Trăng Tàn

Chương 87: 87: Yên tâm chờ ta nhé




Tiểu Thất được áp giải tới trước cổng tướng quân phủ ngay trong ngày hôm đó. Y gõ cửa vài lần nhưng bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh.

Áp giải Tiểu Thất tới đây không phải người của hình bộ mà là thân vệ của An Khánh đế, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tiểu Thất, một người lễ độ lên tiếng.

“Công tử có cần…”

Tiếng của người nọ bị tiếng mở cửa cắt ngang. Người bên trong đối với Tiểu Thất cũng chẳng phải xa lạ gì.

Nhìn thấy người gõ cửa là Tiểu Thất A Quế ban đầu còn hơi giật mình sau đó rất nhanh đã tỏ thái độ giận dữ xem thường.

“Ngươi còn có mặt mũi mà quay về đây? Có phải ngươi muốn hại chết tất cả người trong phủ mới vừa lòng đúng không?”

Tiểu Thất chẳng buồn nhìn cũng chẳng muốn để ý tới mấy lời của cô ta lách người muốn đi vào trong nhưng lại bị A Quế giữ ngay cửa không cho vào. Y cau mày thiếu kiên nhẫn.

“Tránh ra, ta chỉ muốn thắp cho nương nén nhang, xong sẽ đi liền không làm phiền tới các người nữa.”

“Vào thắp nhang cho thái thái? Vậy đợi đi tướng quân cho vào mới được vào.” Nói xong liền đóng sầm cửa lại không cho Tiểu Thất nói thêm lời nào.

Tiểu Thất tức giận lại chẳng làm được gì, y chợt nhận ra bản thân mình vô dụng tới mức nào. Trước đây y được người ta hầu hạ sủng nịnh chẳng qua là do cái danh phu nhân tướng quân ban cho, không có Mộ Dung Hoa y căn bản chẳng bằng một con chó. Giờ ngay cả việc thắp nhang cho mẫu thân cũng phải đi xin ý kiến của người khác.

Tiểu Thất vẫn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cánh cổng trước mặt lại được mở ra. A Quế vênh mặt chỉ tay xuống đất nói với Tiểu Thất.

“Tướng quân nói nếu ngươi thật sự muốn vào thì quỳ gối từ đây mà đi vào.”

“Này các người đừng có quá đáng.” Thân vệ đứng phía sau Tiểu Thất không nhịn được phải lên tiếng bênh vực, hắn còn định nói thêm vài câu nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị hành động của Tiểu Thất làm nghẹn lại.

Chỉ nghe một tiếng “bịch” vang lên sau đó liền thấy Tiểu Thất không nói một lời quỳ gối ngay trước cổng.

“Đã được chưa, giờ phiền ngươi tránh đường.”

A Quế cũng bị hành động của Tiểu Thất làm hoảng hốt, ai biết Tiểu Thất lại dễ dàng hạ mình như vậy chứ.

“Đồ điên muốn quỳ thì cứ ở đó mà quỳ đi.”

Tiểu Thất bất lực nhìn cánh cổng gỗ lại vô tình đóng lại lần nữa, y vẫn quỳ gối ở đó không nhúc nhích.

Ánh sáng bên ngoài dần dần bị ánh đèn bao trùm, từng đợt gió lạnh băng cứ thế vờn qua thân thể gầy yếu của Tiểu Thất. Có cái gì đó thổi qua rồi đọng lại trên khóe mi Tiểu Thất, y run run ngẩng đầu chợt thấy trên bầu trời từng hạt trắng li ti đang rơi xuống.

“Tuyết đầu mùa rơi rồi, chẳng trách lại lạnh như vậy.”

Y khẽ thì thầm rồi nhắm mắt lại cảm nhận cái lạnh buốt đang xâm lấn toàn bộ cơ thể mình.

Đến khi Tiểu Thất mở mắt ra đã không còn thấy tuyết trắng nữa mà lại là đỉnh dù màu trắng, tầm mắt y vô tình chạm đến cái nhìn ôn nhu nhưng đâu đó là vẻ đau lòng của Bạch Thái Thiên.

Chàng nhìn gương mặt thiếu niên lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn lo lắng, đoán chắc y đã nhận ra mình nên cũng không muốn giấu trực tiếp nói thẳng.

“Đừng lo ta sẽ không sao.”

Tiểu Thất không biết nên đối mặt với Bạch Thái Thiên như thế nào cho phải. Nên hận vì chính người này đã làm rối loạn cuộc sống của mình, hay nên biết ơn vì lúc suy sụp nhất người này vẫn luôn ở bên cạnh mình đây.

“Ta đã cứu Tiểu Lục ra rồi bây giờ nó đang ở cùng với Văn Phong.”

Tiểu Thất nghe nhắc đến Tiểu Lục mới lấy lại tinh thần hỏi lại.

“Huynh ấy bị thương sao?”

“Ừm, nhưng không nặng giờ đã ổn rồi.”

Tiểu Thất gật nhẹ đầu không nói gì nữa, không gian lại lần nữa rơi vào im lặng.

Bạch Thái Thiên không hỏi vì sao Tiểu Thất lại quỳ ở đây không đứng lên, chàng cũng không có ý định sẽ khuyên nhủ y. Chàng hiểu Tiểu Thất, y đã làm gì thì nhất định là có nguyên do, chàng không cản chỉ hy vọng có thể đồng hành cùng y, có thể bảo vệ y.

Mà Tiểu Thất cũng không bảo Bạch Thái Thiên rời đi, chàng đã quyết định ở đây thì chắc chắn có đuổi cũng vô ích.

“Bọn họ nói là huynh giết mẫu thân ta.”

Chẳng biết qua bao lâu cuối cùng Tiểu Thất cũng hỏi ra vấn đề khiến y suy nghĩ mấy ngày qua.

Bạch Thái Thiên nhìn đỉnh đầu còn vương lại mấy hạt tuyết trắng không nhịn được vươn tay chạm vào nó, xúc cảm lành lạnh truyền vào tay nhưng trong lòng chàng lại ấm áp vô cùng.

“Đệ tin ta không?”

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn vào mắt Bạch Thái Thiên muốn nói ta là đang hỏi huynh, huynh ném vấn đề lại cho ta làm gì. Bạch Thái Thiên mỉm cười xoa đầu y như trước đây nhẹ giọng nói.

“Ta không hại bà ấy.”

Tiểu Thất khẽ thở phào nhẹ nhõm, y chỉ cần một câu khẳng định của Bạch Thái Thiên là được rồi.

“Tiểu Bạch, thái tử điện hạ cho phép ta gọi huynh như thế chứ.” Tiểu Thất tươi cười nhìn vào cánh cổng gỗ đang đóng chặt trước mặt nói tiếp.

“Đưa Lục sư huynh trở về Bắc Triều đi, huynh không cần vì ta mà mạo hiểm ở lại đây như vậy đâu.”

"Tiểu Thất đệ không biết đâu.

Đệ không biết trong lòng ta đệ quan trọng đến mức nào đâu. Hắn có thể vì quyền lực mà bỏ rơi đệ nhưng ta sẽ không.

Ta không muốn làm thái tử cũng không cần hoàng vị gì hết, ta chỉ cần đệ.

Không có đệ Bạch Thái Thiên sẽ không sống một mình."

Khoé mắt Tiểu Thất chẳng hiểu sao khi nghe những lời nói ấy lại bắt đầu nóng lên.

“Xin lỗi.” Ta không xứng với tình yêu của huynh, trái tim này đã không còn là của ta nữa, sẽ chẳng thể nguyên vẹn mà trao cho bất kỳ một ai nữa rồi.

Bên trong Quang Nguyệt viện Mộ Dung Hoa một mình lẻ bóng ngồi trên xích đu trước đây Tiểu Thất từng ngồi nhìn tuyết rơi bên ngoài. Hắn cứ ngồi như thế để mặc tuyết phủ lên người mình.

Hắn nhớ đến một người trước đây rất sợ lạnh, chỉ cần có tuyết là sẽ ở mãi trong phòng chẳng muốn ra ngoài. Hắn nhớ một người trước đây chỉ thích gọi hắn là Mộ Dung, nhớ một người cũng trong cái ngày tuyết đầu mùa rơi thế này đã khóc lóc tiễn hắn đi xuất trinh thực hiện giấc mộng to lớn của hắn. Hắn nhớ một người hay cười hay nói còn luôn ở nhà đợi hắn quay về. Khoé môi Mộ Dung Hoa bất giác cong lên ánh mắt cũng nhu hoà đi không ít.

Không biết bây giờ người nọ đang làm gì, có phải đang rất lạnh không? Đúng rồi trong nhà lao rất lạnh lẽo, cũng rất cô đơn. Tiểu Thất chắc là đang mong mình tới đón y về nhà.

Mộ Dung Hoa đứng bật dậy rồi hắn chợt khựng lại đứng yên tại chỗ. À phải rồi, hắn đã hưu Tiểu Thất, hắn đã viết hưu thư rồi lạnh lùng ném về phía y. Tiểu Thất chắc là sẽ hận hắn, sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa đâu.

Nhưng mà không sao hắn biết Tiểu Thất chỉ yêu mình hắn, đợi thời gian này qua đi hắn sẽ đưa Tiểu Thất rời khỏi đây, chỉ hai người bọn họ. Hắn sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp lại cho y.

“Tướng công trời lạnh lắm chàng mau vào trong đi.” Tiếng Chu Mẫn đột ngột truyền vào tai làm Mộ Dung Hoa khó chịu nhíu mày.

Hắn nhìn nữ nhân khoác trên người áo choàng trắng có mấy phần giống với áo của Tiểu Thất thì mày nhíu càng chặt hơn.

“Khuya rồi nàng về phòng của mình đi.”

“Mộ Dung…”

"Câm miệng."Mộ Dung Hoa bỗng nhiên lớn tiếng làm Chu Mẫn giật mình có chút sợ hãi.

“Ai cho cô gọi ta như thế, tên ta để cô tùy tiện muốn gọi gì thì gọi à. Còn nữa, ai cho cô mặc đồ giống Tiểu Thất, cô nghĩ mấy cái trò trẻ con của cô ta không nhìn ra sao? Từ nay về sau ở trước mặt ta không được phép mặc bạch y nghe rõ chưa?”

Hắn hung hăng kéo mạnh tấm áo choàng lông màu trắng làm Chu Mẫn ngã ra nền kinh hoảng không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoa thêm lần nào nữa.

Đến khi Mộ Dung Hoa rời đi A Quế mới lén lút từ hành lang bên cạnh chạy tới đỡ Chu Mẫn. Chu Mẫn đang trong cơn giận dữ thấy người tới liền vung tay tát mạnh vào mặt A Quế.

“Ngu xuẩn, nếu không phải cái kế sách kia của ngươi ta cũng không bị tướng quân trở mặt như vậy.”

“Nô tì biết sai rồi xin di nương tha tội.”

“Biết sai thì ra ngoài chịu phạt đi. Không phải ngươi thích bắt người khác quỳ lắm à vậy ra bên ngoài thử chút cảm giác đi.”

“Di nương, phu nhân vẫn còn quỳ ở bên ngoài, nếu như… nếu như để tướng quân biết được…”

Chu Mẫn trợn mắt siết cổ A Quế.

“Ngươi dám đe doạ ta.”

“Nô tì chỉ là nhắc nhở người một chút thôi.”

Chu Mẫn hậm hực nhìn chằm chằm A Quế một hồi mới không tình nguyện buông tay xoay người rời đi.

Tuyết cứ rơi như vậy xuyên đêm để lại khắp nơi một tầng trắng xóa, tuyết ngừng rơi cũng là khi canh 5 vừa điểm.

Tiểu Thất quỳ nguyên đêm cả hai chân đều đã tê rần cả người đều bị hơi lạnh bao phủ, y bóp nhẹ hai chân mình chống tay xuống đất mượn lực để đứng lên. Bạch Thái Thiên muốn đỡ lại bị y cự tuyệt.

Tiểu Thất chắp tay lạy ba lạy run giọng cất tiếng.

“Nương, ra đi thanh thản.”

Nhìn Tiểu Thất đau lòng Bạch Thái Thiên cũng không biết an ủi thế nào chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai y.

“Bá mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Thất thật tốt, giống như trước đây vậy. Con hy vọng người ở trên trời linh thiêng có thể thành toàn cho chúng con.”

Cũng chẳng biết là chàng đang nói với Trần Tố Tố hay là đang nói cho Tiểu Thất nghe nhưng dù là ai cũng có thể cảm nhận được chân tâm từ lời nói ấy.

Tiểu Thất thở dài lườm Bạch Thái Thiên một cái mới thúc giục chàng nhanh rời khỏi đây thân vệ của An Khánh đế chắc cũng sắp tới đây rồi.

Bạch Thái Thiên chà sát lòng bàn tay rồi áp lên má Tiểu Thất, chàng nhìn vào mắt Tiểu Thất như một lời ước định chân thành nói với y.

“Đừng sợ ta vẫn luôn bên cạnh đệ, ta sẽ đưa đệ trở về nơi đệ nên về, yên tâm đợi ta nhé.”

Hơi ấm từ đôi bàn tay Bạch Thái Thiên vẫn còn vương lại trên má Tiểu Thất, y rất rối rắm rất hỗn loạn, y đã quá mệt chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi đây một mình an an tĩnh tĩnh sống nốt quãng đời còn lại.

Y quay trở lại nhà giam của hình bộ nhớ lại những người những việc đã từng lướt ngang qua đời mình, có người rất mờ nhạt nhưng cũng có người khiến y khắc cốt ghi tâm. Nhưng dù là ai bọn họ vẫn đang sống rất tốt, không có y bọn họ có khi sẽ càng tốt hơn.

Vậy nên Tiểu Thất quyết định sẽ nhận tội để giải thoát cho chính mình cũng như giải thoát cho những người vì y mà liên lụy.