi lại thở ra cất bước đi qua ngưỡng cửa Bắc Triều. Y đã không còn người thân không còn quê hương không còn nơi để về nữa.
Mộ Dung Hoa tới đón y, hắn muốn giơ tay giúp y lên ngựa lại bị cự tuyệt.
“Ngài không được tấn công Bắc Triều nữa.”
“Ta cho thu binh rồi sẽ không đánh.”
“Ngài thề đi.”
Mộ Dung Hoa bị y chọc cho tức cười.
“Được rồi, ta xin thề nếu Bắc Triều không chủ động gây chiến chỉ cần ta còn sống sẽ không để chiến sự xảy ra. Như vậy đã được chưa?”
Lúc này Tiểu Thất mới tin tưởng đặt tay lên tay Mộ Dung Hoa để hắn giúp mình lên ngựa.
Mộ Dung Hoa ngồi phía sau nhìn mái tóc đã trắng xoá của y không kìm được mà lên tiếng.
“Tóc của ngươi…”
“Không muốn nói.”
Được rồi không nói thì không nói, hắn cũng không muốn vì chuyện cỏn con mà khiến y khó chịu. Kì thực tóc trắng hay tóc đen cũng chẳng ảnh hưởng gì đến diện mạo của y.
Mộ Dung Hoa không nói, Tiểu Thất cũng chẳng mở miệng, bên tai ngoại trừ tiếng vó ngựa thì chỉ nghe gió thổi ù ù. Cái cách ở chung này khiến Mộ Dung Hoa rất không thoải mái.
“Xin lỗi.”
Lời nói chẳng đầu chẳng đuôi của Mộ Dung Hoa lại như sợi dây kéo đoạn kí ức đau khổ kia quay trở về.
“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Lời xin lỗi của ngài có trả lại một Tiểu Lục nguyên vẹn cho ta không? Có trả lại sự trong sạch cho ta được không? Mộ Dung tướng quân lời xin lỗi này của ngài tại hạ nhận không nổi.”
“Tiểu Thất…”
“Tiểu Thất đã chết rồi.”
Sự phẫn nộ trong lòng làm ngực Tiểu Thất bắt đầu đau nhói. Y cắn chặt môi giật lấy dây cương ngựa trong tay Mộ Dung Hoa kéo mạnh chuyển hướng đi của ngựa.
“Ngươi biết cưỡi ngựa?”
“Rất ngạc nhiên sao? Là Bạch Thái Thiên dạy ta đấy. Những lời ngài đã hứa với ta Tiểu Bạch đều thay ngài thực hiện rồi. Huynh ấy dạy ta cưỡi ngựa, vì ta mà đốt pháo hoa mừng sinh nhật, huynh ấy đưa ta về núi Trường An ngắm Đàm hoa, huynh ấy giúp ta mở y quán còn cùng ta trồng dược liệu.”
Mộ Dung Hoa có vẻ như rất bất mãn chân mày cau chặt vào nhau.
“Sau này ngươi muốn làm gì ta sẽ cùng ngươi làm.”
"Sau này sao? Hắc… hắc…"Tiểu Thất bật cười làm Mộ Dung Hoa đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Bọn họ cưỡi ngựa trên con dốc đầy sỏi đá. Mộ Dung Hoa không rõ Tiểu Thất muốn đi đâu nhưng cũng không có cản y.
Đoạn đường này Mộ Dung Hoa đã từng đi qua nhưng nơi này không phải là đường đi lên đỉnh của ngọn núi này sao? Tiểu Thất đang muốn làm gì đây.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Tới nơi sẽ rõ, đừng hỏi nữa.”
Từng hàng cây cổ thụ cao lớn dần dần bị bỏ lại phía sau lưng, cho đến khi cây cối ngày càng thưa thớt để lộ ra khoảng đất trống trải trên đỉnh Tiểu Thất mới dừng lại.
Ngực Tiểu Thất lại truyền đến một cơn đau làm y phải giữ chặt lấy yên ngựa mới không khiến bản thân ngã xuống.
Thuốc đã uống hơn một ngày chắc thời gian của y còn lại không nhiều nữa.
Ngựa đã dừng bước nhưng cả hai đều không có ý muốn bước xuống. Hơi thở Tiểu Thất dồn dập rồi lại từ từ bình thường trở lại, y nhắm mắt dựa cả vào người Mộ Dung Hoa.
Cảm giác được ôm thiếu niên trong lòng đã thật lâu rồi Mộ Dung Hoa không cảm nhận được, giờ khắc này hắn mới chân chính phát hiện đây mới là thứ quý giá nhất trong cuộc đời hắn.
Mộ Dung Hoa ôn nhu ôm chặt y gác cằm lên vai y khẽ thầm thì.
“Thích ngươi, thật sự rất thích ngươi.”
Bên tai truyền đến tiếng cười của Tiểu Thất, nụ cười thê lương mà chua chát.
“Thích ta? Vậy lúc ta cần huynh đang ở đâu vậy Mộ Dung.”